Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9: Ngọt ngào.

Phiên bản Dịch · 1761 chữ

Chương 9: Ngọt ngào.

Loan Ngọc ngây người nhìn cái bụng đang dần phồng lên của Nguyễn Thời Hành, khoái cảm bài tiết và xuất tinh cùng với cách làm tình xa lạ đầy dâm loạn này, kích thích hắn lại lập tức cứng lên.

Hắn không biết tại sao người trước mặt có thể không biết xấu hổ đến như vậy, dâm tiện hơn tất cả những người mà hắn từng thấy!

Nhưng kiểu làm nhục này lại không hề nhục nhã, Nguyễn Thời Hành có loại mị lực kỳ lạ, cho dù cậu chủ động để hắn tiểu vào trong người, nhưng hoàn toàn không đem lại cho người khác cảm giác có thể tùy tiện nhục nhã cậu.

Giống như một con quỷ sinh ra từ dục vọng, làm hô hấp của Loan Ngọc phát run, ngực nóng rực, si mê không thôi.

Kỳ thực Loan Ngọc không có quá nhiều kinh nghiệm về phương diện tình dục, mặc dù hoàn cảnh gia đình rất đặc biệt, nhưng mẹ của hắn chưa bao giờ làm ra loại chuyện này ở nhà, bà cố hết sức duy trì hình tượng của một người mẹ trước mặt hắn, cho nên hắn thật sự xa lạ với khía cạnh này, thậm chí còn không dám nghĩ về nó.

Nói hắn ở phương diện này như một tờ giấy trắng cũng không sai, mà Nguyễn Thời Hành lại còn là người mở ra kiến thức về tình dục cho hắn.

Cậu là trái cây ngon ngọt nhất là hắn từng thấy, hắn cam tâm tình nguyện trầm luân trong sự cám dỗ của cậu, ăn qua một lần lại muốn ăn tiếp, muốn dừng mà không được.

"Cậu nên ôm tôi vào nhà vệ sinh, bằng không ghế sô pha sẽ ám mùi mất."

Nguyễn Thời Hành sao có thể không phát hiện ra nhóc con này đang choáng váng, sờ sờ cái bụng đang phồng lên vì nước tiểu, cậu đây cũng là lần đầu tiên, cảm giác khá mới lạ, cậu vòng tay ôm lấy cổ Loan Ngọc, chờ hắn bế mình lên.

Loan Ngọc gật đầu, theo bản năng muốn rút dương vật của mình ra, nhưng bị Nguyễn Thời Hành ngăn lại.

"Đừng, đút vào đi, không lẽ cậu nghĩ rằng tôi vừa bị cậu đ- lâu như vậy, hiện tại vẫn còn có thể kẹp chặt thứ bên trong không chảy ra một giọt?"

Nguyễn Thời Hành rất hài hước nói, làm mặt Loan Ngọc đỏ như muốn xuất huyết.

Loan Ngọc bị lời nói trắng trợn của cậu làm cho xấu hổ, hắn ôm Nguyễn Thời Hành lên, dương vật vẫn cắm trong dâm huyệt của Nguyễn Thời Hành, nước tiểu làm bụng Nguyễn Thời Hành to như mang thai ba tháng lúc đi còn thấy tiếng nước nho nhỏ, âm thanh sắc tình tới mức khiến dương vật Loan Ngọc cương cứng, vừa đi vừa đâm vào điểm mẫn cảm của Nguyễn Thời Hành.

Eo của Nguyễn Thời Hành bị động tác này làm cho mềm nhũn, nhục huyệt vừa bị thao đến tê mỏi bỗng dưng biến mất, trong miệng phát ra tiếng kêu dâm đãng trầm thấp.

Loan Ngọc ôm Nguyễn Thời Hành đi tới nhà vệ sinh, rút côn thịt của bản thân ra.

Ngay lúc rút ra, dâm huyệt khép không được chảy ra hỗn hợp chất lỏng đục ngầu, theo rãnh mông chảy dọc hai bên háng và đùi.

