Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộc Uyển

Phiên bản Dịch · 1858 chữ

Mấy tên côn đồ tỉnh lại đã sớm xám xịt mang theo đại tỷ bỏ chạy.

Mà Giang Tầm mãi cho đến khi cô gái đơn giản chỉnh lý lại chính mình xong mới mang theo Ngụy Nguyệt Nguyệt xuống núi.

Ngụy Nguyệt Nguyệt mỗi khi đến tháng 4, tháng 5 da sẽ có chút dị ứng, bình thường sẽ bỏ một vài cái khẩu trang ở trong túi, Giang Tầm tìm hai cái khẩu trang đưa cho Ngụy Nguyệt Nguyệt và cô gái.

Trái ngược với Ngụy Nguyệt Nguyệt ngẩn ngơ, cô gái hiển nhiên trấn định hơn rất nhiều, nhắm mắt theo đuôi phía sau Giang Tầm, dọc theo đường đi cũng không có hỏi nhiều cái gì, an tĩnh cực kỳ.

Mấy người xuống núi xong ngồi trên một cái ghế dài dưới sườn núi, cô gái bất an siết chặt góc áo, thỉnh thoảng đánh giá Giang Tầm, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.

"Tiểu tỷ tỷ, em tên là Mộc Uyển, tiểu tỷ tỷ tên gì?"

"À, Giang Tầm." Giang Tầm không có nửa câu nói nhảm.

Mộc Uyển tiếng cười cứng ngắc, lại không cẩn thận khẽ động tới vết thương trên mặt, trong lòng ngửa mặt lên trời bi phẫn, tiểu tỷ tỷ, chị như vậy rất dễ khiến cho người ta rơi vào bế tắc lắm đó.

"Tầm tỷ tỷ, em có thể gọi chị như vậy không?" Mặc dù Mộc Uyển nói mơ hồ không rõ, Giang Tầm vẫn như cũ nghe hiểu ý của cô.

Giang Tầm gật đầu, không nói gì như trước, Mộc Uyển càng thêm lúng túng.

"Cái kia, Tầm tỷ tỷ, em có thể biết số điện thoại của chị không?" Mộc Uyển lần nữa hỏi.

"Không thể."

Giang Tầm không hề nghĩ ngợi liền nói.

Mộc Uyển thần sắc lập tức ảm đạm, có chút không biết làm sao.

"Tôi không có điện thoại di động, hiển nhiên cũng không có số điện thoại." Giang Tầm hiếm khi giải thích một câu.

Mộc Uyển xì một tiếng liền bật cười: "Tầm tỷ tỷ, chị thật thú vị."

Giang Tầm nháy mắt, thú vị sao? Cô trước mặt người xa lạ luôn luôn là như vậy.

Mấy người chỉ đợi vài phút, thì thấy một đôi vợ chồng trung niên lo lắng chạy tới, người phụ nữ thì mặc quần áo màu trắng, da mặt trang điểm tinh xảo khóc như mưa, một mảnh đen, một mảng đỏ, ai không biết còn cho rằng là nữ quỷ từ trong nhà ma chạy ra ngoài nữa.

Mộc Uyển nhanh chóng nhận ra hai người, kéo khẩu trang xuống hướng phía về phía hai người vẫy vẫy tay.

Người phụ nữ vừa thấy được Mộc Uyển liền nhanh bước chạy tới một phát ôm cả người Mộc Uyển vào trong lòng: "Bảo bối ngoan của mẹ, là lỗi của mẹ, mẹ không nên để con về nhà một mình..."

Người đàn ông thì đem áo khoác trên người mình cởi ra khoác ở trên người Mộc Uyển, trong mắt mang theo tức giận và đau lòng.

Mẹ Mộc Uyển khóc một lúc lâu mới buông Mộc Uyển ra, quan sát tỉ mỉ Mộc Uyển một phen, trong mắt tràn đầy đau lòng, nước mắt lại bất tri giác chảy ra.

Mộc Uyển mất một hồi mới dỗ được ba mẹ, rõ ràng người bị hại là cô, vì sao an ủi cũng là cô, ai, Mộc Uyển trong lòng có hơi u oán, lúc này mới giới thiệu Giang Tầm và Ngụy Nguyệt Nguyệt.

