Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam Thần Đời Sống Thực Vật (1)

Phiên bản Dịch · 2892 chữ

"Tống Ôn Noãn. . . Tống tiểu thư phải không?"

Một thanh âm hơi lộ ra nhu hòa lại mang theo một chút kỳ dị không dễ dàng phát giác được vang lên.

Người phụ nữ ngồi đối diện Ôn Noãn, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, quần áo đẹp đẽ, phú quý như hoa lúc này mới thu hồi ánh mắt nhìn về phía bản lý lịch tóm tắt trong tay, chuyển dời đến trên người nữ sinh ngồi đối diện.

Mà Ôn Noãn lúc này đang ngồi thẳng, tổ hợp áo sơ mi trắng cộng quần jean ngược lại nổi bật lên độ tuổi thanh xuân của cô, giống như là một đóa hoa bách hợp nhỏ chập chờn trong gió, cực kỳ tươi mát.

"Vâng."

Nghe được câu hỏi dò của đối phương, lưng Ôn Noãn không khỏi ưỡn thẳng đến mức có thể, cũng không biết có phải là vì cho người phụ nữ đối diện này một ấn tượng tốt hay không, trên mặt cũng theo bản năng mang theo một nụ cười xán lạn.

Cười tươi đến mức ở chỗ sâu trong đáy mắt Phương Thanh Nhã đang cầm bản lý lịch tóm tắt không chịu khống chế mà lóe lên một chút hoang mang.

Nụ cười như thế, đã từng, cô cũng đã từng có, chỉ là...

Chỉ là cái gì, cô còn chưa nghĩ xong, thanh âm cung kính của quản gia liền truyền vào trong tai cô.

"Chu tiên sinh, ngài đã trở về."

Chu?

Lỗ tai Noãn Noãn hơi giật một cái, lập tức liền chú ý đến người phụ nữ trước mặt ban nãy còn cười nhạt với mình lúc này sắc mặt soạt một cái liền trắng bệch, bàn tay cấp tốc run hai cái không nói, ngay cả trong mắt cũng nhanh chóng lóe lên một chút hoảng hốt và sợ hãi.

Giống như là thú nhỏ gặp phải khắc tinh, nhìn qua thương cảm lại bất lực.

Sau đó Ôn Noãn mới đưa ánh mắt chuyển sang phương hướng mà tiếng bước chân thanh thúy truyền tới --

Người đến dáng vẻ không tệ, một thân cao lớn vững chắc tây trang màu đen, nhìn có vẻ phong độ mũ áo gọn gàng.

Chỉ có điều người vừa đến ngay cả ánh mắt cũng không chút nào để ý đến Ôn Noãn – một người xa lạ đột nhiên xuất hiện này, cơ hồ là vừa đi đến gần, một đôi mắt tựa như ngoại trừ người phụ nữ trước mặt Ôn Noãn cũng không thèm phân cho bất luận kẻ nào khác.

Nhìn đến lúc ngay cả thân thể người ta cũng bắt đầu không tự chủ được mà run lên mới tựa như cuối cùng được thỏa mãn, đem ánh mắt chuyển tới trên người Ôn Noãn.

"Vị này chính là..."

Nghe vậy, Phương Thanh Nhã mất đi áp lực bởi ánh mắt đối phương lúc này mới thả lỏng thân thể, miễn cưỡng cười giới thiệu, "Vị hộ công chăm sóc A Việt ba ngày trước đã từ chức với tôi rồi, anh cũng biết, A Việt bây giờ căn bản không thể tự chăm sóc được mình, cho nên tôi đã đăng thông báo tuyển dụng lên mạng, vị Tống tiểu thư hôm nay chính là đến đây phỏng vấn..."

Người phụ nữ còn chưa nói hết, người đàn ông mặc tây trang lập tức liền mở miệng cắt đứt câu kế tiếp của cô ta: "Được, vậy chọn cô ấy đi, không cần tiếp tục phỏng vấn nữa đâu, Tống tiểu thư phải không? Ngày mai cô có thể tới làm rồi, đãi ngộ mà Thanh Nhã nói trên thông báo tuyển dụng như thế nào, chính là như thế ấy. Chu quản gia, tiễn khách."

Nói xong, người này cũng không nhìn lại mặt Ôn Noãn lần nào nữa, quay đầu đi đến trước mặt người phụ nữ kia, không lấy một lời giải thích liền đưa tay túm lấy cổ tay của cô ta, "Theo tôi lên lầu!"

"Tôi..."

Ôn Noãn trơ mắt nhìn trong mắt người phụ nữ trong nháy mắt lóe lên một tia hoảng sợ, giống như là trên lầu có một con quái vật ăn thịt người vậy.

