Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các ngươi quá yếu

Phiên bản Dịch · 1373 chữ

Nhóm: Liliana

Nguồn: Truyenyy

-------------------

- Chậc chậc, Thâm Uyên Môn chúng ta ở Ma Đạo Cửu Tôn chính là tồn tại thuộc năm thứ hạng đầu, cư nhiên còn có người gan to bằng trời dám xâm phạm!

- Ta cảm thấy vinh hạnh vì mình là đệ tử Thâm Uyên Môn!

- Nực cười, Thâm Uyên Môn chúng ta sao có thể để cho kẻ khác lẻn vào chứ?

- Bất quá hai người kia đúng là mạnh thật....

Mấy thiên tài của Thâm Uyên Môn đều xôn xao bàn tán, phần lớn trong ngữ khí đều lộ ra vẻ khinh thường và vô cùng tự hào.

Tần Quân cũng không để ý tới đám người ở trên không của Dạ Yểm Chi Lâm, hắn nhìn Viên Hồng và Lôi Chấn Tử một mực không thể nào đánh vỡ được cấm chế, trái tim chìm xuống đáy biển, càng ngày càng chìm sâu.

Mấu chốt nhất chính là Dịch lão đầu hãy còn đứng bên cạnh hắn một mực thêm dầu vào lửa, khiến cho hắn càng tức giận hơn.

Nghĩ tới đây, Tần Quân đột nhiên hô:

- Các ngươi tránh ra! Để cho ta tới!

Viên Hồng và Lôi Chấn Tử nghe vậy thì vội vàng tránh ra, chỉ thấy Tần Quân há miệng phun ra Tam Muội Chân Hỏa hừng hực.

Ầm ầm ầm ——

Tam Muội Chân Hỏa cuồn cuộn đánh lên trên cấm chế màu vàng ở cửa hạp cốc, Dịch lão đầu nhìn thấy mà mặt mày biến sắc, giật mình kêu lên:

- Ngọn lửa này không phải chính là…

Tần Quân phồng má lên như hai quả cầu, mặt mày đỏ gay, rất nhanh, trong mắt hắn xuất hiện một tia vui mừng, bởi vì hắn nhìn thấy cấm chế màu vàng kia đang bắt đầu xuất hiện từng gợn sóng, hơn nữa ba động càng lúc càng lớn.

Lôi Chấn Tử và Viên Hồng cũng mở to hai mắt, lúc trước mặt kệ bọn họ tấn công kiểu gì, cấm chế màu vàng kia vẫn không hề có phản ứng gì, bây giờ Tần Quân yếu hơn bọn họ ngàn vạn lần cư nhiên lại có thể lay động được cấm chế màu vàng nọ, khiến cho bọn họ thiếu chút nữa là mất niềm tin vào nhân sinh.

Tên chấp sự mũi ưng cùng với đám thiên tài của Thâm Uyên Môn đứng đằng xa thấy vậy cũng giật mình.

Chỉ thây cấm chế màu vàng bị Tam Muội Chân Hỏa thiêu đốt bắt đầu rách ra một lỗ nhỏ, ngày càng mở rộng, đám chấp sự mũi ưng kia thấy mà tin đập bùm bụp.

- Không tốt! Bọn họ sắp phá vỡ cấm chế rồi!

Tên chấp sự mũi ưng thất thanh kêu lớn, sau đó nhanh chóng bay tới chỗ cửa hạp cốc, giơ hai tay, ma khí đổ ập xuống muốn lấp cái lỗ trên cấm chế.

Đáng tiếc lúc này đã muộn rồi.

Bùm ——

Cấm chế màu vàng vỡ nát, hóa thành vô số mảnh nhỏ như một tấm thủy tinh bị vỡ nát vậy, rơi lả tả xuống từ trên trời như vô số ngôi sao lấp lánh rơi xuống.

Ánh mắt Lôi Chấn Tử như điện, đánh ra một chưởng, huyền lôi uốn mình phóng tới như vô số con mãng xà dài hẹp, nhanh như chớp, trực tiếp đánh tan ma khí của tên chấp sự mũi ưng kia.

- Bắt bọn họ lại!

Tần Quân khoát tay, nếu không phải tên chấp sự mũi ưng kia ra tay thì hắn cũng không chú ý tới ở đằng xa còn một nhóm người nữa.

Lôi Chấn Tử nghe thấy thì lập tức giương phong lôi song sí bay về phía tên chấp sự mũi ưng kia, dọa cho tên chấp sự mũi ưng kia thiếu chút nữa là tiểu trong quần, vội vàng xoay người rời đi.

