Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công Viên

Phiên bản Dịch · 1826 chữ

"Cháu gái nếu muốn mua thật thì 20 đồng, không phải ông tính khí không tốt, trước đó có không ít cô bé cậu bé hỏi cái này hỏi cái kia, ông cũng nói rõ ràng, thế mà bọn họ phủi mông một cái liền đi, giá cả cũng không thèm hỏi, đây không phải là cố tình trêu chọc hay sao?"

"Vật này nhẹ như vậy, rất rõ ràng chính là làm từ nhựa rồi, 20 đồng cũng quá mắc, bớt thêm chút nữa đi ông ơi." Ngụy Nguyệt Nguyệt cầm lệnh bài trong tay Giang Tầm ước lượng, vào tay thực sự quá nhẹ, thấy Giang Tầm dáng vẻ không định tiếp tục trả giá, không thể làm gì khác hơn là tự mình ra trận.

Ngụy Nguyệt Nguyệt không hổ là thánh trả giá, dứt khoát hạ giá xuống 5 đồng.

Giang Tầm cầm lệnh bài, không biết tấm lệnh bài này đến cùng có ích lợi gì, có thể khiến cho ấn ký nóng lên hẳn là không bình thường a! Đáng tiếc là sau khi cầm lệnh bài ở trên tay, ấn ký lại không nóng lên nữa, lần này Giang Tầm càng không biết tấm lệnh bài này nên dùng như thế nào, không thể làm gì khác hơn là nhét vào trong túi ba lô trên lưng.

Giang Tầm đang chuẩn bị đi, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: "Ông chủ, ông có biết trên lệnh bài là chữ gì không?"

Chủ sạp khoát tay áo: "Ông làm sao biết những thứ này, ông chỉ là bán đồ thôi mà."

Hỏi ý không có kết quả, Giang Tầm cùng Ngụy Nguyệt Nguyệt tách nhau ra ngồi xe về nhà.

Cuối tuần khi về nhà, Giang Tầm vẫn như cũ giúp Trương Vinh làm chút việc nhà, thế nhưng đối với bọn họ Giang Tầm lại không có cách nào thân cận, ngay cả tiểu bảo Giang Húc nguyên bản đối với nguyên chủ rất là ỷ lại cũng dần dần xa cách cô.

Tâm tư của một đứa trẻ là mẫn cảm nhất, Giang Tầm mặc dù không cố ý xa lánh nó, thế nhưng tiểu bảo rất nhanh thì cảm giác được Giang Tầm cũng không thích nó thân cận.

Đối mặt với tình huống như vậy, Giang Tầm cũng không biết nên ứng đối như thế nào, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

Lớp số học, thầy chủ nhiệm Tần Chính cười tủm tỉm đứng trên bục giảng, Tần Chính vốn dĩ cũng không phải là giáo viên lớp 12, được điều từ dưới sơ trung lên, lớp 12 ban 9 là lớp 12 đầu tiên mà hắn dạy, cho nên so với bất kỳ ai hắn đều muốn làm ra một ít thành tích, đối đãi với các học sinh trong lớp đều cực kỳ để tâm.

"Các em, kết quả lần kiểm tra này có rồi, thành tích lớp chúng ta cũng không tệ lắm, đặc biệt là Trọng Chu, lần này tiến bộ đặc biệt rõ ràng, đạt hạng nhất của lớp chúng ta, không chỉ có như vậy, còn là hạng nhất khoa văn, chỉ kém 20 điểm so với hạng nhất trường!"

Tần Chính vừa dứt lời, trong lớp vang lên một trận hít hơi, mọi người nhao nhao nhìn về phía Trọng Chu, Trọng Chu hiếm khi đỏ mặt, có chút không được tự nhiên cúi đầu.

Mọi người đều biết, lớp khoa văn từ trước đến nay kiểm tra không so được với lớp khoa tự nhiên, kém nhất chính là lớp nghệ thuật.

Thường thường hạng nhất khoa văn nếu so với khoa tự nhiên thì thấp hơn 50, 60 điểm, cũng khó trách lần này Tần Chính vui vẻ như vậy.