Chỉ là cô còn chưa kịp nhìn xong, một đầu khác quản gia liền đâu ra đấy đi tới bên cạnh cô, mời cô đi ra ngoài.

Thấy thế, Ôn Noãn cười một cái, cũng liền thu lại lòng hiếu kỳ của mình, khởi bước đi ra ngoài.

Đến lúc gần đi ra khỏi biệt thự, bỗng nhiên liền ma quỷ xui khiến nhìn thoáng qua phía sau, sau đó quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, ở góc tây nam lầu hai của biệt thự thấy được một người đàn ông ngồi trên xe lăn, chỉ có điều cửa sổ phản chiếu ánh sáng quá gắt, làm cô trong chốc lát không thấy rõ được dáng vẻ của người đàn ông, thế nhưng trong đầu lại không tự chủ được hiện ra tư liệu của đối phương.

Phong Việt, gia chủ bây giờ của Phong gia, cha mẹ đều mất, có xe có nhà có vị hôn thê.

Vị hôn thê Phương Thanh Nhã lúc nhỏ được cha mẹ hắn nhận nuôi, sau này vào lúc cha mẹ lâm chung, hai người thuận theo ý cha mẹ đính hôn, nhưng vào lúc sắp kết hôn, Phong Việt ngoài ý muốn gặp tai nạn xe cộ, thành một --

Người sống đời sống thực vật.

Xí nghiệp Phong thị đại loạn, may mà sau này có bạn tốt kiêm đồng học của hắn - Chu Văn Diệu đứng ra, toàn lực chống đỡ được.

Có điều cho tới bây giờ đã qua hai năm rồi, Phong Việt vẫn chưa có bất kỳ ý thức tỉnh lại nào, mọi người ai cũng đều biết, Phong thị này nói ra vẫn là Phong thị, thế nhưng ai cũng ngầm hiểu sớm đã đổi họ.

Thậm chí...

Trong đầu Ôn Noãn hồi tưởng lại một màn vừa rồi, lại híp mắt một cái.

Quá đáng còn không chỉ có như vậy ---

Ban đêm.

Biệt thự Phong gia, lầu hai, góc tây nam.

Tiếng phụ nữ khóc khẽ cùng tiếng đàn ông thở gấp ở trong màn đêm tĩnh mịch này lại lộ vẻ đặc biệt chói tai, xem một màn trước mặt này, Phong Việt cảm giác mình theo thường lệ hẳn là phải tức giận, cũng không biết vì sao, trong lòng từ đầu đến cuối đều giống như một vũng nước đọng, không có lấy một chút gợn sóng, đến nỗi nhìn đầu giường không ngừng rung động kia còn bắt đầu không tự chủ được mà nghiên cứu hoa văn trên đầu.

Chỉ là còn không đợi hắn nghiên cứu ra bất kỳ cái gì, theo một tiếng đột nhiên gầm nhẹ của người đàn ông, Phong Việt lúc này mới giống như chợt tỉnh cơn mơ mà chuyển động con ngươi.

Ah... Hắn bây giờ toàn thân có thể cử động dường như chỉ có đôi mắt này mà thôi.

Chờ Phong Việt đem tầm mắt của mình chuyển tới trên người hai người trần trụi trước mặt, liền nhìn thấy người đàn ông kia cười khẩy quay đầu nhìn về phía hắn, sau đó giống như để cho hả giận lại động hai cái, như mong muốn nghe được tiếng người phụ nữ dưới thân kinh hô, lúc này mới cong khóe miệng từ trên người cô ta bò dậy, tiện tay với lấy cái khăn tắm màu trắng ở bên cạnh quấn người lại, trực tiếp đi về hướng Phong Việt, vỗ nhẹ gò má của hắn, lúc này mới khàn giọng mở miệng, "Trò hay hôm nay đến đây là kết thúc, nếu như thích, ngày mai lại mời cậu xem."

Nói xong, người đàn ông liền đè thấp nở nụ cười, ở chỗ sâu trong đáy mắt cực nhanh chợt lóe lên một tia thù hận cùng thống khổ, nhanh đến mức thời làm cho thời điểm Phong Việt cảm giác mình có phải là đã hoa mắt hay không thì người đàn ông kia đã chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài.

Theo tiếng đóng cửa vang lên "cạch" một cái, Phong Việt lúc này mới phát hiện người phụ nữ vốn nằm ở trên giường mặc cho người ta phát tiết lúc này mới đột nhiên cử động, sau đó bả vai run run vài cái, tiếng khóc trầm thấp lúc này mới dần dần truyền vào trong tai hắn, chỉ có điều tiếng khóc lúc này hoàn toàn khác so với tiếng khóc mang theo một chút tình dục ban nãy, ngược lại ngập đầy cảm giác kiềm nén cùng bi thương.

