Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam Thần Đời Sống Thực Vật (2)

Phiên bản Dịch · 3075 chữ

Phải biết rằng Phong Việt sau khi hắc hóa là cực kỳ nguy hiểm lại không bị khống chế, không chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi khống chế được Phong gia, tiếp nhận tất cả công tác của Chu Văn Diệu ở Phong thị, mà còn nhốt Phương Thanh Nhã và Chu Văn Diệu lại, hành hạ bọn họ suốt hơn ba tháng.

Ba tháng như địa ngục này đã khiến cho hai người bọn họ ở trên ranh giới chuẩn bị sụp đổ, đến cuối cùng chỉ còn lại một lòng muốn chết...

Trời mới biết thời điểm đó Phong Việt chính là bởi vì từng ba năm làm người sống đời thực vật cùng với một vài việc bí mật khác, tình trạng sức khỏe sớm đã kém đi rất nhiều, ra vào đều là dựa vào xe đẩy, đồng thời bởi vì hắn thoát khỏi ngoại giới suốt ba năm, một vài mối quan hệ và người tin cậy trước kia sớm đã trở thành người xa lạ, một người như vậy, muốn làm được việc này, có thể tưởng tượng được hắn đến cùng phải chịu biết bao nhiêu khổ cực.

Chỉ là không đợi Phương Thanh Nhã và Chu Văn Diệu tắt thở, bên ngoài vậy mà lại bạo phát ra từng cái bầm thây thảm án, mà những người chết trong đó sau khi cảnh sát điều tra mới phát hiện bọn họ đều có điểm giống nhau, đó chính là đều từng làm hộ công cho tổng tài Phong thị Phong Việt...

Tất cả mọi người đều biết án mạng bầm thây này coi như không phải hai chân tàn tật Phong Việt tự động tay, chỉ sợ cũng cùng hắn không thoát khỏi liên quan, chỉ tiếc bọn họ hao hết tâm tư, vậy mà cũng không tìm được chút chứng cứ nào chứng minh đối phương có liên quan đến vụ án này, thậm chí mỗi lúc phát sinh một vụ án, đối phương đều có đầy đủ chứng cứ vắng mặt tại hiện trường, thậm chí là... đối phương vẫn còn trong tầm giám sát nghiêm mật của cảnh sát, giết chết hai hộ công cuối cùng chăm sóc hắn, sau đó--

Toàn bộ phát sóng trực tiếp trên mạng hình ảnh hắn một đao giết chết Phương Thanh Nhã và Chu Văn Diệu, đồng thời theo mỗi một đao hạ xuống, hắn cũng tỉ mỉ nói rõ tội danh mỗi người mà hắn đích thân ra tay giết chết.

"Dưới tay của ta, tuyệt đối không có oan hồn."

Trong phát sóng trực tiếp, Phong Việt nở khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng nói.

Sau đó, đối phương ở trước mộ phần cha mẹ mình đưa tay chịu trói.

Về phần lúc sau cùng hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, sau khi giết nhiều người như vậy tại sao lại xuất hiện ở một nơi như nghĩa địa thế này, những câu trả lời này toàn bộ đều không biết được, bởi vì rất nhanh sau đó hắn đã bị tử hình...

Ý thức trở về, Ôn Noãn lại nghiêm túc nhìn người đàn ông sắc mặt mang theo một chút tái nhợt ngồi trên xe lăn trước mặt một cái.

Quả thật, đúng như lời hắn nói, dưới tay của hắn không có oan hồn.

Chu Văn Diệu khiến cho hắn phải chịu thống khổ, những hộ công này cầm tiền Chu Văn Diệu mà cho hắn uống thuốc khiến hắn không còn cách nào khôi phục lại như cũ cũng như chịu những giày vò khác, sau đó Phương Thanh Nhã rõ ràng biết hắn chịu đủ loại hành hạ, nhưng vì yêu Chu Văn Diệu mà lựa chọn ăn nói dè dặt.

