Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh Nhau

Phiên bản Dịch · 1845 chữ

Giang Tầm cũng không có cảm thấy ngượng ngùng, thời điểm mạt thế người trần như nhộng đánh sáp lá cà cô cũng nhìn thấy không biết bao nhiêu lần, bây giờ chỉ là hôn nhau nồng nàn, cô càng thêm không cảm thấy có cái gì khó xử.

Có điều nơi đây tốt xấu cũng là nơi công cộng, có bản lĩnh cởi sạch giao lưu a, nói không chừng bị phát hiện, lập tức đưa phụ huynh nhập viện luôn.

Ngụy Nguyệt Nguyệt khuôn mặt đỏ bừng lôi kéo Giang Tầm từ đình nghỉ mát chạy chậm xuống dưới, trong miệng thầm thì: "Người này tại sao lại như vậy a, cũng không cảm thấy ngượng ngùng sao. Nơi này chính là công viên đó, nhiều người như vậy."

Trải qua sự kiện vừa rồi, Ngụy Nguyệt Nguyệt đối với đình nghỉ mát cũng mất hứng thú, cũng không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên lôi kéo Giang Tầm về hướng bên kia, đường càng ngày càng lệch, người cũng càng ngày càng ít.

"Tầm Tầm, tớ, tớ,....." Ngụy Nguyệt Nguyệt chạy trong chốc lát thở hổn hển, ngay cả lời nói cũng không được liền mạch.

"Nghỉ ngơi chút đi, lát rồi hãy nói." Giang Tầm đưa một chai nước cho cô, Ngụy Nguyệt Nguyệt ừng ực uống hơn phân nửa chai.

Lau mồ hôi trên trán, Ngụy Nguyệt Nguyệt mở miệng nói: "Tớ chợt nhớ tới gần đây có một chỗ cực kỳ đẹp, nơi đó gần như là không có người đi, tớ dẫn cậu đi xem thử."

Giang Tầm lắc đầu: "Quên đi, chúng ta cần phải trở về rồi."

Ngụy Nguyệt Nguyệt cũng rất bướng bỉnh: "Không được, cũng sắp tới rồi, thực sự rất đẹp, liếc mắt nhìn một cái thôi có được hay không, nhìn xong chúng ta trở về, nói không chừng lần sau đều không có cơ hội."

"Được rồi."

"Tầm Tầm, cậu thật tốt." Ngụy Nguyệt Nguyệt hướng về phía Giang Tầm ngọt ngào cười.

Nơi đó quả thực đẹp như Ngụy Nguyệt Nguyệt đã nói, đường đi lên không có phiến đá, cần phải tự mình bò lên, phía trên cũng không có đình nghỉ mát, thế nhưng từ chỗ này nhìn xuống lại có thể thấy được một mảng lớn xinh đẹp, hoa đua nhau khoe sắc làm mê hoặc mắt người, bên cạnh một vài cây liễu rũ cành thật dài, phía dưới là bãi cỏ, cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, đem oi bức trong không khí đều quét sạch không còn một mảnh.

"Nhìn từ nơi này rất đẹp phải không!" Ngụy Nguyệt Nguyệt tràn đầy tự hào chống nạnh.

Giang Tầm gật đầu, đang muốn nói bỗng một âm thanh khác thường bất chợt truyền đến.

"Tầm -----"

"Xuỵt-----" Giang Tầm làm động tác chớ có lên tiếng, Ngụy Nguyệt Nguyệt lập tức ngậm miệng lại nhìn chung quanh.

"Tầm Tầm, làm sao vậy?" Ngụy Nguyệt Nguyệt thấp giọng hỏi.

Giang Tầm đôi mắt trầm xuống: "Không có gì, chúng ta đi thôi."

"A-----"

Hai người đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên một tiếng thét chói tai truyền đến, ngay sau đó một cô gái áo quần tả tơi từ trên bãi đất chạy xuống.

Cô gái té ngã ở bên cạnh hai người, Ngụy Nguyệt Nguyệt theo bản năng đem người nâng dậy, cô gái hoảng sợ mở to hai mắt, sau khi nhìn thấy hai người tựu như chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, liều mạng bắt lấy Ngụy Nguyệt Nguyệt.

