Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ trộm

Phiên bản Dịch · 1857 chữ

Edit : Mei

Trong giờ giải lao, lớp trưởng từ bên ngoài bước vào lớp nói với cô : "Nhạc Di, hiệu trưởng bảo tớ nhắn cậu đến văn phòng một chuyến."

Nhạc Di nói cảm ơn với cậu ấy, rồi mới bước đi ra ngoài.

" Hiệu trưởng, thầy tìm em ạ."

Hiệu trưởng từ trong đống bài thi ngước lên nói: "Lần này em đã mang vinh quang về cho trường chúng ta. Trường học dù nghèo, nhưng vẫn muốn bày tỏ một chút thành ý. Đây là phần thưởng để tuyên dương thành tích em đạt được."

Đó là một cuốn sách bài tập mới.

Nhạc Di không hề ghét bỏ chút nào. Được tặng không cần tốn tiền mua, hay tốt . "Cảm ơn hiệu trưởng."

Thầy Hiệu trưởng cũng hài lòng gật đầu. Mặc dù tuổi còn nhỏ đã đạt được giải thưởng, nhưng lại không có cậy tài mà lên mặt. Rất đáng khen.

" Em có nắm chắc về cuộc thi của cấp huyện không? Thầy không yêu cầu em phải được giải nhất, chỉ cần có cái bằng khen là được rồi."

Kể từ khi Nhạc Di giành được giải thưởng, trường tiểu học Hồng Tinh của họ cũng đã trở nên nổi tiếng hơn so với những trường khác.

Để khi người khác nhắc đến không còn nói đây là ngôi trường tiểu học nghèo nàn nữa. Mà đã trở thành trường tiểu học có học sinh giành được giải nhất cấp xã trong cuộc thi tính nhẩm. Đã gây được rất nhiều sự chú ý của mọi người.

Nghe được những lời chúc mừng của người khác. Hiệu trưởng cảm thấy vô cùng thoã mãn và tự hào trước giờ chưa từng có .

Nhạc Di suy nghĩ một chút rồi nói : "Em sẽ cố gắng hết sức để có thể đảm bảo đoạt được hạng nhì vậy .”

Hiệu trưởng cũng không có kỳ vọng cao như vậy, nhưng mà ai lại không muốn giành được thứ hạng cao chứ.

Ông ấy hận không thể dồn hết thời gian để ôn luyện cho Nhạc Di nhiều nhất có thể : "Ở đây có mấy đề thi những năm trước, em cầm về làm thử đi. Thầy sẽ chấm điểm và sửa lại lỗi sai cho em."

Thầy nói thì có vẻ mấy đề thi này rất dễ dàng lấy được . Nhưng thực tế, ông ấy đã nhờ rất nhiều mối quan hệ để có thể mượn được đề thi môn toán của trường Hải Thành. Chất lượng giáo dục của trường Hải Thành này luôn được xếp vào hàng tốt nhất cả nước.

" Được." Nhạc Di cầm bút và bắt đầu làm bài thi.

Chỉ cần cô muốn làm một việc gì đó. Thì sẽ hết sức tập trung và không để bất cứ chuyện gì bên ngoài làm ảnh hưởng đến mình.

Những người có tinh thần chuyên nghiệp như vậy rất dễ thành công trong mọi chuyện.

" Hiểu trưởng, thầy ra ngoài một lát được không." Cô giáo Vương đứng ở cửa vẫy tay.

Hiệu Trưởng nhìn thoáng qua vẻ mặt đang say mê làm bài của Nhạc Di, rồi mới lặng lẽ bước ra ngoài: "Có chuyện gì vậy?"

Vương Hải Yến mím chặt môi, vẻ mặt có chút ủy khuất: "Người đàn ông của tôi say rượu lại đánh tôi. Tôi rất khổ sở, bây giờ tôi phải làm sao đây hả thầy?"