Về phần công việc chủ yếu lúc này của Ôn Noãn là vào trước lúc Phong Việt hắc hóa, ngăn cản hắn bước trên con đường kịch liệt cực đoan như vậy, dù sao thế giới tốt đẹp như vậy mà, không phải sao?

Nghĩ tới đây, nụ cười Ôn Noãn phát ra càng thêm trong veo, đôi mắt cong cong, giống như hai đầm xuân thủy.

Chỉ nhìn cũng khiến cho trong lòng Phong Việt không chịu khống chế mà giật mình một cái.

Phải biết rằng trong hai năm qua, cả người Phong Việt có thể cử động được cũng chỉ có con ngươi, mà quan sát nét mặt, động tác, tâm tình của người khác là chuyện mà hắn làm nhiều nhất trong hai năm qua, một người làm ra một nét mặt, trong tiềm thức hắn đều nghĩ biểu đạt cái gì, đối với hắn cười thật hay giả, lúc nào nhìn hắn là ghét bỏ, lúc nào là nghiêm túc, hắn hầu như chỉ cần nhìn một cái là có thể phân biệt ra được tất cả.

Nếu như hắn không có nhìn lầm, ban nãy hắn ở trong mắt cô nữ sinh này nhìn thấy được nhàn nhạt kinh diễm, thất thần trong một chớp mắt, thương tiếc, và chân thành.

Mà nụ cười này càng làm cho hắn từ sâu trong đáy lòng dâng lên một kỳ vọng nho nhỏ.

Kỳ thực cái loại kỳ vọng này mỗi khi có một hộ công mới đến hắn cũng có, hắn khát vọng người khác có thể phát hiện những thứ thuốc mà hắn uống kia, hắn khát vọng người khác có thể đưa hắn ra khỏi gian phòng u tối nhỏ hẹp ngay cả ánh mặt trời đều phải nắm chặt thời gian mới có thể nhìn thấy này, hắn khát vọng...

Nhưng ngay khi ý niệm hèn yếu như vậy mới vừa xuất hiện trong đầu trong nháy mắt liền bị Phong Việt nghiền nát, ánh mắt nhìn về phía Ôn Noãn cũng nhanh chóng lạnh xuống, nếu như môi của hắn có thể cử động, tuyệt đối ngay lập tức hắn sẽ hướng về phía Ôn Noãn kéo ra một cái nụ cười cực kỳ lạnh lẽo.

Lúc này Phong Việt cảm giác mình giống như là ác ma bị giam ở trong bình mà hắn đã từng đọc qua trong truyện cổ tích kia, hứa hẹn với người thứ nhất cứu hắn, hắn sẽ cho núi bạc, người thứ hai nếu cứu hắn, hắn sẽ cho núi vàng,... mãi cho đến khi hắn càng ngày càng tuyệt vọng, đối với người hiện tại cứu hắn, hắn chỉ muốn trước tiên tự tay kết thúc tính mạng của người ấy.

Đơn giản là, việc chờ đợi này quả thực quá là thống khổ rồi.

Hắn thậm chí tình nguyện người kia mãi mãi cũng đừng tới, cũng không cần cô ấy tới trễ như vậy.

Gần như trong khoảnh khắc ánh mắt Phong Việt trở nên lạnh lẽo, Ôn Noãn cũng đã chú ý tới, trong lòng cũng không có để ý nhiều, dù sao người gần kề ranh giới hắc hóa cô hoàn toàn có thể lý giải.

Vì vậy cô không đổi nụ cười tiếp tục tới gần Phong Việt, giơ tay nhẹ nhàng nhéo một cái trên người đối phương, kiểm tra một chút tình trạng cơ thể hiện giờ của đối phương, sau đó đẩy xe lăn của hắn, chậm rãi đi tới cánh cửa sổ duy nhất có thể để lộ ra ánh nắng mặt trời, mãi cho đến lúc trên gò má đối phương thấm đẫm ánh mặt trời, Ôn Noãn lúc này mới mang theo ý cười nhìn ngoài cửa sổ nói, "Ồ, mặt trời hôm nay thật là tốt! Phong Việt, tôi có thể gọi anh là Phong Việt không? Anh không nói lời nào tôi xem như là anh ngầm chấp nhận rồi đấy, Phong Việt, anh ngồi đây chờ tôi một lát, để tôi dọn dẹp phòng anh một chút đã, trước đó quản gia đại thúc đã nói sẽ có người mang bữa sáng lên đây, ánh mặt trời tốt như vậy, đợi tôi dọn dẹp xong, tôi đưa anh xuống dưới phơi nắng một chút được không?"