Nghe thấy vậy, Phong Việt cảm giác mình nếu không phải bây giờ không thể di chuyển cũng không thể mở miệng nói chuyện, không chừng bây giờ hắn đã bật cười ngay tại chỗ.

Đúng vậy, cười.

Chỉ tiếc là hắn đã có chừng hai năm không biết cười là loại cảm giác gì, không chỉ có không biết cười, hỉ nộ ái ố bình thường của con người, đi lại chạy nhảy, thậm chí là thức ăn bình thường, thậm chí là tư vị còn sống, hắn đều đã không còn biết, thậm chí mỗi ngày ban đêm nhắm mắt lại hắn cũng không biết hắn như vậy còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai lần nữa hay không.

Khóc?

Hắn còn chưa khóc?

Hai người kia dựa vào cái gì mà khóc? Có cái gì mà mặt bi thương, thống khổ? Thực sự coi hắn không biết hai người bọn họ sớm đã ở trước mặt hắn động tâm với đối phương hay sao?

Ở chỗ sâu trong đáy mắt Phong Việt đột nhiên dâng lên một nỗi thù hận thấu xương và chán ghét, người phụ nữ ở trên giường lại ngồi dậy trong nháy mắt, nhanh chóng bình tĩnh lại, hai mắt thả lỏng, phảng phất như đã sớm đắc đạo cao tăng.

Nhìn thấy Phong Việt như vậy, người phụ nữ trên giường nhanh chóng lau khô nước mắt trên mặt, sau đó cả người bỗng nhiên như điên vọt tới trước mặt hắn, nhanh chóng giơ tay lên tát một cái làm gò má hắn lệch sang một bên.

Tát xong rồi, biểu tình trên mặt người phụ nữ nhất thời trống rỗng trong chớp mắt, sau đó run rẩy xoa nhẹ lên vị trí trên tay vừa mới tát cái tát kia, nước mắt trong mắt giống như hạt châu không ngừng rơi xuống.

Cô ta nên làm cái gì bây giờ... Đến cùng nên làm cái gì...

Cùng lúc đó, bên trong phòng thuê, Ôn Noãn chống cằm nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, bên chân đặt cái vali cô đã sớm thu dọn xong.

Hộ công của Phong gia đòi hỏi phải chăm sóc bên cạnh, cho nên cô nhất định phải vào ở trong Phong gia.

Nghĩ như vậy, ngón tay cô liền gõ gõ lên bàn, nếu như cô không đoán sai, bây giờ Phong Việt sợ là đang phải nhìn xuân cung sống.

Đúng vậy, Chu Văn Diệu có thù với Phong Việt, cụ thể là thù gì, vậy phải ngược dòng đến đời cha chú của bọn họ.

Lúc đó vẫn là thập kỷ 90, khi đó Phong phụ và Chu phụ cùng nhau ra biển đầu tư kinh doanh, kết quả sau đó thua lỗ một khoản, Chu phụ nhát gan nên rút vốn, chuẩn bị về nhà yên ổn làm ruộng, ai biết được sau khi ông ta rút vốn, Phong phụ bên này lại bắt được kỳ ngộ, sau đó thì có Phong thị.

Cứ như vậy, Chu phụ cam tâm sao được, mà không cam lòng như vậy theo Phong thị càng ngày càng lớn mạnh thì sâu trong đáy lòng ông ta hình thành chấp niệm.

Ông ta bắt đầu không làm việc đàng hoàng, bắt đầu ham muốn thứ không thuộc về mình, ham muốn không được bắt đầu uống rượu đánh bạc, dùng để chuốc mê chính mình, say rượu, đánh đập vợ và con trai là cách mà ông ta phát tiết.

Do đó Chu Văn Diệu từ nhỏ bị truyền thụ tư tưởng chính là Phong gia gì đó, Phong Việt gì đó từ vừa mới bắt đầu đã nên là của hắn, nếu không phải là Phong Việt, nếu không phải là Phong phụ, nhà bọn họ sẽ không như vậy, cha hắn cũng sẽ không như vậy, mẹ hắn cũng sẽ không chết sớm, hắn cũng sẽ không thống khổ như thế.

Đều là lỗi của nhà họ Phong.

Tư tưởng vặn vẹo khiến cho hắn càng tức giận phấn đấu đi lên, sau đó chính là tiếp cận Phong Việt, tiếp cận Phong thị, sau đó chính là ra tay mà không để lại dấu vết, Phong Việt thành người sống đời sống thực vật, Phong thị thành vật trong túi của hắn, ngay cả vị hôn thê của Phong Việt cũng trở thành đối tượng phát tiết dục vọng của hắn, mà bởi vì thù hận, bọn họ mỗi đêm đều là làm ngay trước mặt Phong Việt...

