Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạ Yểm Chi Lâm

Phiên bản Dịch · 1398 chữ

Nhóm: Liliana

Nguồn: Truyenyy

-------------------

Viên Hồng cũng tức giận, lông trắng toàn thân dựng thẳng, phát ra yêu uy, khiến cho đất đá trên mặt đất đều nảy lên.

Hình như là có chút tin lời Lôi Chấn Tử nói, cho nên lão giả lôi thôi kia buông tay Tần Quân ra, sau đó lẩm bẩm:

- Mệnh Vận Chi Luân chính Mệnh Vận Chi Luân, đám mao đầu tiểu tử này cư nhiên lại không biết gì.

- Thôi thôi, dù sao Mệnh Vận Chi Luân cũng đã dung hợp cùng với ngươi, ta cứ mặc kệ đi vậy, dù sao thì Mệnh Vận Chi Luân cũng không phải đồ của ta, người nên nóng vội phải là người đó mới đúng.

Lão giả lôi thôi kia thấp giọng lẩm bẩm như trẻ con.

Người đó?

Tần Quân không khỏi run lên, sẽ không phải là lại dẫn ra thêm một lão quái vật nào đó đấy chứ.

Nghĩ vậy, hắn vội vàng đi qua từ bên cạnh của lão giả lôi thôi kia, Lôi Chấn Tử và Viên Hồng thì theo sát phía sau.

Lão nhân này rất cổ quái, nhất định phải cách lão xa một chút!

- Ê, các ngươi muốn đi ra ngoài à?

Lão giả lôi thôi cư nhiên lại đi theo sau lưng ba người Tần Quân hỏi thăm.

- Ừ.

Tần Quân đáp lại một tiếng không mặn không nhạt, nhưng cũng không dám không trả lời.

Ai kêu lão giả lôi thôi này mạnh như vậy làm chi.

- Các ngươi không ra được đâu, nơi này là cấm địa, ta bị giam ở đây rất lâu rồi, lâu tới mức ta cũng không biết là bao lâu nữa.

Lão giả lôi thôi kia ở đằng sau không ngừng huyên thuyên như một tiểu hài tử nghịch ngợm.

Tần Quân bị dọa nhảy dựng, đám ma tu Thâm Uyên Môn kia quả nhiên là ngoan độc, ngay cả chết cũng không sợ, muốn kéo hắn xuống địa ngục chung.

Lấy thực lực của lão giả lôi thôi kia mà còn không thể xông ra, mấy người Tần Quân đương nhiên không có hy vọng.

Bất quá Tần Quân rất cố chấp, không thử thì hắn sẽ không từ bỏ.

Sống phải có ước mơ chứ, lỡ như làm được thì sao?

Huống hồ là chuyện liên quan tới tự do và mạng sống nữa.

Cứ như vậy, đội ngũ của Tần Quân lại có thêm một người, hơn nữa còn là một vị thích huyên thuyên không ngừng, lão giả lôi thôi kia giống như đã lâu lắm rồi không nói chuyện với ai, càng nói càng hưng phấn, khiến cho Tần Quân không biết nói gì.

Đồng thời Tần Quân cũng sinh ra một suy nghĩ rất to gan.

Bằng không thì cấu kết với lão giả lôi thôi này thử xem, không đúng, là lôi kéo mới đúng!

Vì vậy cho nên Tần Quân lại bắt đầu trả lời, từng đoạn đối thoại phun ra từ miệng hắn, khiến cho lão giả lôi thôi kia mừng rỡ cười toe toét không ngậm miệng lại được, ngay cả Viên Hồng và Lôi Chấn Tử cũng nhịn không được.

- Đúng rồi, ngươi tên là gì, lai lịch thế nào?

Tần Quân rốt cuộc nhịn không được mà hỏi ra câu mình muốn hỏi nhất.

- Ta à?

Lão giả lôi thôi kia ngẩn ra, sau đó nghiêng đầu lắc nguầy nguậy:

- Ta cũng quên mất thân phận và tên của mình rồi, ta chỉ nhớ là ta họ Dịch mà thôi.

- Vậy ta gọi ngươi là Dịch lão đầu vậy!

Tần Quân gật đầu nói, về phần có phải Dịch lão đầu thật sự đã quên tên tuổi thân phận thật hay không thì không biết được.

Dịch lão đầu cười ha hả nói:

- Tiểu tử, ngươi rất hợp với khẩu vị của ta, ngươi tên là gì, sau này chúng ta làm bạn đi!

Xúi quẩy!

Ta là một nam nhân muốn đi ra ngoài!

Trong lòng Tần Quân móc mỉa mấy câu, nhưng ngoài mặt thì vẫn cười nói:

- Ta họ Lao, tên Điệp.

Lao Điệp?