Xuống dưới?

Bắt được hai chữ này, con ngươi trong mắt Phong Việt không tự chủ được liền phóng đại.

Đã hai năm rồi, hai năm hắn không hề rời khỏi căn phòng này, hắn có thể xuống dưới được sao? Thực sự có thể xuống dưới sao?

Nghĩ nghĩ, trái tim Phong Việt không tự chủ được rung lên, biết rõ phản ứng như vậy là không nên có, thế nhưng hắn vẫn không thể khống chế được.

Ánh nắng mặt trời ấm áp trên mặt, hắn hơi hơi chớp mắt, lập tức liền nghe được tiếng ca khe khẽ của nữ sinh cứ như vậy truyền tới.

Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp, không khí trong lành, thanh âm dễ nghe...

Tất cả mọi thứ đều làm cho hắn cảm thấy dù cho thời gian cứ như vậy dừng tại thời khắc này, cũng rất là tốt.

Khóe miệng người đàn ông hơi cong lên, vậy mà lại thực sự làm cho hắn lộ ra một nụ cười nhạt, lúm đồng tiền nơi khóe miệng như ẩn như hiện.

Có thể là đã nhận ra cái gì đó, động tác trên tay Ôn Noãn mặc dù không dừng lại, nhưng khuôn mặt lại nhìn sang Phong Việt, cũng theo đó mà nở nụ cười, sau đó động tác dọn dẹp càng nhanh hơn.

Gần như đến lúc người bên ngoài đưa bữa sáng vào thì căn phòng của Phong Việt đã rực rỡ hẳn lên rồi.

Mà quản gia Chu thúc đưa cơm tới nhìn Ôn Noãn dùng ống đút đồ ăn cho Phong Việt, nghe được yêu cầu của đối phương, nửa mắt nhắm nửa mắt mở trước đó trong nháy mắt liền trợn to, "Tống tiểu thư, đẩy Phong tiên sinh đi ra ngoài phơi nắng? Cái này... Cái này Chu tiên sinh không có dặn dò, tôi cũng không có cách tự tiện làm chủ đâu!"

"Nhưng mà Chu tiên sinh cũng không có nói Phong Việt không thể xuống dưới phơi nắng đúng hay không?"

Đưa tay nhẹ nhàng lau miệng cho Phong Việt, Ôn Noãn quay đầu nhìn quản gia ở phía sau, "Không phải tôi nói nha, hoàn cảnh nơi này bị đè nén quá, ánh mặt trời cũng không tốt, như vậy bất lợi cho bệnh nhân khôi phục, tôi trước đó cũng đã hỏi thăm qua rồi, nghe nói Chu tiên sinh và Phong Việt là bạn bè tốt nhiều năm, tôi nghĩ anh ta nhất định cũng hy vọng Phong Việt nhanh chóng tốt lên đúng không? Được rồi, cứ quyết định như vậy, lát nữa tôi đẩy Phong Việt xuống dưới, nếu như Chu tiên sinh trở về trách tội, tôi sẽ dốc hết sức chịu trách nhiệm."

Ôn Noãn trực tiếp chặn lại tất cả lời kế tiếp của Chu thúc, quay đầu lại tiếp tục nghiêm túc đút đồ ăn cho Phong Việt.

Mà nghe xong lời của cô Chu thúc mang theo vẻ mặt khó xử vội vã đi xuống lầu gọi điện thoại báo cáo với Chu Văn Diệu.

