Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghi ngờ

Phiên bản Dịch · 2042 chữ

Edit : Mei

Nhạc Di biết cô giáo Vương trước giờ không thích cô. Nhưng cô thật sự không ngờ bà ta lại ngang ngược như vậy, không có bằng chứng đã vu oan cô ăn trộm tiền…

Không đúng, bà ta sẽ không ngu ngốc như vậy đâu !!!

Trên mặt Vương Hải Yến tỏ ra vô cùng lo lắng vì mất tiền : “Hôm nay tôi mới vừa nhận được nhận lương. Đem tiền cất vào ngăn kéo của văn phòng, vừa rồi kiểm tra lại thì tiền đã bị mất rồi. Tận 22 đồng lận , toàn bộ đều mất hết rồi…”

Thầy dạy toán cũng ngơ ngẩn cả người, hôm nay hắn cũng vừa mới được nhận lương. Cả gia đình hắn đều sống dựa vào số tiền lương ít ỏi này. Nên hắn hiểu rất rõ tầm quan trọng của số tiền này.

Thầy dạy toán có chút cảm thông với bà ta nên lên tiếng khuyên nhủ: “Có thể nào là do cô nhớ nhầm không, cô tìm kĩ lại thử xem.”

Vương Hải Yến cau mày, giọng điệu rất nôn nóng: “Tôi đã lục tung khắp nơi để tìm rồi, nhưng vẫn không tìm ra.”

Thầy dạy toán khẽ nhíu mày: “Điều đó cũng không thể chứng minh được Nhạc Di là người lấy trộm tiền. Cô Vương không có bằng chứng gì cả, chuyện này không được ăn nói bậy bạ vậy được.”

Ai mà lại không thích những học sinh thông minh chứ. Là một giáo viên dạy toán, nên khi gặp được một học sinh có năng lực học tập tốt như Nhạc Di, đều rất quý mến.

Tính nhẩm cũng thuộc về lĩnh vực toán học. Học sinh của mình đoạt giải, hắn cũng vô cùng tự hào.

Vương Hải Yến tức giận trừng mắt nhìn Nhạc Di rồi mới nói : “ Trưa nay trừ hai người là tôi và thầy hiệu trưởng ở văn phòng ra. Thì chỉ còn một người nữa chính là Nhạc Di, thầy hiệu trưởng tất nhiên sẽ không thể nào lấy trộm tiền của tôi được. Vậy chỉ còn con bé là người lấy thôi, vì gia cảnh của nó rất khăn. Lại là đứa thiếu hiểu biết nhìn thấy tiền nên nảy lòng tham, người như nó tôi gặp qua nhiều rồi.”

Bà ta chỉ ngón tay vào cô bé với vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Nhạc Di, ngươi còn nhỏ đã tham tiền như vậy. Đúng là hạnh kiểm có vấn đề, có một học sinh như ngươi làm ta rất hổ thẹn.”

Cô giáo Vương lấy hành vi này,để gán Nhạc Di vào tội hạnh kiểm có vấn đề. Tội danh trộm cắp chắc chắn sẽ phải bị đình chỉ thôi học.

Nhạc Di nghe thấy lời này còn có gì không hiểu chứ. Trong lòng nặng trĩu: “Em không lấy .”

“Không lấy?" Vương Hải Yến hét lớn lên gây ồn ào : "Vậy ngươi chứng minh cho mọi người xem đi."

Học sinh trong lớp đều xôn xao cả lên. Các học sinh lớp bên cạnh cũng chạy tới - tụ tập bên ngoài xem náo nhiệt.

Thầy dạy toán cảm thấy rất đau đầu. Không thể cứ tiếp tục như vậy được, nên nhanh chóng yêu cầu một học sinh chạy tìm hiệu trưởng: “Chứng minh thế nào?”

Ánh mắt Vương Hải Yến có chút lạnh lẽo: " Lục soát người, kiểm tra cặp, bàn học của nó. Nếu như đã soát rồi nhưng vẫn không tìm thấy, tôi sẽ nhận lỗi với nó.”

Ngay khi những lời này vừa nói ra, một số học sinh dũng cảm trong lớp cũng đứng dậy và nêu ý kiến.

“ Nhạc Di, cứ để cho cô giáo kiểm tra đi. Để chứng minh cậu thật sự vô tội.”

“ Người trong sạch thì vẫn mãi trong sạch, kẻ xấu thì mãi mãi đều chỉ biết làm điều xấu. Tất cả chúng tớ đều tin tưởng cậu.”

