Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dấu vân tay

Phiên bản Dịch · 2194 chữ

Edit : Mei

“ Em muốn đợi cảnh sát đến thì sẽ đưa ra.” Giọng điệu Nhạc Di rất bình thản… nhìn thẳng vào bà ta rồi nở một nụ cười hết sức vô hại. : “ Cô giáo Vương, cô không cần nôn nóng như vậy đâu. Đến lúc cảnh sát đến thì sẽ biết người nên đi là em hay cô rồi.”

Bị cô nhìn chằm chằm như thế, Vương Hải Yến sống lưng vô cùng ớn lạnh, nó muốn làm gì?

Ngô Tiểu Thanh đã đủ yêu nghiệt rồi….nhưng đứa con gái mà cô sinh ra còn đáng sợ hơn.

Nhạc Di quay đầu lại lần nữa nói: "Hiệu trưởng, em muốn báo cảnh sát."

Ở thời này, đa số mọi mâu thuẫn đều sẽ được kín đáo giải quyết riêng với nhau. Người dân thường không muốn ồn ào đến mức lên đồn công an. Con người trời sinh đều rất sợ phải đến những nơi như thế.

Ai cũng nghĩ những người thường tiếp xúc với công an đều không phải là người tốt.

Đương nhiên, vì lẽ đó nên họ không có khái niệm báo cảnh sát khi có sự cố xảy ra. Không giống như Nhạc Di, nơi cô từng sống chỉ cần gặp phiền phức thì cứ kéo nhau lên đồn mà giải quyết.

Trường học không có điện thoại nên hiệu trưởng phải nhờ thầy dạy toán, chạy qua đại đội để mượn điện thoại gọi công an. Còn ông ấy ở lại để giữ yên hiện trường.

Vương Hải Yến rất không vui, tìm mọi cách để ngăn cản - nhưng hiệu trưởng lại không nghe.

Chuyện này đã chạm đến điểm mấu chốt của ông ấy rồi. Nhất định phải điều tra kỹ càng, người tốt không thể bị oan uổng, kẻ xấu càng không thể được tha thứ.

Nhạc Di chậm rãi ngồi xuống để nhặt hết những cuốn sách, cuốn vở của mình bị hất xuống đất. Cẩn thận lau sạch bụi bẩn, vừa quay người lại thì thấy bàn ghế đã được sắp xếp lại gọn gàng cả rồi. Cô khẽ gật đầu với Trình Tuệ và Nhạc Tiểu Bình để tỏ lòng biết ơn.

Nhạc Tiểu Bình nhìn cô em họ thái độ vẫn rất điềm tĩnh, thờ ơ như lần đầu tiên gặp. Dường như cô bé không hề sợ bất cứ điều gì, và không ai có thể bắt cô bé phải khuất phục cả.

Nhạc Di một chút cũng không giống như một đứa trẻ bình thường. Đúng là lợi hại, trâu bò thật sự.

Những học sinh lúc nảy vừa mới bị thuyết phục - bây giờ thì lại không dám chắc nữa. Nhạc Di thực sự là kẻ trộm sao? Tại sao cô lại không tỏ ra sợ hãi chút nào vậy ?

Học sinh tiểu học vốn có tâm hồn rất ngây thơ - nên rất dễ bị người khác lợi dụng để lừa gạt.

Lúc này Vương Hải Yến hoảng sợ, nhịn không được nữa nói: “Nhạc Di, ngươi đã ăn trộm tiền, sao còn dám cười…”

Nhạc Di hoàn toàn không thèm để ý đến bà ta. Cô ngồi dựa lưng vào ghế, đưa tay chống cằm tươi cười rạng rỡ, chớp chớp mắt rồi nói: "Hiệu trưởng, bây giờ đang rãnh rỗi. Thầy nên đi tâm sự với người tên Vương Hải Thanh đi.”

Lời này vừa nói ra, Vương Hải Yến ngây ngẩn cả người. Mà Hiệu trưởng cũng sửng sốt, thận trọng hỏi: "Vương Hải Thanh? Làm sao em biết người này.”

“ Em đã gặp ông ta hai lần, người này rất thú vị.” Nhạc Di giống như một đứa trẻ ngây thơ với nụ cười ngọt ngào, nhưng trong lời nói lại làm người ta rợn người.

“ Em cũng không biết nhiều lắm. Vương Hải Thanh vốn là người của thôn Hồng Tinh. Là anh họ của giáo viên Vương Hải Yến, là cháu họ của bí thư chi bộ. Hiện nay là trưởng khoa phòng giáo dục, đứng đầu một quản lí một sở giáo dục của xã . Tuổi tác thì tầm khoảng 36 tuổi, đã có vợ và sinh được hai đứa con trai, con đầu tên Vương Hoa…”

Cô cứ ngồi một góc miệng lảm nha không ngừng về những thông tin mà cô thu thập được. Người lớn thì không nói, nhưng trẻ con thì khác !!!