Nhìn thấy Ngụy Nguyệt Nguyệt bị thương không nhẹ, ba Mộc Uyển tràn đầy hổ thẹn, lại thông qua điện thoại biết là Giang Tầm cứu Mộc Uyển, đưa tay xách túi xách tay đưa cho Giang Tầm.

"Cảm ơn cháu đã cứu Uyển Uyển, đây là một chút thành ý của chúng ta."

Giang Tầm một chút cũng không khách khí nhận lấy túi xách tay, bên trong đựng 10 xấp tiền thật dầy.

Giang Tầm nhíu mày, từ trong túi xách tay lấy ra 5 xấp tiền bỏ vào trong túi ba lô của mình, sau đó đem túi xách tay trả lại cho ba Mộc Uyển.

"5 vạn là đủ rồi, hai người mau đưa Mộc Uyển đi bệnh viện đi!"

Mặt của Mộc Uyển không biết bị tát bao nhiêu cái, sưng phồng đến mức một chút cũng nhìn không ra dáng vẻ vốn có, may mà mẹ Mộc Uyển lập tức có thể nhận ra.

"Cái này..." Ba Mộc Uyển nhìn Giang Tầm lại quay đầu nhìn Mộc Uyển.

"Tầm tỷ tỷ, đã như vậy, đây là phương thức liên lạc của em, có chuyện gì chị có thể gọi điện thoại cho em." Mộc Uyển cũng không kiên trì nữa, viết một chuỗi dãy số kín đáo đưa cho Giang Tầm.

Giang Tầm không có ý định đợi tiếp nữa, đem mảnh giấy tùy ý để vào trong túi, sau khi đơn giản nói lời từ biệt lập tức mang theo Ngụy Nguyệt Nguyệt nhanh chóng rời khỏi.

Ba Mộc Uyển nhìn bóng dáng Giang Tầm rời đi như có điều suy nghĩ.

Mà lúc này lại thấy một cô gái trẻ mặc quần áo màu hồng nhạt khoan thai tới chậm, vừa nhìn thấy Mộc Uyển ngay lập tức chạy chậm tới, trong mắt chứa áy náy: "Em họ, đều là chị không tốt, chị không nên một người về nhà trước, em yên tâm, mặc kệ em xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng sẽ không để ý." [RZ: Hừ lục trà biểu!]

Mộc Uyển nghiêng đầu qua chỗ khác ghé vào trong lòng mẹ Mộc Uyển, một câu nói cũng không có tiếp.

Mẹ Mộc Uyển nhíu nhíu mày, trên gương mặt trang điểm ẩn hàm bất mãn.

Cô gái áo hồng lại tựa như không có phát hiện, nhìn bóng lưng Giang Tầm rời đi ánh mắt lóe lóe lại nói: "Chính là hai người kia cứu em họ sao, nhưng nhìn dáng vẻ có lẽ vẫn còn là học sinh, 10 vạn đồng cũng dám đòi."

Ba Mộc Uyển lông mày nhăn lại, quát nhẹ: "Đó là ta cho, con gái của Mộc Hùng ta, đừng nói là 10 vạn, táng gia bại sản ta cũng cam lòng cho."

Nhất thời, cô gái áo hồng trong hốc mắt nước mắt đảo quanh.

"Cậu họ, con, con không phải có ý này..."

"Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta trở về." Mộc Hùng khoát tay áo, cùng mẹ Mộc đỡ Mộc Uyển đi về phía xe.

Cô gái áo hồng nhìn bóng dáng một nhà ba người rời đi, trong mắt lóe lên sâu đậm đố kị, móng tay không tự chủ bấm vào trong da thịt.

. . .

Trên đường, Ngụy Nguyệt Nguyệt cuối cùng cũng từ từ khôi phục lại, Giang Tầm đưa cô tới bên bờ hồ nước phụ cận miếu Tiên Nữ, cây liễu đong đưa dường như có thể đem hết thảy ưu sầu của người khác quét sạch không còn một mảnh.

"Tầm Tầm. . ." Ngụy Nguyệt Nguyệt thấp giọng hô.

Giang Tầm không biết phải an ủi cô như thế nào, không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ bả vai của cô nói: "Sợ thì khóc lên đi, những người kia đã bị tớ đánh, không sao rồi."

Ngụy Nguyệt Nguyệt nức nở ghé vào trên vai Giang Tầm khóc lên, thật lâu sau đó mới ngừng rơi nước mắt, Giang Tầm đưa một cái khăn giấy cho cô.