Nhìn ánh mắt kiên quyết của Vương Hải Yến. Nhạc Di trong lòng muốn gào thét một trận, còn cái gì mà không hiểu nữa? Đây chính là một cái bẫy, giờ chỉ chờ cô nhảy xuống thôi. "Cô giáo Vương, em biết bí mật mà lâu nay cô luôn muốn che dấu. Cũng biết rõ nguyên nhân vì sao cô cứ luôn nhắm vào em để kiếm chuyên.”

“ Ta không có bí mật gì hết. Ngươi đừng tìm cớ để kéo dài thời gian nữa. Cho dù Hiệu trưởng có tới đây cũng không cứu được ngươi đâu." Vương Hải Yến hưng phấn như được tiêm máu gà, thản nhiên ra lệnh cho hai học sinh nam : “ Hai đứa tới lục soát đi.”

Hai bạn nam nhìn nhau, không biết bây giờ phải làm sao. Cứ luôn cảm thấy việc làm này không ổn, muốn soát thì cũng nên tìm con gái mới đúng chứ ?

Vương Hải Yến không ngừng thúc giục, nhưng thấy học sinh không muốn ra tay. Liền quyết định tự mình tiến lên lục soát, thậm chí lúc đi ngang qua Nhạc Di bà ta còn nở một nụ cười khiêu khích.

Sắc mặt Nhạc Di không hề thay đổi. Nhưng đầu óc thì đang nhanh chóng tìm biện pháp, Vương Hải Yến giăng bẫy lớn như vậy, chỉ đơn giản là muốn đối phó với cô thôi sao ???

Nhưng mà, trên cuộc đời này không có cái bẫy nào là hoàn hảo cả.

Tốt hơn hết là bây giờ tương kế tựu kế vậy.

Trình Tuệ và Nhạc Tiểu Bình nhanh chóng lao tới bảo vệ Nhạc Di. Kiên quyết không để cho cô giáo Vương đạt được mục đích. Thậm chí còn la hét nói là cô giáo đang sử dụng bạo lực với học sinh.

Vương Hải Yến tức giận đến nóng máu . Một hai cứ phải chống đối bà ta là sao, còn vu oan bà ta đánh học sinh ? Giỏi rồi…tạm thời cứ chờ đó. Một đám con nít ranh đợi mà xem bà ta xử lí bọn nó như thế nào.

Giữa lúc tình thế hỗn loạn này, hiệu trưởng cuối cùng cũng chạy tới, rồi hét lớn yêu cầu tất cả dừng lại.

“ Vương Hải Yến, cô gây chuyện đủ chưa? Đừng cho rằng tôi không dám đụng tới cô.”

Vương Hải Yến ngừng tấn công, đưa tay vuốt thẳng tóc theo thói quen : “Hiệu trưởng, lần này thầy không có cách nào để bảo vệ nó được đâu .”

Rồi lập tức lao về phía bàn học của Nhạc Di. Dùng sức đẩy mạnh một cái, cái bàn ngã xuống đất, đồ đạc bên trong đều rơi hết ra ngoài. Mấy tờ tiền giấy mỏng manh rơi ra từ trong một cuốn sách : “ Tiền kìa…”

Có người ở bên ngoài hét lên: “Trời ơi, Nhạc Di thật sự trộm tiền…”

Vương Hải Yến nhặt tiền, rồi giơ lên cao cho mọi người đều nhìn thấy: "Mọi người đều nhìn thấy rõ rồi chứ? Tôi không có vu oan cho con bé. Nó thật sự đã lấy trộm tiền lương của tôi, không hơn không kém. Đây chính xác là 22 đồng tiền.”

Xung quanh bắt đầu vang lên nhiều tiếng nói xì xào, bàn tán. Mọi người đều đang chỉ chỏ vào Nhạc Di.

Thời buổi này làm gì có đứa trẻ nào có nhiều tiền như vậy. Chắc chắn không phải là của cha mẹ cho.

Ánh mắt của các học sinh đều không giống nhau. Có nghi ngờ, có bối rối, cũng có khinh thường. Kiểu nào cũng có.

Trong lòng Hiệu Trưởng rất khẩn trương, vô thức hỏi: “Làm sao chứng minh đây chính là tiền của cô?”

Vương Hải Yến chỉ vào hai tờ tiền mười đồng : “ Thời gian rãnh nên chán quá tôi có vẽ vời lung tung. Lúc sáng tôi có dùng bút chì để kí tên mình lên mấy tờ tiền. Mọi người có thể đến đây để nhìn thử.”

