Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chế Phục

Phiên bản Dịch · 1896 chữ

"Mày..." Tên côn đồ cầm đầu lúc nãy té trên mặt đất còn chưa đứng dậy, vẻ mặt hoảng sợ chỉ vào Giang Tầm, hiển nhiên là chưa từng thấy qua cách đánh người như vậy.

Giang Tầm cười lạnh một tiếng: "Đừng nóng vội, còn chưa xong đâu, lập tức đến phiên bọn mày thôi!"

Giang Tầm từ trong ba lô lấy ra một chai nước chưa khui, âm thầm cho Ngưng Lộ vào bên trong chai pha loãng 10 lần, sau đó nhanh chóng đút cho Ngụy Nguyệt Nguyệt đang nửa tỉnh nửa mê uống một ngụm.

Làm xong những việc này, mấy tên côn đồ vẫn chưa đi, hai thiếu nữ bất lương đang đỡ đại tỷ đứng lên.

Giang Tầm nhấc chân đi tới chỗ ba thiếu nữ bất lương.

Hai thiếu nữ bất lương thấy vậy hoảng sợ buông lỏng đại tỷ, không ngừng lui về phía sau.

"Cô, cô muốn làm gì, đây đều là do Tiết tỷ sai khiến, chuyện này không liên quan tới bọn tôi."

"Đúng đúng, đều là Tiết tỷ sai bọn tôi làm như vậy, thực sự chuyện này không liên quan đến bọn tôi."

Giang Tầm giống như không có nghe thấy, hai chân hung hăng nghiền qua tay đại tỷ, đại tỷ hôn mê khẽ rên một tiếng.

"Không liên quan đến bọn cô?" Giang Tầm đột nhiên ngừng lại hỏi ngược lại.

Hai thiếu nữ bất lương vội vàng gật đầu không ngớt.

Giang Tầm khóe miệng cong lên, nhẹ nhàng nói: "Tốt lắm, hai cô tát nhau 20 cái, tôi liền bỏ qua cho các cô, để cho tôi phát hiện ai đánh nhẹ tay, như vậy kết cục của người đó sẽ như người nằm trên mặt đất này."

Không thể giết người thực sự khó chịu quá, một đao kết thúc không phải là rất tốt sao.

Nghĩ vậy Giang Tầm không khỏi nhíu mày, chuyện gì xảy ra thế này? Vì sao tâm tình lại của cô mất kiểm soát như vậy chứ.

"Cái này..." Hai cô gái kia do dự.

Giang Tầm trầm giọng quát: "Còn chưa động thủ!"

Một người trong đó hai mắt nhắm lại, quyết tâm, giơ tay hung hăng đánh vào trên mặt của cô gái còn lại...

Ba, ba, thanh âm từng cái tát không ngừng vang lên, Giang Tầm mang theo côn gỗ đi về phía năm tên côn đồ.

Không thể không nói những côn đồ cắc ké này có phải hay không quá mức tự tin, cư nhiên đến bây giờ một người cũng chưa đi.

"Mày, mày chớ đắc ý, tao sẽ không bỏ qua cho mày, tao là thủ hạ của Báo ca." Tên côn đồ dẫn đầu cố giả bộ trấn định nói.

Giang Tầm chỉ là giơ lên mộc côn nặng nề đánh vào trên người tên côn đồ, lúc cô đang đối phó với một tên trong đó, tên côn đồ còn lại muốn từ phía sau chế trụ cô, bị Giang Tầm một cước đạp bay, sau đó năm tên côn đồ từng người một bị cô đập cho bất tỉnh.

Sau khi năm tên côn đồ đã bất tỉnh, Giang Tầm hướng về phía hai thiếu nữ bất lương ngoắc ngón tay, lúc này mặt của hai người đều sưng phù giống như đầu heo.

Hai người sợ hãi rụt rè đi tới trước mặt Giang Tầm, bởi vì mặt sưng phù mà hai mắt trở nên nheo lại chứa đầy nước mắt, tội nghiệp nhìn Giang Tầm, nơi nào còn có nửa phần hung ác độc địa lúc trước.