Mà điều duy nhất không nằm trong dự liệu của Chu Văn Diệu là hắn sẽ yêu Phương Thanh Nhã.

Đúng vậy, không sai, vị diện mà Ôn Noãn tiến vào lúc này chính là một cái vị diện càng x càng yêu.

Nghĩ đến đây, một sợi gân xanh liền lập tức bật lên trên trán Ôn Noãn.

Nghĩ đến đoạn không thể miêu tả mà cô tiếp nhận được từ kịch bản kia, Ôn Noãn gần như không khống chế được thế giới quan của mình nữa rồi, duy nhất có thể khiến cho cô tương đối an ủi đó chính là, x văn này BE, về phần nguyên nhân BE thì --

BE: Bad Ending, kết thúc không có hậu.

X văn: truyện H

"Phong Việt tiên sinh ở tại căn phòng này sao? Được rồi, tự tôi vào được rồi, không cần quản gia thúc thúc dẫn đường đâu, bởi vì tôi nghe được bên kia dường như có người đang gọi thúc đó, nghe có vẻ rất là gấp gáp, tôi bắt đầu làm việc từ hôm nay, tôi sẽ tự mình quen thuộc việc chăm sóc bệnh nhân và hoàn cảnh làm việc, có việc thì thúc cứ đi làm trước đi."

Sáng sớm, ngồi trong căn phòng u tối, nghiên cứu trong phòng lộ ra một chút ánh bình minh, Phong Việt trong lúc bất chợt liền nghe được một giọng nữ xa lạ mà dễ nghe.

Nghe dường như rất có dáng vẻ thiện giải nhân ý.

Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người

Sau đó hắn liền nghe được quản gia Chu thúc thật thấp xin lỗi một tiếng, tiếng bước chân dần dần đi xa, lại yên tĩnh một hồi lâu, hắn cuối cùng mới nghe được thanh âm cửa phòng bị người từ bên ngoài mở ra.

Sau đó một cơn gió mang theo một mùi thơm nhẹ hương hoa dành dành chui vào trong mũi của hắn.

Hắn định thần nhìn lại, liền đối diện với một đôi mắt như chứa ánh mặt trời ấm áp trong ngày xuân.

"Xin chào, tôi tên Ôn Noãn, là hộ công chăm sóc cho anh sau này, xin chỉ giáo thêm."

Hắn nhìn cô cười đi tới gần hắn.

Mang theo hào quang sau lưng, giống như thiên sứ rơi xuống nhân gian.

Mà gần như cùng lúc đó, Ôn Noãn nhìn thấy Phong Việt trong một khoảnh khắc kia.

Cô cảm giác như mình dường như vượt qua thời không, đi tới trước mặt Phong Việt một năm sau.

Hắn lúc đó, mặc một bộ áo bành tô đen nhánh, dưới chân là tay chân gãy đứt đoạn, máu me đầm đìa, hắn lại có thể bình yên tự nhiên ngồi ở trong đó dùng cơm Tây, có thể là nhận thấy được trước mặt có người đang nhìn hắn, chợt bỏ dao nĩa xuống, ngẩng đầu lên, ánh mắt quỷ mị mà tà hoặc.

Bỗng nhiên, hắn hướng về phía cô lộ ra một nụ cười khát máu...

Hình ảnh tối sầm, Ôn Noãn hoàn hồn.

Dù đã đến mấy lần, thế nhưng hình ảnh sau khi đối tượng nhiệm vụ này hắc hóa cũng làm cho cô có chút nhịp tim ngừng đập.

Đúng vậy, đây chính là lý do vị diện này sập, tiểu x văn rơi vào kết cục BE.

Bởi vì bối cảnh vở kịch hà khắc, hắn không chịu khống chế, hóa đen mất...

--------------

*Tác giả có lời muốn nói:

*Giải thích: Người sống đời sống thực vật cũng chính là lí do nhân vật nam chính thoái thác với bên ngoài, kỳ thực Phong Việt căn bản xem như là bại liệt, lúc Ôn Noãn tới cũng gần như hoàn toàn khôi phục rồi, hơn nữa nam thần sống đời sống thực vật so với bại liệt nam thần nghe êm tai hơn nên thống nhất dùng làm tiêu đề, không nên quá soi mói nha!

Bạn đang đọc [Xuyên Nhanh] Trước Lúc Nam Thần Hắc Hóa của Đường Mật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.