Cái tên thấy gớm gì thế này?

Trên mặt Dịch lão đầu tràn đầy nghi hoặc, Viên Hồng và Lôi Chấn Tử cũng phải lau mồ hôi một phen, lão cha? (Đồng âm)

- Ai, thôi được rồi, ta tên là Tần Quân.

Tần Quân bất đắc dĩ, chơi chữ với một người không hiểu tí gì thật đúng là chuyện chán chết.

- Tần Quân..... tên rất hay....

Dịch lão đầu thì thào nói.

Bốn người tiếp tục đi tới, đại khái là khoảng sau một nén nhang, bọn họ đi tới cuối hạp cốc, đường ở chỗ này rộng chừng mười mét, phía trước là một khu rừng cây âm trầm, bầu trời ở nơi này luôn là một màu đỏ như máu, giống như không phân chia ngày đêm.

- Hống ——

Trong rừng cây truyền tới từng tiếng gầm gừ đáng sợ, khiến cho không khí càng thêm phần quỷ dị.

Tần Quân nhíu mày, lối ra ở ngay trước mắt, nhưng lại càng khiến cho hắn thêm bất an.

- Để ta tới xem thử!

Viên Hồng cầm theo thiết côn đi về phía trước, hai chân hơi co lại, thân hình liền lao vút tới, hai tay dồn sức toàn lực nện côn xuống.

Một tiếng keng thật lớn vang lên!

Tần Quân mở to hai mắt, chỉ thấy phía lối ra của hạp cốc xuất hiện một lớp lá chắn màu vàng, cứ thế chặn ngang Viên Hồng Kim Tiên cảnh cửu trọng.

- Ta đã thử phá đạo cấm chế này không dưới vạn lần rồi.

Dịch lão đầu tặc lưỡi nói, trên mặt hiện ra vẻ hả hê.

Tần Quân không khỏi trừng lão một cái, ngươi thiệt là, chẳng lẽ ngươi không muốn đi ra ngoài à?

Nô tính!

Nô tính ăn sâu trong xương tủy rồi, cho nên lão nhân này cũng đã từ bỏ hy vọng trốn thoát.

Lôi Chấn Tử cũng công kích, hợp lực với Viên Hồng muốn đánh nát cấm chế kia.

Keng! Keng! Keng!

Hai người điên cuồng đánh lên cấm chế, đáng tiếc vẫn không thể đánh ra được một khe hở nhỏ nào.

Lúc này, bên trong rừng cây đột nhiên có một đám ma tu của Thâm Uyên Môn bay ra, dẫn đầu là một tên chấp sự Thiên Tiên cảnh, mũi ưng, hốc mắt lõm sâu, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ âm hiểm.

- Sao lại có người ở bên trong cấm địa? Chẳng lẽ lại có người muốn lẻn vào Thâm Uyên Môn chúng ta?

Tên chấp sự mũi ưng kia lẩm bẩm, đám ma đồ ở sau lưng cũng trợn to mắt nhìn Lôi Chấn Tử và Viên Hồng đang đứng ở cửa hạp cốc, mặc dù cách một tầng cấm chế, bọn họ cũng có thể cảm giác áp bách ngập trời này.

Trong Thâm Uyên Môn bọn họ có một quy định, nếu như có người muốn lợi dụng truyền tống môn lẻn vào Thâm Uyên Môn thì bọn họ sẽ xác định địa điểm truyền tống ở trong cấm địa, để cho kẻ thù có đi không có về.

Cho nên trong lòng bọn họ phần lớn chính là cười nhạo.

Tu vi cao hơn nữa thì đã sao, còn không phải sẽ bỏ mạng trong cấm địa à!

- Nhìn thấy chưa, đây chính là kết cục vì đối nghịch với Thâm Uyên Môn chúng ta!

Đám ma đồ sau lưng tên chấp sự mũi ưng kia cười nói, những ma đồ này đều còn trẻ tuổi, chính là hậu bối của cao tầng trong Thâm Uyên Môn, mỗi người đều có thân phận không thấp, lần này là gã vâng lệnh dẫn đội để những người trẻ tuổi này ra ngoài lịch luyện.

Vùng này được xưng là Dạ Yểm Chi Lâm, bên trong có rất nhiều yêu thú, thậm chí có không ít yêu thú ngũ giai, và yêu vương lục giai tồn tại.

Nếu không có cường giả Thiên Tiên cảnh bảo vệ thì những trưởng lão kia không thể yên tâm được, dù sao thì những người trẻ tuổi này đều là con cháu mà bọn họ vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, ai cũng có thiên phú rất cao.

Bạn đang đọc Thần Thoại Đế Hoàng Mạnh Nhất (Bản Dịch-FULL) của Nhâm Ngã Tiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhChang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 15
Lượt đọc 1245

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.