Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5: Học bá ngạo kiều (5)

Tiểu thuyết gốc · 990 chữ

Xem xong đoạn video cả người Minh Hạo cũng ngẩn ra. Thật sự tên thiểu năng nào xem cái này cũng biết ngay là cô bị hãm hại, huống chi IQ nam chính cao như vậy.

Hắn chẳng nói gì lập tức bỏ đi, chắc là cảm thấy mình bị lừa.

Nguyễn Ly thì vội đuổi theo tên đó, trước khi đi còn không quên trừng cô nữa

“....” cô thật sự không hiểu tư duy đám nhãi ranh này.

Cô hãm hại tôi, chẳng lẽ tôi còn phối hợp với cô để mình chịu thiệt sao??

Thiểu năng!

Như Uyển một mình đi dạo quanh trường thì nghe thấy một đám học sinh thì thầm to nhỏ, chỉ chỉ thiếu niên đang nằm trên cành cây kia.

Nghe nói hắn là học sinh mới chuyển tới, hình như tên Cố Ngôn thì phải. Vừa mới chuyển tới ngày đầu tiên đã đánh bại đám nổi tiếng có quan hệ với xã hội đen trong trường.

Bây giờ dường như ai cũng sợ hắn.

Thiếu niên nằm trên cành cây, đôi chân dài tuỳ ý duỗi thẳng ra, tán lá khẽ rung che đi khuân mặt hắn, Như Uyển đứng từ xa chỉ thấy có bóng người nằm trên cây. Nhưng cô vẫn thấy cái người đó rất quen, hình như gặp ở đâu rồi thì phải.

Cô vừa tới gần thì thiếu niên cũng nhảy từ trên cây xuống.

“ là anh?”

Cố Ngôn thấy cô cũng chẳng có cái gì gọi là ngạc nhiên cả, hắn nâng mi mắt nên nhàn nhạt nhìn cô “Cô là ai”

“.....”

“Tần Vũ, lớp 11A”

“Vậy à” hắn vẫn cái bộ điệu chẳng quan tâm mấy nói cho có lệ.

“Hôm đó cảm ơn anh”

Cố Ngôn nghe xong liền nhếch miệng cười nhạt

“Cô định cảm ơn xuôi vậy thôi?”

“Tôi không muốn lấy thân báo đáp” vừa nói cô vừa làm điệu ôm lấy người, lùi ra sau mấy bước. Nhưng trong con mắt vẫn chẳng có cảm xúc gì, cô biết! Đám người này vốn cũng chỉ là một số liệu.

Hắn nghe vậy liền nhìn cô từ đầu xuống cuối “cô lớn lên xấu như vậy, ai mà muốn cô lấy thân báo đáp. Mời tôi bữa cơm là được rồi”

Một bừa cơm thôi à, tất nhiên Như Uyển rất sảng khoái mà đồng ý.

Nhưng thật sự con mẹ nó thật trùng hợp. Nam nữ chính đi đâu cũng gặp mà...à, hình như họ làm lành rồi thì phải. Cái tốc độ này...hazzz

Như Uyển cũng chỉ có thể cảm thán trong lòng, vầng hào quang nhân vật chính quả nhiên là không thể xem thường mà.

Vốn dĩ hai người đi ăn một bữa cơm, ai ngờ bây giờ tới để làm vật hi sinh cho nhân vật chính. Cô và Cố Ngôn vừa vào quán thì có tiếng súng nổ, nhanh như chớp mọi người bị đám cướp vây lại.

“....” Như Uyển nhìn vậy có chút hoài nghi nhân sinh.

Nhân vật chính a~ đến gần chắc chắn sẽ xui xẻo.

“Giơ hết tay lên, mày, mày chúng mày đứng ra góc này..ngồi xuống, có vật gì thì lấy hết ra”

Vừa nói tên cướp vừa dí súng lên đầu của một người cạnh đấy.

Như Uyển xui xẻo bị xếp tới gần nữ chính

“....” cmn.

“Nhanh lên!! Còn đứng đấy làm gì!!”

“Mẹ tên này, có vật gì nôn hết ra” tên cướp quả thực rất vội, bọn chúng nhanh chóng vơ vét tài sản của mọi người.

Trong căn phòng, giường như có mỗi cô và Cố Ngôn trông có vẻ chẳng lo lắng cái mẹ gì.

Dường như nam chính cũng đã nhìn thấy cô, nhưng hắn lại đang lo cho nữ chính.

À, nữ chính vừa xong bị một tên lôi làm con tin.

Động tới nữ chính, mấy tên quần chúng này chuẩn bị bị bắt luôn rồi.

Quả nhiên cô đoán không sai, vài phút sau cảnh sát đã đi vào.

“Chúng mày đừng qua đây, không tao bắn con này” Tên cướp dường như gào ầm lên.

Sau đó một tay cầm súng hắn chĩa vào chỗ cỗ. Vừa thấy động tác ấy của hắn, Như Uyển nhanh chóng chạy sang chỗ khác.

Bùm!! Cái cửa thuỷ tinh chỗ cô vừa đứng hoàn toàn vỡ nát

“....” biết ngay vật hi sinh cô nằm không cũng chúng đạn mà.

Mọi người trong phòng nghe thấy tiếng súng thì hét chạy toáng loạn lên. Như Uyển và Cố Ngôn cũng thừa vậy mà trèo cửa sổ ra ngoài.

Minh Hạo cũng vì vậy dễ dàng cướp nữ chính khỏi tay tên kia. Hoàn hảo một màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Tên cướp giờ đã bị bắt

“.....” tác giả cũng thật biết chơi...

Như Uyển thật không biết làm sao để nói, tên cướp kia quả nhiên thiểu năng mà.

Kịch bản, kịch bản hết...

Cố Ngôn nhìn biểu cảm trên mặt Như Uyển bỗng nhếch miệng cười “cô thật thú vị”

Thời gian như dừng lại, cả người Như Uyển cứng đờ nhìn sang người bên cạnh.

Con mẹ nó thật sự nổi da gà mà, lông tơ của cô cũng dựng đứng lên. Lần đầu có người nói với cô lời này.. đúng là kinh dị mà.

Cố Ngôn cũng chả thèm nếm xỉa gì tới cô nữa, hắn nhàn nhạt nói “cô lớn lên xấu như vậy, nghĩ lời tôi nói là thật sao?”

Bỗng cả người cô thả lỏng ra, mẹ nó lúc lẫy cô còn tưởng mình xuyên nhầm thành nữ chính chứ.

Không có thì tốt.

Không có thì tốt.

Nhưng mà lật bàn, rõ ràng ông tới đây ăn cơm mà sao cũng xui xẻo như vậy???

Vật hi sinh luôn xui tới vậy sao...

Như Uyển nhìn lên trời ánh mắt đầy hoài nghi nhân sinh.

Bạn đang đọc Xuyên nhanh hệ thống cứu vớt nhân vật phụ sáng tác bởi 小梅-TiểuMai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 小梅-TiểuMai
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.