Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4: Học bá ngạo kiều (4)

Tiểu thuyết gốc · 1049 chữ

Như Uyển trong đầu còn đang nghĩ ra đủ loại kịch bản nữ chính và nữ phụ thì Nguyễn Ly đã đi tới bên này rồi.

“Cô tới đây làm gì” Như Uyển kỳ thật cũng rất không muốn ở gần nữ chính.

Nếu không phải vì nhiệm vụ thì cô đã không thèm tới trường rồi. Mấy thứ lại kiếp trước cô có học qua rất nhiều, kỳ thực giờ cũng chẳng muốn nhai lại nữa.

“Chỗ này có người ngồi à?” Nguyễn Ly vẫn đứng đấy hỏi cô.

“Không có” vừa nói xong Như Uyển cũng đứng dậy muốn đi ra chỗ khác.

Nữ chính như sao chổi vậy, vật hi sinh như cô gần nữ chính dĩ nhiên là sẽ có chuyện.

Nhưng Nguyễn Ly cũng đâu để cô đi như thế, một tay cô ta nắm chặt lấy tay cô.

“Tần Vũ, cậu không cần như vậy, cậu không phải con ruột của Tần gia nhưng cậu cũng không cần đổ tội cho mình chứ, mình biết..mình biết cậu sẽ phải đối mặt với bao áp lực nhưng...nhưng cậu cũng đừng đổ tội lên đầu mình chứ”

Đậu xanh rau má!! Nữ chính đại nhân cũng không cần thêm lời thoại vào cho mình chứ, quá trâu bò đi. Vật hi sinh cô nằm không cũng trúng đạn.

Mọi người trong căng tin nghe vậy cũng quay lại hết sang bên này chỉ trỏ.

Khoé môi Như Uyển giật giật, kỹ năng ăn vạ của nữ chính lại thăng cấp rồi.

Lật bàn!! Nữ thần lạnh lùng là cái quỷ gì?? Trường học này bị mù hết sao!! Đây không phải là bạch liên hoa trong truyền thuyết à!!!

Như Uyển nhìn cánh tay đang bám lấy tay mình liền nói “bỏ ra”

Nữ chính nghe vậy lại càng bám chặt, khi thấy ánh mắt của Như Uyển thì lại hơi khự lại, sau đó cô ta càng bám chặt hơn, con ngươi cũng tràn lên sự ngoan độc.

Dựa vào đâu cô ta có thể kinh thường mình, dựa vào đâu cô ta hưởng được hết những gì cô ta đáng có!! Dựa vào đâu từ nhỏ cô ta đã được ở bên Minh Hạo. Tất cả những thứ đó vốn thuộc về cô.

“Tần Vũ...cậu đừng giận nữa mà, mọi việc vốn đã xảy ra”

“Bỏ ra” Như Uyển không kiên nhẫn lặp lại lần nữa.

Thấy Nguyễn Ly vẫn cố tình bám lấy, Như Uyển hơi dùng lực rút ta về.

Vốn chỉ là là dùng lực một chút, cùng lắm thì người phía trước chỉ lùi về sau vài bước thôi. Ai ngờ khay đồ ăn của nữ chính văng tung té, cả người cô ta ngã xuống đất vô cùng đáng thương.

Đám học sinh đứng ngoài bát quái cũng nhao nhao lên muốn ra đỡ cô ta. Nhưng chưa làm gì thì nam sinh đằng sau đã đi lên, đám còn đang xem kịch kia chủ động rẽ sang hai bên nhường đường cho hắn.

Cả khuân mặt đẹp trai khí chất cao ngạo làm người ta phải nín thở mà dõi theo hắn. Cái này đích thị là nam chính rồi.

“TẦN VŨ” Minh Hạo rất tức giận mà gọi tên cô, cũng không quên đỡ nữ chính dậy và khoắc áo ngoài cho cô ta.

Ừ!! Vẫn motip cũ, cảnh này quả thực gặp quá nhiều mà.

“Nói cái gì?? Tôi đâu có điếc” Nam chính nhìn cô đầy chán ghét, hắn không ngờ càng ngày cô càng quá đáng như vậy. Thật sự trước đây hắn nhìn lầm cô mà.

“Sao cô đẩy cô ấy” Minh Hạo tay ôm lấy nữ chính vào lòng, cũng không quên chất vấn cô.

“Bà đây không có, anh nhìn thấy à??”

“Rất nhiều người ở đây nhìn thấy, cô còn chối?” Hắn nhíu nhíu lông mày lại. Nhìn thấy thái độ này của cô kỳ thật càng khiến hắn chán ghét.

Thường ngày thấy hắn không phải là cô ta hận không thể nhảy vào lòng mình sao?

Lạt mềm buộc chặt?? Thật sự khiến người ta càng thêm chán ghét.

“Có giỏi thì xem lại camera đi? Mẹ kiếp, chưa rõ trắng đen đã hỏi tội ông cái lông” Như Uyển vừa nói vừa chỉ vào cái camera sau mình.

Cô quả thật thấy nam nữ chính không kìm được tức giận, thật sự muốn đập chết họ.

Đúng là ra ngoài không xem lịch mà.

Nguyễn Ly nghe vậy thì liền bám lấy áo của Minh Hạo “không, không phải cô ấy...là em không cẩn thận vấp ngã, Minh Hạo đi thôi”

Minh Hạo nghe cô gái bé nhỏ trong lòng mình nói vậy liền vỗ vai an ủi “không sao, mọi người ở đây đều thấy cô ta đẩy em, Nguyễn Ly..em không cần lương thiện như thế”

“Nhưng mà..”

thấy người con gái mình thích cảm thấy khó chịu Minh Hạo liền không nói thêm nữa. Hắn hung hăng trừng Như Uyển một cái

“chuyện này chưa xong đâu”

Rồi xoay người đưa Nguyễn Ly bỏ đi.

Nhưng vừa bước gần tới cửa thì cái bàn từ phía sao bay tới chắn trước họ lại.

Như Uyển đứng phía sau giọng điệu có chút bực bội “hất nước bẩn lên người bà giờ lại muốn đi à??? Mẹ kiếp, các người không tới xem camera của căng tin thì đừng hòng đi, sao! Không phải bảo bà đây làm à, chắc chắn như vậy thì sợ cái gì??”

Mọi người đồng thời quay lại nhìn người con gái ấy, trông nhỏ nhắn như vậy. Không biết cô lấy đâu ra sức lực lớn đến thế.

Như Uyển mà biết họ nghĩ gì chắc cũng chỉ cười lạnh. Mấy tháng nay cô cực khổ rèn luyện tới thế mà vẫn yếu đuối vậy thì đi chết cho rồi. Vốn khi trước ở tổ chức cô cũng đã xem qua rất nhiều kỹ thuật đánh nhau lợi hại.

Minh Hạo nghe thấy lời này của Như Uyển thì hơi nhíu mày, lại nhìn thấy điệu bộ không muốn đi của Nguyễn Ly thì hơi nghi hoặc.

Cuối cùng cũng quyết định đi tới phòng giám sát an ninh của trường để xem sự việc ở căng tin.

Bạn đang đọc Xuyên nhanh hệ thống cứu vớt nhân vật phụ sáng tác bởi 小梅-TiểuMai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 小梅-TiểuMai
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.