Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3: Học bá ngạo kiều (3)

Tiểu thuyết gốc · 1006 chữ

Thiếu niên trước mặt cô rất xinh đẹp, đôi mắt phượng trầm lặng lông mi dài, sống mũi thẳng đôi môi mỏng với làn da trắng nõn, kỳ thật trông còn đẹp hơn con gái nữa..

Thiếu niên trước mắt cô trông rất vô hại, nếu không phải còn chứng kiến hắn vừa đánh nhau quả thật có đánh chết Như Uyển cũng không thừa nhận đó là một người.

“Nhìn đủ chưa?”

“Hả” Như Uyển hơi thất thần giờ cũng đã bình tĩnh lại được.

Quả thật tên trước mặt cô đẹp quá đi, chỉ cần nhìn lâu hơn một giây sẽ khiến người đối diện cuốn vào vẻ đẹp ấy.

“Tôi hỏi cô nhìn đủ chưa?” Thiếu niên có vẻ mất kiên nhẫn hơi nhíu mày lại.

“À,..đủ rồi”

Anh ta cũng chẳng buồn nói nữa liền xoay người bỏ đi, nhưng vừa quay người lại thì bàn tay nhỏ thon dài của người đằng sau đã bám lấy áo mình.

Thiếu niên đành quay người lại “có chuyện?”

Như Uyển hơi lúng túng bỏ tay đang túm áo hắn ra. “À, cái kia anh học võ ở đâu mà lợi hại vậy?”

Vốn tưởng người đối diện còn muốn cảm ơn mình, ai ngờ lại hỏi như vậy thiếu niên hơi ngạc nhiên “cô muốn biết”

“Phải” Như Uyển vội gật đầu. Đùa chứ, bạo lực học đường tàn ác như thế, cô sợ mình còn chưa lột bộ mặt thật của nữ chính ra thì đã bị tụi ranh kia chơi chết rồi.

Vốn kiếp trước ở trong tổ chức cô chỉ có thể bắn súng và hack các hệ thống ra thì giá trị vũ lực của cô gần như bằng không.

Cũng tại cái thân thể của cô kiếp trước không luyện võ được, trói gà còn không chặt nữa là.

Bây giờ dùng súng thì không được rồi, hiện tại là xã hội pháp trị, không thể dùng được.

Không thể dùng được

Như Uyển còn đang tưởng nhớ thì thiếu niên bị âm thanh mềm mại của thiếu niên trước mắt cắt đứt suy nghĩ.

“Tôi không nói đấy” Lần này nói xong hắn ta liền quay người bỏ đi.

Mẹ!! Như Uyển đứng đấy cũng chỉ biết nói một câu.

Nhưng dù gì hắn cũng chẳng có nghĩa vụ gì phải nói cho cô biết cả, vả lại cũng nhờ có hắn mà cô không bị đánh thành cái đầu heo đi.

Cuối cùng Như Uyển lê lết khắp nữa con phố mới tìm được một nơi dạy võ. Kiến trúc ở đó khá cổ, cơ mà cô cũng không quan tâm lắm. Dạy tốt là được!! Đăng ký xong xuôi cô mới chậm dãi bắt xe về nhà.

Mẹ ruột nguyên chủ mất sớm, nhưng cha cô ấy lại không cưới vợ mới. Như Uyển thấy vậy cũng thở phào, cô chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ chứ còn quấn vào cả việc ra đình nguyên chủ nữa thì phiền chết mất.

Như Uyển đứng ở cổng đánh giá căn nhà trước mặt. Tuy không phải biệt thự nhưng cũng là căn nhà ở tiểu khu cao cấp.

Lúc cô vừa vào nhà thì đã thấy ông Trương ngồi ở phòng khách.Nguyễn Tư-ba ruột của nguyên chủ, quan hệ của nguyên chủ cũng không thân thiết lắm, nói lạnh nhạt cũng không phải lạnh nhạt.

Cũng phải thôi, cô ấy mới tới đây mấy tháng cùng người cha này nói chuyện hàng ngày cũng không quá mười câu.

Mặc dù không thân thiết lắm, nhưng ông ấy cũng rất quý và quan tâm nguyên chủ. Có lẽ không quen lên cô ấy luôn không muốn tiếp xúc với ông Nguyễn.

Ngay cả tên lúc trước của mình cũng không chịu đổi theo họ của ông.

Như Uyển nhìn ông ấy một lúc cuối cùng cũng lên tiếng “Ba”

Nguyễn Tư sửng sốt một lúc, đứa con này cuối cùng cũng chịu gọi ông ấy là ba rồi. Bỗng mắt ông ấy hơi đỏ, tới ôm trầm lấy Như Uyển một chút, hai tay vỗ vỗ lưng cô nghẹn ngào nói “con gái, con gái của ba..”

Như Uyển cũng bị hành động đột ngột của ông Nguyễn làm cho bất ngờ, cô đứng đấy mặc ông ôm mình một lúc lâu.

“Tốt, tốt rồi..con gái muốn ăn gì? Ba kêu người làm cho con” cuối cùng ông cũng thả cô ra, sau đó lấy lại tinh thần cười với Như Uyển. Khó khăn lắm con gái mới nhận mình dường như giờ ông ấy thấy không còn gì để nuối tiếc nữa.

“Gì cũng được ạ! Ba con lên lầu trước đây”

Ông nhìn theo bóng lưng đứa con của mình tới góc khuất ở cầu thang mới dừng lại. Tốt quá rồi...

Từ lúc đến thế giới này dường như cô bận hơn hẩn. Không những phải rèn luyện thân thể Như Uyển còn phải tìm cách hoàn thành nhiệm vụ nữa.

Nữ chính có vầng hào quang sáng chói và bàn tay vàng lên cũng quá trâu bò rồi.

“Này hệ thống, ngươi có đạo cụ gì có thể huỷ bàn tay vàng của nhân vật chính không” lời cô vừa nói trong đầu thì một âm thanh lạnh lẽo liền hiện lên.

[ký chủ, cô không có điểm tích luỹ, vẫn chưa mở được cửa hàng quyền hạng không đủ]

Như Uyển nghe vậy hơi buồn sau đó mặt lại loé lên tia sáng “tức là có đạo cụ đấy hả”

Hệ thống rất từ tốn trả lời [không có]

“.....”cô vẫn không lên hỏi thì hơn,tức chết bản cô nương.

Như Uyển nhìn đĩa thức ăn trên bàn rồi lấy đũa chọc chọc. Đồ ăn căng tin trường quý tộc vốn rất ngon nhưng cô bị hệ thống làm tức chết lên cũng chẳng có tâm trạng ăn.

Cô khẽ đảo mắt xung quang thì thấy Nguyễn Ly đi tới bên này.

Mẹ kiếp!! Nữ chính đi tới chắc chắn có chuyện.

Bạn đang đọc Xuyên nhanh hệ thống cứu vớt nhân vật phụ sáng tác bởi 小梅-TiểuMai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 小梅-TiểuMai
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.