Lúc này Dịch lão đầu còn đang trợn mắt há mồm, lão thì thào lẩm bẩm:

- Vậy là đã phá rồi …. đã phá rồi…. phá rồi…

Lão bị nhốt ở đây đã không biết bao nhiêu năm, thần thông cái thế cũng không thể nào thoát ra được, kết quả lại bị tên mao đầu tiểu tử Tần Quân này dễ dàng phá vỡ, lão đột nhiên có cảm giác giống như mình đang nằm mơ vậy.

Ta bị giam lâu như vậy là vì cái gì?

Dịch lão đầu lâm vào trong mê mang mờ mịt, lão vốn không tin vào thiên mệnh, nhưng lúc này lão lại bắt đầu hoài nghi bản thân mình.

- Nhìn thấy rồi chứ, không phải chúng ta không thể xông ra được, mà là do ngươi quá yếu.

Tần Quân vỗ vai Dịch lão đầu nói lời thấm thía, trong lòng cũng sướng muốn chết, ai kêu ngươi lúc trước ra vẻ làm chi, bây giờ bị ta tát mặt rồi!

Nhưng hắn sẽ không để lộ vẻ đắc ý của mình ra ngoài.

Ra vẻ chính là phải để trong lòng chứ không phải lộ ra ngoài.

Sau đó hắn xoay người rời đi, Viên Hồng theo sát phía sau, Dịch lão đầu đứng im tại chỗ nhăn nhó đau khổ hồi lâu, đợi tới lúc hai người Tần Quân sắp đi vào bên trong Dạ Yểm Chi Lâm thì lão mới hoàn hồn.

- Đợi ta một chút! Xú tiểu tử, sau này ta đi theo ngươi chắc rồi, ta muốn xem xem rốt cuộc ngươi là người thế nào!

Dịch lão đầu vừa kêu inh ỏi vừa đuổi theo Tần Quân, như sợ bị Tần Quân bỏ lại vậy, không biết rằng Tần Quân đang chờ lão mắc câu.

Sau nửa nén nhang.

Đoàn người ngồi trong một khoảng đất trống trong rừng nghỉ ngơi, Tần Quân dựa vào thân cây, ánh mắt nhìn về phía đám thiên tài của Thâm Uyên Môn kia, lúc này đám thiên tài kia chính là run lập cập co ro lại một đống, không ít người còn mang thương tích, Lôi Chấn Tử và Viên Hồng đứng bên cạnh, khiến cho bọn họ không dám bỏ chạy.

- Rốt cuộc các ngươi là ai… muốn làm cái gì…

Tên chấp sự mũi ưng bị đánh gãy hai chân lúc này quỳ rạp trên mặt đất gằn giọng hỏi, bất luận gã cố ra vẻ bình tĩnh cỡ nào đi nữa, nhưng vẫn không thể nào che lấp được vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng sâu trong đáy mắt.

Dịch lão đầu ngồi trên một cành cây lau mồ hôi, lau lau chà chà ra từng viên đất đen thui rồi lại ném lên người đám thiên tài Thâm Uyên Môn kia, khiến cho bọn họ liên tục kêu la thảm thiết, Tần Quân nhìn mà nổi da gà không còn lời nào để nói.

- Tổng bộ của Thâm Uyên Môn ở nơi nào?

Tần Quân nheo mắt hỏi, cố gắng không liếc nhìn về phía Dịch lão đầu nữa.

- Rốt cuộc ngươi….

Tên chấp sự mũi ưng kia còn chưa nói xong đã bị một đạo huyền lôi của Lôi Chấn Tử đánh trúng, tiếng kêu thảm thiết vang vọng chấn động cả Dạ Yểm Chi Lâm, còn gã thì bị đánh cháy khét da toàn thân bốc khói nằm trên đất run lẩy bẩy.

Tần Quân không khỏi lắc đầu nói:

- Cần gì phải cứng đầu như vậy, cuộc sống tươi đẹp nhường này, ngươi không cần phải sợ, Thâm Uyên Môn sẽ không trách tội ngươi đâu, bởi vì bọn họ không có cơ hội đó.

Hắn vừa nói xong thì tên chấp sự mũi ưng kia trừng to mắt, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin.

- Ngươi muốn tiêu diệt Thâm Uyên Môn của chúng ta?

- Đừng có nằm mơ!

- Muốn chém muốn giết gì thì tùy ngươi!

- Nếu như đại gia đây mà nhíu mày một cái thì không phải là đàn ông!

Một đám thiên tài của Thâm Uyên Môn tức giận la lên, duy nhất chỉ có một thanh niên là không mở miệng, gã có gương mặt thanh thú, một thân cẩm y màu đen, vẻ mặt bình tĩnh ngồi trong đám người liền có vẻ càng thêm bắt mắt.

Bạn đang đọc Thần Thoại Đế Hoàng Mạnh Nhất (Bản Dịch-FULL) của Nhâm Ngã Tiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhChang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 23
Lượt đọc 1272

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.