Vừa thấy ông ta đi khỏi, Ôn Noãn thấy Phong Việt ăn cũng gần như xong rồi, lập tức liền đẩy xe lăn của đối phương đi xuống lầu dưới, sau đó tiến đến bên tai đối phương nhỏ giọng nói,

"Chúng ta bây giờ vụng trộm xuống dưới, coi như Chu tiên sinh ngăn cản cũng không kịp rồi! Haha..."

Nghe vậy, Phong Việt chỉ cảm thấy hơi thở thanh âm nữ sinh rơi vào trên lỗ tai của hắn, vậy mà lại làm cho hắn có hơi ngứa, muốn tự tay gãi một cái.

Thế nhưng trong lòng vẫn không khỏi theo tiếng cười Ôn Noãn mà trong sáng hơn.

Phải biết rằng Ôn Noãn lựa chọn thời gian này đúng là rất vừa vặn, bây giờ Chu Văn Diệu hẳn là đang mở cuộc họp buổi sáng, điện thoại bên ngoài đều sẽ không nhận, Chu thúc gọi cũng chỉ có trợ lý của hắn thuật lại, mà Phương Thanh Nhã buổi tối bị Chu Văn Diệu giày vò lâu như vậy, bây giờ khẳng định còn đang ngủ, có Chu Văn Diệu căn dặn, không ai sẽ đi quấy rầy.

Tất cả vừa đúng lúc.

Nghĩ như vậy, Ôn Noãn ngay cả bước chân đều không khỏi nhẹ nhàng hơn.

Đợi đến khi hai người tới vườn hoa đầy ánh mặt trời, Ôn Noãn đầu tiên là đẩy Phong Việt đi dạo một vòng quanh bụi hoa, vừa đi vừa khen ngợi hoa nơi đây sinh trưởng tốt, có rất nhiều chủng loại mà cô chưa từng gặp qua.

Một mạch nghe được trong lòng Phong Việt đầu tiên là hoảng hốt, phải biết rằng hoa cỏ nơi này trước đây đều do mẹ hắn chăm sóc, trong nhà không phải là không có nhà kiếng trồng hoa, thế nhưng bà chính là yêu thích mỗi buổi sáng thức dậy mở cửa sổ ra là có thể thấy được một vườn hoa tươi, như vậy sẽ làm cho tâm tình bà cả một ngày đều cực kỳ vui vẻ.

Lúc nhỏ hắn thường hay nghịch ngợm nhổ hoa cỏ mẹ trồng, làm bà ấy tức giận đến mức nước mắt rơi, cha hắn còn thưởng cho hắn một cái bạt tai...

Trong nháy mắt, những ký ức mà hắn vốn tưởng rằng đã quên mất ở giữa những hoa cỏ này trong nháy mắt liền sống lại, chân thực đến mức hốc mắt của hắn đều có chút không chịu khống chế mà ê ẩm.

Hắn, có chút nhớ bọn họ...

Ngay lúc Phong Việt lăng lăng xuất thần, thanh âm mang theo một chút nhảy cẫng của Ôn Noãn vang lên bên tai hắn.

"Lúc nãy xuống lầu tôi có rút một quyển từ tủ sách của anh, dù sao bây giờ cũng không còn việc gì, không bằng tôi đọc cho anh nghe nha, anh không phản đối nên tôi đọc nhé."

Nói xong, Phong Việt lập tức liền nghe được một hồi thanh âm ma sát, sau đó chính là thanh âm lật sách.

"Đây là một thị trấn nhỏ không biết tên lân cận Luân Đôn nước Anh, giống như vô số thành phố và thị trấn khác, nơi đây cũng không có chỗ gì đặc biệt..."

Oliver Twist, nhân vật chính Oliver trải qua tầng tầng lớp lớp đau khổ, cuối cùng vẫn là có được hạnh phúc, đúng là câu chuyện thích hợp với Phong Việt.

Ôn Noãn có cố ý chọn quyển sách này hay không, ai biết được chứ?