"Hai người các cô lột quần áo năm người này cho tôi." Giang Tầm chỉ năm người hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.

Hai thiếu nữ bất lương ngây ngẩn cả người, không có phản ứng kịp, lúc Giang Tầm ánh mắt lạnh như băng đảo qua, hai người lập tức run run một cái, tiến lên nhanh chóng lột quần áo của năm tên côn đồ.

Bây giờ đã là tháng năm, cho nên năm tên côn đồ mặc cũng không nhiều, lập tức bị lột chỉ còn lại cái quần lót.

Giang Tầm tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) liếc nhìn hai thiếu nữ bất lương, môi mỏng hé mở: "Tiếp tục."

Hai thiếu nữ bất lương vội vàng đem vật che đậy cuối cùng trên người năm tên côn đồ lột xuống, một chút cũng không e lệ.

"Lấy điện thoại di động ra." Giang Tầm khoanh tay hướng về phía một trong hai thiếu nữ nói.

Thiếu nữ bất lương do dự trong chốc lát, ngẩng đầu một cái liền thấy ánh mắt đáng sợ của Giang Tầm, nhanh chóng cúi đầu móc điện thoại trong túi ra đưa cho Giang Tầm.

Giang Tầm chỉ huy hai thiếu nữ bất lương bày năm tên côn đồ thành rất nhiều tư thế bất nhã, đồng thời chụp lại từng cái một, cuối cùng đem ảnh chụp gửi vào trong hòm thư của cô, sau đó xóa đi lịch sử ghi chép, ném điện thoại di động lại cho thiếu nữ bất lương.

"Được rồi, mang mấy người này đi đi, các cô nên biết cái gì nên nói cái gì không nên nói a, nếu để cho bọn họ biết là các cô tự tay lột sạch đồ của bọn họ, còn dùng điện thoại di động của các cô chụp ảnh lại, các cô nói xem kết quả của các cô sẽ như thế nào đây?"

Hai thiếu nữ bất lương nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt liền trắng bệch, lúc này mọi người còn rất kỳ thị đồng tính luyến ái, nếu như ảnh chụp mấy người họ ám muội không rõ ràng bị truyền đi, cho dù mấy người này là côn đồ, ở trên đường cũng sẽ bị người kỳ thị, mấy người này mà khó sống, đến lúc đó người thứ nhất bị giận chó đánh mèo chính là các cô.

Giang Tầm chính là nhìn vào một điểm này lúc này mới chụp những hình này, cái thế giới này đồng tính luyến ái còn lâu mới được cởi mở như thế giới trước của cô, cô không sợ những người này tìm đến cô, thế nhưng cô sợ sẽ kéo theo một số phiền toái, đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, cô không muốn gặp phải quá nhiều phiền phức.

Hai người vẻ mặt vẻ sợ hãi đem quần áo của năm người lần lượt mặc vào, các cô mang không nổi bọn họ, chỉ có thể ở lại chờ mấy người này tỉnh lại.

Giải quyết xong mấy người này, Giang Tầm đi tới bên cạnh Ngụy Nguyệt Nguyệt, lúc này cô đã tỉnh táo lại, vết thương trên đầu đã không còn chảy máu nữa, kết vảy thành một lớp mỏng, chỉ là trên mặt trên quần áo tất cả đều là vết máu, thoạt nhìn làm người ta có chút sợ hãi, nửa bên mặt đều sưng lên.

"Cô, cởi áo khoác ra." Giang Tầm chỉ vào một thiếu nữ bất lương ra lệnh.

Thiếu nữ bất lương nhanh chóng cởi áo khoác ra thành thật đưa tới, trong lòng kì thực là một mảnh cay đắng.

Sớm biết kết quả như vậy thì đã không đề nghị Tiết tỷ bọn họ tới nơi này, ai biết sẽ gặp phải nữ nhân kinh khủng như vậy, hung hăng đập Tiết tỷ vào thân cây, cô đến bây giờ nhớ lại còn thấy sợ hãi, cũng không biết Tiết tỷ có xảy ra chuyện gì hay không, nếu như Tiết tỷ xảy ra chuyện gì, xui xẻo vẫn là hai người các cô.