Bà ta một lòng nhớ thương người đàn ông trước mặt này. Nhưng trái tim anh ta lại cứng như sắt đá. Bà ta không thể lãng phí tuổi thanh xuân của mình được nữa, nên đành phải chấp nhận kết hôn với một người đàn ông ở nông thôn. Tên này là một người không được học hành gì cả, suốt ngày chỉ rượu chè be bét. Đã thế còn có thói cứ nhậu say về sẽ đánh đập vợ con, mối quan hệ vợ chồng đã không còn chút tình cảm nào từ lâu rồi.

Hiệu trưởng cảm thấy rất mất kiên nhẫn, vì việc này lại gọi ông ấy ra đây ? Làm quan còn không quản được việc nhà, huống chi ông ấy chỉ là người ngoài thì giúp gì được?

" Một là đánh lại...hai là ly hôn."

" Nếu ly hôn rồi tôi phải sống làm sao ?" Vương Hải Yến không hề thích người đàn ông mà mình đã cưới. Nếu không phải bà ta đã lớn tuổi, trong thôn lại có nhiều lời đồn thổi linh tinh. Cha mẹ và anh chị em trong nhà cứ nói ra nói vào mãi. Nên bà ta mới tuỳ tiện tìm đại một nhà nào đó gả cho yên chuyện.

Bà ta từ trước đến giờ vẫn chỉ thích có đúng một người duy nhất. Đó chính là người đàn ông trước mặt này: " Nếu anh chịu cưới tôi, tôi sẽ lập tức quay về ly hôn với anh ta."

Hiệu Trưởng lạnh lùng nhìn bà ta một cái. Rồi xoay người rời đi không nói lời nào. Trước kia ông ấy đã không đồng ý lấy, thì bây giờ lại càng không bao giờ đồng ý.

Vương Hải Yến giận dữ dậm chân nói: "Anh đến bây giờ vẫn không chịu kết hôn. Là vì trong lòng anh vẫn còn nhớ thương người phụ nữ kia đúng không ? Đàn ông các người đều bị cái gì vậy ? Cô ta thì có gì tốt đẹp ? Khuôn mặt cũng chỉ nhìn tạm được , còn không xinh đẹp bằng tôi. Tại sao hết người này đến người khác cứ mãi không quên được cô ta là sao."

Bà ta chỉ không hiểu mình có chỗ nào không thể sánh được với Ngô Tiểu Thanh.

Hiệu trưởng Ngô nghe được lời này thì thật lòng cảm thấy rất buồn cười : " Cô nên tự mua một cái gương về rồi soi cho kỹ mặt mũi mình đi."

Đúng là không hề có một chút tự nhận thức nào về bản thân mình. Khuôn mặt thì tròn như cái bánh nướng, mà suốt ngày cứ luôn tự cho mình là rất xinh đẹp !!!

Càng quan trọng là, Ngô Tiểu Thanh hồi đi học đã luôn có thành tích rất tốt - đã thế khi ra trường cũng lấy được bằng cấp cao. Từ cách nói chuyện cho đến khí chất diện mạo đều không có gì để chê. Rực rỡ như một con Phượng Hoàng.

Vương Hải Yến ghen ghét cực kì. Phượng Hoàng gãy cánh thì còn thua cả một con gà: "Cô ta là thiên kim tiểu thư của gia đình địa chủ. Anh chỉ là người làm của gia đình cô ta năm đó. Cho dù anh có thiên phú học hành giỏi cỡ nào thì vĩnh viễn cũng chỉ là người ở mà thôi. Gia đình người ta căn bản chướng mắt anh."

Trên thực tế, toàn bộ người của thôn Hồng Tinh hiện giờ, đều từng là người làm của gia đình Ngô Tiểu Thanh trước kia.

Ngô gia hồi đó tuy là một địa chủ giàu có. Nhưng lại có mối quan hệ rất tốt với nhiều người, vì gia đình ông đối xử với người làm trong nhà rất tử tế. Không hề gây khó dễ cho người ăn kẻ ở trong nhà, đã vậy tiền công lại còn trả rất cao.