"Đánh, đánh người, không, mau chạy! Mau chạy!" [Câu này ta chém]

Cô gái hoảng sợ nói năng có hơi lộn xộn, lời nói cũng mập mờ không rõ, tóc tai bù xù, cả khuôn mặt đều sưng vù, mặt trên còn có vài dấu bàn tay rõ ràng, cả khuôn mặt đều là máu, khóe miệng cũng bị đánh đến mức rách ra, quần áo trên người cũng bị xé đến mức muốn rơi rụng hết, giầy cũng mất đi một chiếc, chiếc giầy còn lại treo ở trên cổ chân, hai chân tất cả đều là vết máu.

Ngụy Nguyệt Nguyệt rõ ràng chưa bao giờ gặp qua loại tình huống như vậy, lúc này cũng bị dọa sợ cho choáng váng, cả người có chút không biết làm sao.

"Tầm. . . Tầm Tầm, chúng... chúng ta mau báo cảnh sát đi!"

Giang Tầm ánh mắt lẫm liệt: "Không còn kịp nữa rồi."

Chỉ thấy từ trên bãi đất bên cạnh lục tục chạy xuống năm tên côn đồ còn có ba thiếu nữ bất lương, năm tên côn đồ tóc nhuộm đủ mọi màu sắc, vẻ mặt phóng đãng không chịu gò bó, bước đi cũng là tên này kéo tên kia, một người trong đó trong tay còn cầm côn gỗ.

Mà ba thiếu nữ đều là tóc rối bù xù, một người trong miệng ngậm điếu thuốc lá, vẻ nên một làn khói trên đôi môi đỏ thẫm, hai người còn lại trong miệng nhai kẹo cao su, da mặt không có trang điểm gì cả nhưng lại một bộ dạng ta đây "ngầu lòi".

Cô gái quần áo tả tơi thấy vậy chợt hét lên một tiếng run lẩy bẩy núp ở phía sau lưng hai người.

"Ai u, ngày hôm nay số đỏ à nha, lại có thêm hai cô em xinh đẹp." Tên côn đồ vừa dáng vẻ lưu manh nói, vừa dùng ánh mắt dâm tà không nể nang gì đánh giá hai người.

"Tầm Tầm. . ." Ngụy Nguyệt Nguyệt nào gặp qua dạng người như vậy, bị dọa đến mặt không còn chút máu, sắp phát khóc.

"Hừ, lại thêm hai con ả xấu xí không biết xấu hổ, Tam ca đi thu thập chúng nó đi." Đại tỷ ngậm thuốc lá tràn đầy ghen tỵ nói, lòng đố kị trong mắt hận không thể thiêu đốt hai người.

Giang Tầm nhíu mày, xem ra muốn rời khỏi đây giảng đạo lý là không được rồi.

"Ha ha, đó là đương nhiên." Tên côn đồ cầm đầu tiếp lời thiếu nữ bất lương, đồng thời đi về phía hai người.

Tên côn đồ đi tới trước mặt Giang Tầm đang muốn đưa tay sờ lên mặt của Giang Tầm, Giang Tầm khí thế đầy mình, thấp giọng quát lớn: "Cút!"

Tên côn đồ bị khí thế của Giang Tầm làm cho hoảng sợ, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia sợ hãi.

Bất quá lập tức phản ứng kịp mình vậy mà lại bị một đứa con gái dọa sợ, nhất thời thẹn quá hóa giận.

"Sa mạc Gobi, hù dọa ai đó, thật sự cho rằng lão tử là sợ mày sao." Tên côn đồ bất ngờ khạc đờm trên mặt đất, tức thì lời lẽ bẩn thỉu bung ra hết câu này đến câu khác.

Sa mạc Gobi [马勒戈壁] [Mã Lặc Qua Bích]: Sa mạc Mahler Gobi là quê hương hư cấu của "thảo nê mã". Trong tiếng Trung Quốc, 马勒戈壁 "mǎ lè gē bì" nghe cũng giống như 妈了个屄 (ln mẹ mày). Thảo nê mã (草泥马): Đây là từ cư dân mạng hay dùng để thay thế cho từ 肏你妈 (đ mẹ mày) do có cách đọc gần giống nhau để tránh kiểm duyệt trên mạng, cũng là tên của loài lạc đà Alpaca Nam Mỹ.