Thành tích của Trọng Chu vốn dĩ là không kém, ở lớp có thể đứng hạng 5,6 thành tích lần này ngược lại khiến người khác không ngờ tới, lại không cảm thấy không thích hợp, Trọng Chu vốn chăm chỉ, thi được hạng nhất cũng sẽ không khiến người khác khó có thể tiếp thu.

"Trừ cái đó ra, lớp chúng ta còn có những bạn học khác tiến bộ cũng rất rõ ràng, ví dụ như Giang Tầm, cuộc thi lần này kiểm tra đứng hạng 12, tiến bộ mười mấy hạng, còn có Lý Phong, tiến bộ 10 hạng. . ."

Sau khi biểu dương một phen hầu như tất cả mọi người tiến bộ, Tần Chính lại bắt đầu thao thao bất tuyệt khích lệ mọi người, nhưng mà chân chính nghe vào hầu như không có mấy người.

Giang Tầm như trước cần cù siêng năng học tập, lật xem các sách có trong tay từ tứ đại tác phẩm nổi tiếng đến sách vở ngoài giờ học, lúc rãnh rỗi còn luyện tập bảng chữ mẫu, dưới sự chăm chỉ của mình, chữ viết của cô từng bước trở nên đẹp hơn, thể chữ đẹp đẽ tinh xảo, lại cũng không phải mềm mại không xương, ngược lại có lực, mang theo ý vị đặc biệt.

Mấy tháng kế tiếp, tỷ lệ Giang Tầm được điểm danh biểu dương ở trong lớp càng ngày càng cao, thành tích của cô cũng theo mỗi lần sát hạch mà thong thả tăng lên, bây giờ đã ngồi ở trên ghế hạng nhất, Trọng Chu cũng bị cô đá xuống dưới.

Điều này làm cho Lưu Vĩ Vĩ vốn là hạng nhất mỗi lần nhìn thấy bọn họ đều rất có oán niệm, càng thêm cố gắng học tập, mỗi sáng sớm ký túc xá mới vừa mở liền chạy tới phòng học, Giang Tầm mỗi khi đến phòng học luôn có thể nhìn thấy dáng vẻ nỗ lực học thuộc bài của hắn, khiến cho cô trong một khoảng thời gian lúc nào cũng phải khắp nơi tìm chỗ không người tu luyện, khiến cho Giang Tầm hận không thể dồn hắn vào tường rồi đánh ngất đi.

Thành tích của Lưu Vĩ Vĩ có tiến bộ, tuy nhiên làm sao cũng không đuổi kịp bước chân của Giang Tầm và Trọng Chu, điều này làm cho hắn hơi có chút thất bại, vừa có thời gian rảnh rỗi thì sẽ cầm một ít đề không biết làm tìm Giang Tầm, Giang Tầm giao hết cho Trọng Chu ngồi ở phía sau, cô biết Trọng Chu bởi vì có Ngưng Lộ tư duy càng thêm rõ ràng, hơn nữa giảng bài cho người khác gì gì đó cô thực sự không quen.

Tháng 5 buông xuống, trong lớp chẳng biết lúc nào nổi lên tin đồn Giang Tầm và Trọng Chu yêu nhau, chủ nhiệm lớp Tần Chính lắng không yên tìm hai người nói chuyện, lời trong lời ngoài ý tứ không ngoài kêu học tập cho giỏi gì gì đó, ngàn vạn lần không nên vào lúc này tự hủy đi tương lai, sắp phải thi tốt nghiệp trung học rồi, thi xong rồi hai người bọn họ muốn làm gì thì làm, không ai quản.

Giang Tầm nhịn không được liếc mắt, cô rất muốn nói: Thầy à, thầy thực sự suy nghĩ nhiều rồi, nếu như nói cô mãi là cẩu độc thân thì còn tạm được.

[注孤生: Chú cô sinh = chú định cô độc nhất sinh = Forever Alone = F.A]

So với Giang Tầm, Trọng Chu thấy không được tự nhiên hơn rất nhiều, Tần Chính cũng không suy nghĩ nhiều.