Bộ dạng hiện tại của Nguyễn Thời Hành vừa dơ bẩn vừa dâm loạn, Loan Ngọc mặt đối mặt ôm lấy cậu, cùng cậu hôn môi, liếm mút một cách thô bạo.

Đầu tóc Loan Ngọc bù xù, cũng may nước chưa bị cắt, máy nước nóng nhà hắn chạy bằng khí than, nên vẫn hoạt động được.

Được tắm nước ấm khiến cơ thể của bọn họ như được giãn ra, Nguyễn Thời Hành thoải mái than nhẹ một tiếng, rồi sau đó bị Loan Ngọc đẩy vào vách tường, hắn từ đằng sau mãnh liệt đâm chọc.

Chờ Loan Ngọc thao xong rồi bắn ra, mặt Nguyễn Thời Hành đã đầy nước mắt.

Hôm nay Loan Ngọc kích động dị thường, có lẽ là vì muốn báo thù sự dụ dỗ của Nguyễn Thời Hành khi nãy, tóm lại dương vật to lớn tàn nhẫn đâm nát dâm huyệt Nguyễn Thời Hành. Nguyễn Thời Hành cảm giác bản thân sắp sửa bị đ- chết, bụng như bị dương vật cứng rắn chọc thủng.

Thấy Loan Ngọc có ý định làm thêm hiệp thứ ba, Nguyễn Thời Hành vội vàng ngăn lại.

"Đủ rồi, hôm nay làm nhiều như vậy, ngày mai không muốn làm nữa sao?"

Nguyễn Thời Hành trừng mắt với Loan Ngọc, bình thường ánh mắt của cậu cực kỳ dữ tợn và hung hăng khiến người ta phải sợ hãi, nhưng đáng tiếc là cậu vừa mới bị thao dưới háng của đàn ông, hiện giờ đôi mắt đẫm hơi nước và đôi môi sưng đỏ kia chỉ khiến người khác muốn bắt nạt cậu.

Loan Ngọc nghĩ Nguyễn Thời Hành nói cũng đúng, hắn rút côn thịt đang bán cương ra, nhưng vẫn không buông Nguyễn Thời Hành như cũ, mà hôn môi cùng cậu, lại ăn núm vú đã sưng đỏ, thẳng đến khi chân Nguyễn Thời Hành không đứng vững được nữa, mới buông tha Nguyễn Thời Hành.

Trong nhà Loan Ngọc có quần áo mới, nhưng kích cỡ quần áo của Loan Ngọc không thể vừa người Nguyễn Thời Hành, nhưng quần áo của cậu đã nhăn dúm dó, Loan Ngọc lại không muốn Nguyễn Thời Hành mặc quần áo của gã đàn ông kia, hắn lấy một bộ quần áo mới chưa mặc từ trong tủ ra đưa cho Nguyễn Thời Hành.

Sắc trời bên ngoài đã chuyển từ sáng sớm sang buổi trưa, Nguyễn Thời Hành sờ sờ cái bụng trống rỗng của mình, bỗng nhiên nhớ ra bọn họ hình như đã quên cái gì đó.

Hệ thống nhẹ nhàng mở miệng: Chính cung đang chờ tới mốc meo ở dưới xe.

Nguyễn Thời Hành giật mình, cậu quên béng luôn chuyện này.

"Tôi sẽ đi gọi cô ấy lên nấu cơm, cậu nghỉ ngơi chút đi."

Cũng may Loan Ngọc còn nhớ, hắn để Nguyễn Thời Hành nằm trên giường của mình, sau đó thay quần áo đi xuống dưới lầu.

Nguyễn Thời Hành nằm ở trên giường, nhìn không gian chật chội nặng nề. Trong phòng Loan Ngọc có rất nhiều sách, trên bàn toàn là vở bài tập, có thể thấy được sự chăm chỉ của hắn. Cậu tò mò nhìn khắp nơi, tùy tiện lật mở mấy cuốn sách, mở ngăn kéo ra thì thấy một quyển notebook.