Mọi người nheo mắt nhìn kỹ hơn, quả thực có dòng chữ ở góc dưới bên trái tờ tiền giấy. Nhìn rất khó thấy.

“ Ta nhìn thấy, là chữ Vương. Đây đúng là tiền của cô giáo Vương rồi.”

Đến lúc này, mọi người ai nấy đều tin là Nhạc Di đã trộm tiền nên rất tức giận.

“ Bạn học Nhạc Di, không ngờ cậu lại là người như vậy, tớ thấy rất thất vọng.”

“ Tớ luôn coi cậu là thần tượng của mình, nhưng không ngờ cậu lại là người xấu! Coi như trước đây tớ bị mù mới không nhìn ra… tức chết mất…em đề nghị yêu cầu đuổi học Nhạc Di.”

Trong mắt Vương Hải Yến hiện lên một tia kiêu ngạo, bà ta muốn chính là kết quả này. Dù có thông minh đến đâu - rồi cũng sẽ bị hủy diệt trong tay bà ta thôi.

“ Đuổi học thì có vẻ nặng quá, thôi thì cứ để con bé tự mình nghỉ học đi. Cũng đừng ai ra ngoài đồn thổi lung tung, kẻo sẽ gây ảnh hưởng xấu, con bé cũng còn nhỏ quá.”

Miệng bà ta thốt ra toàn lời dễ nghe, nhưng thực ra trong thâm tâm bà ta hiểu rất rõ một đạo lí. Chuyện tốt không ra khỏi cửa, nhưng chuyện xấu thì chắc chắn sẽ bị đồn xa ngàn dặm.

Tin đi… chỉ cần từ giờ đến tối thì việc này sẽ được cả thôn này biết hết rồi.

Bây giờ giả làm người lương thiện để có danh tiếng tốt thì sao lại không làm. Dù sao đã được mục đích bà ta muốn rồi.

Một học sinh rất ngạc nhiên: “Cô giáo Vương, không ngờ cô lại tốt bụng như vậy.”

Trong lòng Vương Hải Yến đang cảm thấy rất đắc ý. Chỉ dùng một chút mưu kế nhỏ đã đạt được mục đích rồi, thật là mãn nguyện: “Ta nhìn thì có vẻ rất nóng tính. Nhưng

trong thâm tâm lại là người luôn yêu thương và quan tâm đến học sinh của mình. Không giống như một số người đâu, nhìn bề ngoài là một học sinh chăm ngoan - học giỏi… nhưng thật ra…”

Chưa đợi bà ta nói hết câu thì một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Báo cảnh sát."

Chính là Nhạc Di, người đang là tâm điểm của chuyện này. Khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, không hề có một chút sợ hãi nào.

Tất cả mọi người đều bối rối: "Cái gì?"

Nhạc Di dùng một đôi mắt đen trong veo nhìn về phía hiệu trưởng. Cô đã nghĩ ra cách giải quyết chuyện này rồi: “Hiệu trưởng, em muốn báo cảnh sát. Có người lên kế hoạch để gài bẫy em,

trong ứng ngoại hợp. Lợi dụng thời gian em ở văn phòng thì lén đem tiền nhét vào học bàn của em. Rồi lợi dụng việc này để dựng lên một câu chuyện vừa ăn cướp vừa la làng… đúng là nực cười…”

Trò này thật ra rất dễ đoán, quá nhiều lỗ hổng. Chỉ có con người hiền lành - chất phác sống ở niên đại này mới không nhìn ra được chuyện này là do người khác dàn dựng. Còn cô đã xem hàng trăm tập phim "thám tử lừng danh Conan" rồi. Mấy trò mèo này đừng hòng qua mắt được Nhạc Di.

Vương Hải Yến không ngờ tới sự việc sẽ diễn biến theo cách này. Vì sao nó không khóc lóc sợ hãi ? Không phải nên cầu xin mọi người tha thứ sao ?

Còn yêu cầu báo cảnh sát!

“ Nhạc Di, Ngươi còn dám trả đũa ta. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.”

Nhạc Di trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, bình tĩnh nói: “ Em có bằng chứng.”

Nét mặt Vương Hải Yến lập tức thay đổi: "Bằng chứng gì?"

Không thể nào? Bà ta đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần trước khi lập ra kế hoạch này rồi. Nên chắc chắn không bao giờ xảy ra sai sót được.

Hết chương 39.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.