Ngày mồng một tháng năm nghỉ, Ngụy Nguyệt Nguyệt hẹn Giang Tầm đi công viên Nam Hồ chơi thả lỏng một chút, mà trong túi Giang Tầm chỉ còn lại có 20 đồng, Mỹ Dung Cao của cô còn chưa bán được hộp nào, cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không có một chút nhân mạch (mạng lưới giao thiệp), không ai sẽ tin tưởng sản phẩm không nguồn gốc nhãn mác trong tay cô, mà Mỹ Dung Cao bỏ thêm Ngưng Lộ làm cho Giang Tầm căn bản sẽ không bán nó với giá rẻ.

Giang Tầm vốn muốn cự tuyệt, Ngụy Nguyệt Nguyệt lại lấy ra một tấm thẻ công viên Nam Hồ.

"Đây là cô tớ tặng cho tớ, bên trong còn có gần 200 đồng, đợi lát nữa tan học chúng ta đi chơi đi!" Ngụy Nguyệt Nguyệt không cho cự tuyệt nói.

Công viên Nam Hồ cách trường học cũng không xa, chỉ cách khoảng năm, sáu dặm, trường học sau khi kết thúc giờ học buổi sáng thì cho nghỉ, sau khi tan học Ngụy Nguyệt Nguyệt tìm một chiếc xe ba gác đưa bọn họ đi công viên.

Công viên rất nhiều, rất nhiều người, bởi vì là ngày nghỉ cho nên xe đỗ đầy trên con đường bên ngoài, hai người họ vất vả lắm mới chen vào được.

"Tầm Tầm, chúng ta đi tàu lượn siêu tốc chơi có được hay không!" Ngụy Nguyệt Nguyệt chỉ vào kiến trúc cao lớn đưa qua đưa lại hưng phấn nói.

"Ah."

Ngụy Nguyệt Nguyệt lôi kéo mặt bất biến · Giang Tầm thật cao hứng xếp hàng chờ đợi, mãi cho đến khi ngồi trên ghế vẫn như trước hưng phấn không thôi.

Kết quả là...

Ngụy Nguyệt Nguyệt khóc.

Nước mắt nước mũi đầy mặt, vẫn là Giang Tầm đỡ cô đi xuống.

"Tầm Tầm, cậu làm sao không sợ vậy." Ngụy Nguyệt Nguyệt thật vất vả mới bình tĩnh trở lại một bên lau nước mắt, một bên thương cảm nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Giang Tầm.

"Tớ cho rằng cậu cũng không sợ."

Rõ ràng là cô ấy lôi kéo cô đòi chơi.

Ngụy Nguyệt Nguyệt nghẹn một cái, miệng phồng lên nửa ngày nói không nên lời, còn có thể yên lành chơi đùa nữa hay không......

"Thôi bỏ đi, không nói với cậu nữa, chúng ta tới miếu Tiên Nữ bên kia đi dạo một vòng đi!"

Công viên Nam Hồ chia làm hai bộ phận: Khu trò chơi và công viên, diện tích công viên cực kỳ lớn, bên trong có một tòa miếu Tiên Nữ, bốn phía còn có rất nhiều sườn núi nhân tạo, trên sườn núi trồng đủ các loại cây cối cùng với hoa cỏ.

Trên đỉnh núi xây rất nhiều đình nghỉ mát, mơ hồ trong hàng cây cối lượn quanh có vẻ tình thơ ý hoạ.

Người ở nơi này không nhiều, trái ngược với ở khu trò chơi, dưới sườn núi có vài phiến đá uốn lượn thông lên đình nghỉ mát trên đỉnh núi, Giang Tầm cùng Ngụy Nguyệt Nguyệt theo phiến đá đi lên đình nghỉ mát, vậy mà, sau khi tới được đình nghỉ mát Ngụy Nguyệt Nguyệt trong nháy mắt mặt đỏ bừng.

Trong đình nghỉ mát, một đôi tình nhân ăn mặc đồng phục học sinh đang không hề cố kỵ chia sẻ...... nước bọt cho nhau!!!

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Vị Diện Thương Thành của Ngư Nhị Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.