Vào mỗi dịp lễ hội, lễ tết, các ngày quan trọng trong năm Ngô gia đều sẽ chuẩn bị quà tặng cho mọi người . Nếu thấy đứa nhỏ nào có tư chất học hành thì hết lòng hỗ trợ để được đi học. Cũng giống như Hiệu trưởng Ngô và khoa trưởng Vương đều là người được Ngô gia giúp đỡ để đến trường đọc sách.

Tuy nhiên, khi biến cố ập tới. Thì có người sẽ lo bảo vệ chính bản thân mình, nhưng cũng có người thì lấy oán báo ân.

Mỗi khi lại chuyện cũ trong lòng Hiệu trưởng vô cùng đau xót, nhưng sắc mặt ông ấy thì càng lúc càng lạnh : "Hình như cô đã quên mất thân phận của mình rồi. Lúc nhỏ cô cũng chính là người giúp việc bên cạnh cô ấy..."

" Tôi không phải." Vương Hải Yến bị vạch trần thân phận . Lập tức nổi giận, đây chính là quá khứ khiến bà ta mất mặt nhất: " Nếu như anh còn nói bậy bạ nữa, tôi sẽ tố cáo anh !"

Trong mắt Hiệu trưởng Ngô tràn đầy khinh thường đối với loại người như Vương Hải Yến. Khi còn nhỏ bà ta bị gia đình đưa đi làm con dâu nuôi từ bé cho người ta, nhưng Vương Hải Yến lại năn nỉ cầu xin Ngô Tiểu Thanh giúp đỡ bà ta. Nói gì mà tình nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp !!!

Năm đó bà ta được Ngô Tiểu Thanh hết lòng che chở bảo vệ. Nhưng khi thời thế thay đổi, bà ta lại nóng lòng muốn đâm cho cô ấy một nhát dao chí mạng. Tố cáo nói rằng bà ta bị lợi dụng, bị ngược đãi. Đúng là nực cười ….

Nếu cô ấy không phải là người có nhân cách tốt. Làm sao lại có thể thu phục được tấm chân tình của ông ấy được.

Nhạc Di làm bài kiểm tra xong thì cũng tự mình quay về lớp học. Chứ không ngồi lại đợi kết quả.

Vừa lúc bắt đầu tiết toán, Nhạc Di báo cáo với giáo viên - rồi quay trở về chỗ ngồi.

Nhưng cô lại phát hiện trong ngăn  bàn học của mình xuất hiện vài đồ vật lạ. Nào là một con chuồn chuồn làm bằng cỏ, một ống đựng bút khá đơn giản được làm bằng tre,thêm một chiếc máy bay giấy. Đều là những đồ vật khá đáng yêu : " Tuệ Tuệ, mấy thứ này từ đâu ra vậy."

"Các bạn lớp khác mang đến tặng cậu trong giờ giải lao á." Trình Tuệ đã quen với việc các bạn khác biểu hiện sự nhiệt tình bằng cách tặng quà rồi.

Không phải tặng kẹo hay sô cô la, nhưng những đồ dùng thủ công rất thú vị.

Môi Nhạc Di hơi nhếch lên, học sinh tiểu học đều là những bạn nhỏ vô cùng đáng yêu.

Đúng lúc này, một bóng người từ bên ngoài lao vào lớp: "Nhạc Di."

Chưa nói gì đã vung một cái tát. Doạ Nhạc Di sợ đến ngây người, may sao cơ thể cô kịp thời ngửa ra sau để né. Suýt thì ngã đập đầu xuống đất rồi.

Điều này khiến mọi người trong phòng đều sợ hãi, giáo viên dạy toán rất tức giận. Tự tiện xông vào lớp đánh người, Vương Hải Yến điên rồi sao : " Cô giáo Vương,  ngươi đang làm gì vậy?"

Vương Hải Yến chỉ thẳng vào Nhạc Di, hung hăng tố cáo: " Nó ăn trộm tiền, chính nó đã lấy trộm tiền của tôi."

Hết chương 38.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.