Người lớn vẫn luôn cho rằng trẻ con không hiểu gì cả. Nên lúc tám chuyện với nhau cũng không né tránh bọn nhỏ, nên cứ có bao nhiêu là tuôn ra hết. Nhưng thật ra cô biết khá nhiều.

Hiệu Trưởng trợn trừng mắt vì kinh ngạc, cái này gọi là không biết khá nhiều ? Em đùa với thầy à ???

Vương Hải Yến có dự cảm rất không tốt, làm sao con bé biết nhiều như vậy, ai đã nói cho nó biết, mấu chốt là nó đang muốn làm cái gì?

Quả nhiên linh cảm của bà ta rất chính xác, Nhạc Di chỉ tay về phía bà ta : “Em cũng biết cô giáo Vương Hải Yến chưa có bằng cấp hai, cấp ba. Nhưng vẫn được vào trường làm giáo viên nha, việc này đúng là rất thú vị…”

Lời này vừa nói ra, hiện trường bao trùm một bầu không khí yên tĩnh.Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Vẻ mặt ai cũng đầy kì quái.

Nhạc Di không nói Vương Hải Yến đi cửa sau để vào trường.Nhưng chỉ cần liên hệ tất cả dữ liệu lại với nhau. Thì tất cả đều đã rõ ràng.

Học sinh tiểu học tuy rất đơn thuần. Nhưng bọn nhỏ cũng không phải kẻ ngốc, đứa này nháy mắt với đứa kia, tan học nhất định sẽ về nói chuyện này với gia đình.

Nếu điều này là sự thật thì cô giáo Vương, không đủ tư cách để làm giáo viên của bọn nó.

Vương Hải Yến tức giận hét lên nói: "Ngươi đang nói bậy.”

Nhạc Di hoàn toàn chán ghét bà ta, trình độ giảng dạy thì không có. Không có đạo đức với nghề nhà giáo, không bằng để bà ta cút về nhà cho rồi. Chứ mắc công gây hại đến những mầm non tương lai đất nước.

Cô đã muốn tống cổ bà ta đi từ lâu rồi. Bất quá lại không có cơ hội, không ngờ Vương Hải Yến lại đích thân tạo cho cô một cơ hội quá tốt. Nếu mà không hành động ngay lúc này, thì còn đợi tới khi nào nữa.

“Chị.” Nhạc Nhiên từ đâu lao tới như một pháo đạn nhỏ, nhe hàm răng trắng toát, lên tiếng nói : “ Ai bắt nạt chị gái em, em sẽ cắn chết người đó.”

Thằng bé vừa mới nghe tin có người bắt nạt chị gái mình. Trong lòng không khỏi lo lắng, đôi mắt trừng lớn, nhìn rất hung dữ.

Chạy theo phía sau là Nhạc Tiểu Đào. Khuôn mặt lộ vẻ khẩn trương, vừa bước vào lớp liền đưa mắt tìm kiếm tung tích của Nhạc Di và Nhạc Tiểu Bình. Lúc thấy hai người đều không có bị gì, liền âm thầm thở phào một hơi.

Nhạc Di vẫy vẫy tay với Nhạc Nhiên, cậu bé lập tức ngoan ngoãn chạy tới, ngẩng đầu nhỏ lên: "Chị đừng sợ, em sẽ bảo vệ chị, em giỏi đánh nhau!"

Nhạc Di vẻ mặt rất nghiêm túc, vung nắm đấm nhỏ nhắn lên, nhìn vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch, Nhạc Di không khỏi bật cười: “Chúng ta làm người phải văn minh lịch sự. Dùng lời nói trước rồi sau đó mới sử dụng bạo lực hiểu không. Nếu mà nói hoài vẫn không thông não được thì khi đó đánh cũng chưa muộn.”

Hiệu…cạn lời…trưởng: .…..!!!

Chú cảnh sát cuối cùng cũng đến hiện trường. Vương Hải Yến đóng vai phản diện. Vội vàng lên tiếng cáo trạng trước: "Đây là kẻ trộm đã lấy trộm tiền của tôi."

Lời phàn nàn của bà ta đã khiến Nhạc Di trở thành một đứa bé hư hỏng không có thuốc chữa.

Viên cảnh sát nhìn Nhạc Di, mặc dù quần áo đã cũ nhưng lại sạch sẽ, gọn gàng. Trên các đầu móng tay không có một vết bẩn nào, cô bé có một đôi mắt to tròn long lanh, lông mi dài cong vút, dáng vẻ thanh tú, miệng nhỏ hơi mím lại. Trông dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Cô bé không hề giống một đứa nhỏ đã ăn trộm tiền.