Giang Tầm trực tiếp giơ lên một cước đem người nặng nề ngã xuống đất, ngay cả côn gỗ trong tay cũng rơi xuống đất.

Ngụy Nguyệt Nguyệt bối rối, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Giang Tầm.

Tên côn đồ sửng sốt, ngược lại nổi giận, nhặt côn gỗ trên mặt đất lên liền rống giận xông lại.

"Dám đá bố mày hả, chán sống rồi phải không, đánh cho ông, đánh hết sức vào, đánh chết người lão tử gánh!"

"Tầm Tầm, chạy mau!" Ngụy Nguyệt Nguyệt thấy tên côn đồ giơ gậy lên muốn đánh Giang Tầm, lập tức hoảng sợ la lên.

Mà lúc này đại tỷ ngậm thuốc lá ném điếu thuốc trong miệng xuống rồi đi về phía Ngụy Nguyệt Nguyệt, hai thiếu nữ bất lương còn lại cũng cùng lúc đi tới, bao vây Ngụy Nguyệt Nguyệt.

Hai thiếu nữ bất lương không ngừng xô đẩy Ngụy Nguyệt Nguyệt khinh thường nói: "Ai dô, cũng ngông cuồng dữ, người Tiết tỷ chúng ta muốn thu thập mày cũng dám che chở, đắc tội Tiết tỷ mày có biết kết quả là gì không, hả!"

"Tiện nhân!"

Đại tỷ giận dữ mắng một tiếng đột nhiên hung hăng đạp một cước lên bụng Ngụy Nguyệt Nguyệt, Ngụy Nguyệt Nguyệt bị đạp đập vào tảng đá ở bên cạnh, trên đầu nhất thời thủng một lỗ, máu chảy ròng ròng, Ngụy Nguyệt Nguyệt theo bản năng sờ trên đầu, trên tay dính đầy máu, Ngụy Nguyệt Nguyệt đột nhiên ngây người.

"A ------"

Giang Tầm đoạt lấy côn gỗ đang định giáng xuống trên người mấy tên côn đồ, mấy tên côn đồ hoàn toàn không có lực trở tay, đột nhiên nghe được tiếng thét chói tai của Ngụy Nguyệt Nguyệt, Giang Tầm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngụy Nguyệt Nguyệt khắp mặt khắp người đều là máu, ba đứa con gái kia thì đang cười đùa lôi tóc của Ngụy Nguyệt Nguyệt, không hề để tâm đến trên trán cô còn đang chảy máu.

Giang Tầm trong nháy mắt liền nổi giận, trọng sinh tới nay cô và Ngụy Nguyệt Nguyệt thời gian chung đụng dài nhất, mấy tháng cũng có một ít cảm tình, lúc này cư nhiên ở trước mặt của cô bị những người này làm bị thương.

Lúc đầu Giang Tầm thầm nghĩ cho mấy người này một ít giáo huấn, như vậy bây giờ đúng là nên "giáo huấn" một chút rồi.

Giang Tầm ánh mắt trầm xuống, côn gỗ trong tay hung hăng đập ở trên người một tên côn đồ, tên côn đồ trong nháy mắt liền ngã xuống đất.

Không để ý đến tên côn đồ còn lại, Giang Tầm rất nhanh đi tới bên cạnh Ngụy Nguyệt Nguyệt, đạp bay con nhỏ đang nắm tóc cô.

Giang Tầm đứng lên chính là tát một cái làm một người trong đó ngã xuống đất, sau đó túm lấy một đầu tóc dài của đại tỷ đem mặt của cô ta dùng sức đập vào cái cây bên cạnh.

"Bốp bốp bốp..."

Từng tiếng va chạm cây cối vang lên, thanh âm thét chói tai của đại tỷ cũng không có biện pháp hô lên, chỉ chốc lát sau, cả khuôn mặt đại tỷ đều là máu, không khác gì dưa hấu bị đập dập nát, xương sống mũi đều bị đụng gãy, người cũng ngất đi, bị Giang Tầm ném qua một bên giống như con búp bê bỏ đi.

Thuận tay ném xuống đại tỷ xong, Giang Tầm ánh mắt lạnh như băng nhìn mấy người còn lại đã bị dọa đến ngây người.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Vị Diện Thương Thành của Ngư Nhị Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.