Cô bây giờ có chút hối hận khi đi theo Tiết tỷ rồi, chỗ tốt kiếm không được bao nhiêu, xảy ra chuyện gì các cô là người đâu tiên gánh.

Cắn môi một cái, thiếu nữ bất lương liếc nhìn Tiết tỷ hôn mê bất tỉnh ngã trên mặt đất, máu tươi chảy đầy đất.

Giang Tầm liếc mắt một cái nhìn đại tỷ hôn mê bất tỉnh trên đất rồi thu hồi lại ánh mắt, cô rõ ràng đã hạ thủ, người này thương thế mặc dù trông kinh người, thế nhưng tuyệt đối không chết người được.

Đặt ở mạt thế, một người bình thường như vậy nếu dám can đảm khiêu khích cô tuyệt đối bị cô nửa phút đè chết... Ngạch, cô hình như lại quên đây là một thế giới hòa bình, thật là, đều do đám người kia, lại làm cho cô nghĩ tới lúc ở mạt thế, không thể tha thứ, Giang Tầm không nhịn được nhíu nhíu mày.

Phủ thêm áo khoác cho Ngụy Nguyệt Nguyệt, Giang Tầm lại đút cho cô một ít nước, thế nhưng không có đút nhiều, tác dụng của Ngưng Lộ khủng bố bao nhiêu chỉ có cô biết, cho dù pha loãng nhiều lần như vậy hiệu quả vẫn như trước không kém.

Móc ra khăn ướt đem máu trên mặt Ngụy Nguyệt Nguyệt lau sạch, lại đổ một ít Ngưng Lộ lên khăn ướt đắp lên trên mặt sưng và cái trán bị thương, lúc này Ngụy Nguyệt Nguyệt tinh thần có chút ngẩn ngơ, Giang Tầm thở dài, thời kỳ hòa bình chính là không tốt ở điểm này, sức chịu đựng quá kém, bất quá nghĩ đến lúc trước cô lần đầu tiên nhìn thấy xác sống dường như cũng bị dọa đến mức khóc toáng lên, cũng kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi, người nào cũng không nói được người nào.

Giang Tầm ánh mắt chuyển hướng qua trên người cô gái quần áo tả tơi, thiếu nữ ngồi chồm hổm dưới đất, lạnh run như con gà con bị kinh sợ, trên mặt lại phủ đầy nước mắt sống sót sau tai nạn, khuôn mặt sưng phù bị nước mắt làm cho hoàn toàn mơ hồ.

"Này, cô lại đây." Giang Tầm quan sát thiếu nữ một hồi bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, vẫy vẫy tay về phía thiếu nữ.

Thiếu nữ lau lau nước mắt chân trần chạy chậm tới, một buổi sáng được cứu trợ, thiếu nữ sau khi đã trải qua tuyệt vọng nét mặt biểu lộ vẻ vui sướng, lộ ra ánh mắt sùng bái hướng về phía Giang Tầm.

"Tiểu tỷ tỷ, chị thật là lợi hại, cám ơn chị đã cứu em." Thiếu nữ nói vẫn còn có chút mơ hồ không rõ.

Giang Tầm cười híp mắt khoát tay áo: "Không cần ngoài miệng nói cảm ơn với tôi, tôi thích cô dùng hành động thực tế để cảm ơn tôi hơn."

Giang Tầm nói xong cho cô gái một ánh mắt "cô - hiểu - mà"

Gương mặt sưng phù thiếu nữ sững sờ trong chốc lát mới phản ứng được, lắp bắp nói: "Đây, đây là điều nên làm, chỉ là điện thoại di động của em bỏ quên trong túi rồi, em, em đi lấy túi trước được không?"

Giang Tầm gật đầu.

Thiếu nữ cũng không kịp mang lại chiếc giầy, vội vàng chạy lên phía trên, chỉ chốc lát sau, thiếu nữ trở lại mang theo một cái ba lô nhỏ, trên tay còn cầm một chiếc giầy.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Vị Diện Thương Thành của Ngư Nhị Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.