Hiệu Trưởng không thể nghe thêm nữa, cau mày cắt ngang: “ Cô là giáo viên, hãy chú ý lời nói hành vi của chính mình đi.”

Vương Hải Yến hung hãn nói: "Giáo viên cũng là con người, cũng sẽ bị oan. Đương nhiên, tôi là giáo viên, tôi giáo dục Nhạc Di để con bé không đi sai đường ..."

Bà ta còn chưa nói xong, Nhạc Di đã không nhịn được nữa, vẻ mặt nghiêm túc giơ tay lên: "Chú cảnh sát, số tiền này cháu chưa bao giờ động tới."

Vương Hải Yến cười lạnh nói: "Nói chưa đụng tới là chưa đụng tới, bằng chứng đâu?"

Nó làm gì có bằng chứng đâu. Chắc chắn chỉ đang tìm cớ để biện minh cho mình.

Nhạc Di cũng không thèm nhìn bà ta một chút nào, mà nhìn chú cảnh sát một cách chăm chú. Rồi lên tiếng : “Cháu biết dấu vân tay của mỗi người đều không giống nhau, độc nhất vô nhị . Bắt đầu từ Đường triều, đã bắt đầu sử dụng dấu vân tay - lăn mực đỏ để kí vào bất cứ giấy tờ nào. Đây là cơ sở quan trọng để nhận biết thân phận của một người đúng không ạ.”

Cảnh sát rất ngạc nhiên. Cô bé này biết nhiều thật: “ Đúng vậy."

Nhạc Di khẽ mím môi, bình tĩnh nói tiếp: “Cháu có biết Thời Tống - tác giả Tống Từ đã từng viết một quyển sách tên < Mục tẩy oan > . Trong đó viết rõ cách làm sao để nhận biết được vân tay của một người. Đúng không ạ.”

Viên cảnh sát mở to mắt vui mừng. Wow…con bé còn biết < Mục tẩy oan > của tác giả Tống Từ luôn. Học sinh tiểu học bây giờ đều lợi hại dữ vậy. “ Cháu nói đúng.”

Hiện trường vô cùng yên tĩnh, mọi người đều sững sờ, như thể vừa được mở ra một thế giới mới.

Mọi người đều không hiểu gì về dấu vân tay. Phương pháp để tìm ra và cách để nhận diện được vân tay. Nhưng Nhạc Di thì biết.

Tại sao người với người mà lại cách biệt nhau dữ vậy…

Đôi mắt đen láy của Nhạc Di lóe lên ánh sáng: “Cháu còn biết có một loại công nghệ gọi là nhận dạng dấu vân tay. Chỉ cần chạm vào vật chứng sẽ để lại dấu vết. Nói một cách rõ ràng hơn là, chỉ cần chạm vào những tờ tiền này, thì sẽ để lại dấu vân tay của người lấy trên đó. Chưa từng đụng vào, thì chắc chắn sẽ không có dấu vân tay trên đó đúng không ?”

Viên cảnh sát hoàn toàn bị lí lẽ của cô bé thuyết phục, đây làm sao có thể là một đứa trẻ bình thường được? Rõ ràng là một thiên tài nhỏ tuổi với kiến ​​thức hiểu biết cực nhiều mới đúng : “ Hoàn toàn chính xác.”

Nhưng vấn đề là nó chưa phổ biến ở Trung Quốc nên rất khó để giám định.

Nhạc Di nhướng mày, mang theo một tia ý cười: " Vậy thì mọi chuyện dễ giải quyết rồi, chỉ cần đem tờ tiền này đi thẩm định, sẽ biết ngay kết quả. Sự thật tự nhiên sẽ được sáng tỏ, cháu tất nhiên sẽ được trả lại trong sạch.”

Cô đặc biệt chỉ vào chính mình và nói với một giọng điệu cực kì nghiêm túc : " Sau đó cháu sẽ tố cáo , để những người đã gài bẫy cháu sẽ phải vào tù."

Ánh mắt của cô quét qua mọi người, dừng lại một chút khi thấy một cậu bé đứng bên cửa sổ. Rồi cuối cùng mới dừng lại ở khuôn mặt Vương Hải Yến, như muốn nói: Tôi biết, chính là các người.

Vương Hải Yến sắc mặt tái nhợt, không còn vẻ kiêu ngạo như trước, đôi môi run run. Con nhỏ này là yêu quái ở đâu tới vậy, nó có còn để cơ hội cho người khác sống sót nữa không đây ???

“ Tôi... tôi không biết bằng cách nào số tiền đó lại xuất hiện ở trên bàn của Nhạc Di. Trên tờ tiền có dấu vân tay của tôi đó là điều bình thường mà. Vì tiền đó vốn là của tôi.”

Giọng bà ta mang theo một chút hoảng sợ. Như cố tình che dấu đi sự chột dạ của mình.

Hết chương 40 .

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.