Ngụy Nguyệt Nguyệt lau lau nước mắt, vẻ mặt lo lắng.

"Tầm Tầm, tớ không phải là bị những người đó dọa, tớ, tớ chỉ là sợ, tớ không dám về nhà làm sao bây giờ, nếu để cho mẹ thấy vết thương trên đầu của tớ, bà ấy nhất định sẽ mắng tớ, tớ không muốn để người ta biết, bằng không mấy người hàng xóm còn không biết ở bên ngoài nói tớ như thế nào đâu......"

Giang Tầm nghe Ngụy Nguyệt Nguyệt nói đứt quãng, nhịn không được trợn mắt, chỉ vì cái này?

Bất quá lúc này quả thực nhân ngôn đáng sợ, trên mặt Ngụy Nguyệt Nguyệt có một dấu bàn tay sâu đậm, trên đầu cũng thủng một lỗ, nếu như bị mấy người nhiều chuyện nhìn thấy khẳng định lại truyền ra Ngụy Nguyệt Nguyệt không đứng đắn, là loại thiếu nữ bất lương gì đó, có thể ghê tởm chết người, sống mà giống như trong thời cổ đại, thực sự là bi ai.

"Cậu không cần lo lắng, đợi lát nữa tớ dẫn cậu đi bệnh viện xử lý vết thương một chút, về phần dấu bàn tay trên mặt chỉ cần cậu chậm về nhà một chút chẳng mấy chốc sẽ biến mất thôi, không cần lo lắng."

Ngụy Nguyệt Nguyệt gật đầu, lại như cũ lo lắng không thôi.

Kỳ thực ban nãy mặt của cô được Giang Tầm dùng nước thêm Ngưng Lộ lau qua lúc này dấu bàn tay sâu đậm kia cũng đã mờ đi rất nhiều rồi, chỉ có một chút vết đỏ, chẳng qua là Ngụy Nguyệt Nguyệt không biết mà thôi.

Sau khi mang Ngụy Nguyệt Nguyệt đi bệnh viện xử lý tốt vết thương xong, Giang Tầm xuất ra 1 vạn tệ đưa cho Ngụy Nguyệt Nguyệt.

"Đem tiền gửi vào trong thẻ, không nên để cho ba mẹ cậu biết, nếu không không giải thích được đâu."

Nhưng mà Ngụy Nguyệt Nguyệt làm thế nào cũng không chịu nhận.

"Tầm Tầm, toàn bộ số tiền này đều là công lao của cậu, nếu như không phải là cậu, ngay cả tớ đều sẽ xảy ra chuyện, tớ làm sao có thể cầm tiền của cậu được chứ."

Giang Tầm lại mỉm cười: "Cầm đi, cậu biết tớ không thích đẩy tới đẩy lui, hơn nữa cái này tốt xấu cũng là tiền tổn thất tinh thần cho cậu, thương thế của cậu cũng không phải là nhận không."

Vừa nói vừa chỉ vết thương trên trán.

Ngụy Nguyệt Nguyệt lần này không có cự tuyệt nữa, hai người tìm một cái máy gửi tiền đem tiền gửi vào trong thẻ, Giang Tầm để lại 5 ngàn đồng ở trên người.

"Tớ dẫn cậu đi mua quần áo."

Ngụy Nguyệt Nguyệt có chút khó hiểu: "Mua quần áo? Vì sao?"

"Cậu cảm thấy cậu còn có thể mặc quần áo trên người về nhà sao?" Giang Tầm chỉ về phía quần áo trên người của cô nói.

Ngụy Nguyệt Nguyệt cúi đầu nhìn quần áo trên người, ngay lập tức hiểu rõ.

Áo khoác cô mặc trên người là của thiếu nữ bất lương, mà quần áo bên trong tất cả đều là máu, hiển nhiên là không thể mặc được nữa rồi.

Cuối cùng Ngụy Nguyệt Nguyệt tốn 200 đồng mua một bộ đồ, mà nguyên bản Giang Tầm muốn thay Tiểu Bảo Giang Mẫn mua đồ, tuy nhiên lại không có cách giải thích tiền ở đâu ra, cho nên cũng không có mua.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Vị Diện Thương Thành của Ngư Nhị Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.