Bên tai truyền đến thanh âm êm tai của nữ sinh, lại làm nội tâm vừa mới không ngừng chấn động của Phong Việt từ từ yên ổn trở lại, hắn đã rất lâu không được bình yên như vậy, chỉ là ---

Đang nghe đến chỗ đặc sắc, Phong Việt bỗng nhiên liền cảm giác hai đầu gối của mình bỗng dưng trầm xuống, sau đó khẽ rũ mắt xuống thì nhìn thấy Ôn Noãn vậy mà lại cầm sách cứ như vậy gối lên trên đầu gối của hắn mà ngủ.

Nhìn khuôn mặt lúc ngủ của nữ sinh, không biết vì sao, Phong Việt vậy mà không cảm thấy phản cảm như trong tưởng tượng, ngược lại nhìn một hồi đến mức có chút xuất thần.

Đơn giản là bộ dáng nữ sinh đang ngủ hoàn toàn khác so với dáng vẻ sinh động giảo hoạt trước đó của cô, ngược lại lộ ra cảm giác an tĩnh không diễn tả được, an tĩnh đến mức Phong Việt chỉ nhìn như vậy cũng không cảm thấy nhàm chán, thậm chí còn có loại xung động muốn đưa tay vén tóc rũ xuống của cô ra sau tai.

Bên này khung cảnh năm tháng êm đềm, thế nhưng bên kia Phương Thanh Nhã vừa mới thức dậy lại trong thấy một màn tốt đẹp như vậy, hai mắt không tự chủ được trợn to.

Bọn họ...

Phải biết rằng cho dù lúc Phong Việt còn chưa trở thành người sống đời thực vật, bọn họ cũng chưa từng thân mật được như vậy, hắn đối với cô khách khí giống như là đối đãi với khách đến nhà, sau khi cha mẹ qua đời, quanh năm suốt tháng ngoại trừ công tác cũng chỉ có công tác, thậm chí hầu hết thời gian sẽ vì công việc mà ngủ lại ở trong công ty.

Vốn dĩ cô ta cho là nửa đời sau của bọn họ có lẽ chính là như vậy, tương kính như tân, ai biết hắn lại xảy ra chuyện như vậy...

Bây giờ... Bây giờ...

Cô ta thực sự rất muốn đi đến trước mặt Phong Việt nhìn xem bây giờ hắn đến cùng là có vẻ mặt gì.

Mà một đầu khác Chu Văn Diệu nhìn hình ảnh quản gia nhà mình gửi đến qua điện thoại di động, trong đầu ban nãy còn nghĩ trở về thì sa thải hộ công không biết thời thế này, một giây kế tiếp hắn nhìn trong điện thoại di động thấy Phương Thanh Nhã đang đứng ở ban công trên lầu với vẻ mặt không thể tin, khóe miệng nhất thời liền cong lên.

"Được rồi, về sau việc vị Tống hộ công này làm không cần báo cáo lại với tôi, tùy cô ta đi, xét thấy cô ta cũng không tạo ra nổi sóng gió gì lớn đâu. Còn có, đem tất cả công việc của Phong Việt tất cả đều giao cho vị hộ công này đi."

"Vâng, thưa tiên sinh."

Sập tối.

Ôn Noãn đẩy Phong Việt trở về phòng liền nghe được thông báo của quản gia, cả người ngây ngốc tại chỗ, sau đó toàn thân cứng đờ xoay người lại, đưa ngón tay chỉ về phía mình.

"Tôi.." Vừa nói vừa nuốt nước miếng,

"Tắm rửa... cho Phong Việt?"

Đùng ---

Trong nháy mắt, trong đầu Phong Việt đã bị hai chữ này lắp đầy, lỗ tai lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà đỏ lên một mảnh.

Cô ấy...

--------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Phong Việt chính là thuộc về cái chủng loại mà dù có hắc hóa hay không đều rất ngây thơ kia nha~~ hahahaha ~~

Bạn đang đọc [Xuyên Nhanh] Trước Lúc Nam Thần Hắc Hóa của Đường Mật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.