Bên trong có lẽ là tâm sự của cậu thiếu niên, Nguyễn Thời Hành đặt nó về chỗ cũ, không định mở ra xem, nhưng bỗng nhiên lại có một bức ảnh rơi ra.

Đó là một tấm ảnh của 'Nguyễn Thời Hành', tuy rằng mặt đã bị rạch loạn, nhưng Nguyễn Thời Hành cảm thấy đây hẳn là cậu.

Cậu cũng không để ý, thậm chí cảm thấy khá hợp lý, nếu cậu phải chịu đựng bạo lực học đường như vậy, cậu cũng sẽ có dã tâm giết người.

Loan Ngọc nhanh chóng đi lên lâu, đẩy cửa phòng của mình ra, khi nhìn thấy bức ảnh nằm trong tay Nguyễn Thời Hành, nụ cười trên mặt hắn liền đông cứng, chuyển thành hoảng loạn.

"Xin lỗi, tôi không cố ý động vào đồ của cậu, lúc tôi cất quyển vở đi thì nó rơi ra ngoài."

Nguyễn Thời Hành hơi siết chặt bức ảnh trong tay, vội vàng giải thích với hắn.

"Tôi... Không phải... Cái kia tôi không phải muốn..."

Loan Ngọc cả người lạnh ngắt sợ hãi lắp bắp, hắn không biết nên nói gì với Nguyễn Thời Hành, môi hắn liền tục khép mở, đầu óc là một mảnh lộn xộn.

Hắn không muốn mất cậu, càng không nghĩ đến việc muốn trả thù cậu, liệu cậu ghét bỏ hắn? Muốn rời bỏ hắn thì phải làm sao?

Những cảm xúc tiêu cực không ngừng sinh ra trong đầu hắn, thiếu niên có chút tuyệt vọng sợ hãi bị vứt bỏ, thẳng đến khi hắn thấy động tác của Nguyễn Thời Hành.

"Quá khứ đã qua rồi."

Nguyễn Thời Hành xé nát bức ảnh kia, ném vào thùng rác, trên mặt hoàn toàn là biểu tình không sao cả.

Cậu không quan tâm, những việc đó không phải do cậu làm, tất nhiên sẽ không có cảm giác bứt rứt và tội lỗi.

"Cậu còn hận tôi sao?"

"Đương nhiên là không..."

Loan Ngọc ôm eo Nguyễn Thời Hành, giọng nói khô khốc.

Rõ ràng mới chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, mà hắn đã không còn nhớ rõ người này trước kia như thế nào, những ký ức về Nguyễn Thời Hành, toàn là bộ dạng dâm loạn của cậu dưới thân hắn, tất cả đều khiến hắn lưu luyến không thôi.

"Toàn bộ đều biến mất rồi."

Loan Ngọc thấy cậu không thèm để ý, ôm cậu càng chặt hơn.

"Nguyễn Thời Hành, đừng rời khỏi tôi."

Loan Ngọc nhìn chằm chằm đôi mắt Nguyễn Thời Hành, vừa bá đạo vừa thâm tình nói, cố giấu đi sự sợ hãi và khẩn cầu trong ánh mắt.

Cậu thiếu niên không biết bản thân sẽ bước lên đỉnh cao của thế giới, không biết bản thân tương lai có thể làm mưa làm gió chỉ bằng một cái búng tay, ở trong căn phòng u ám chật chội, ôm chặt người trong lòng như trân bảo, hy vọng rằng cậu sẽ yêu mình.

Phần trứng màu:

Lư Tuyết được Loan Ngọc dẫn lên lầu, tung ta tung tăng đi nấu cơm.

Cô thấy trong tủ lạnh có một con gà đông lạnh, liền nảy ra ý tưởng, định bụng đi tìm Loan Ngọc và Nguyễn Thời Hành hỏi hai người họ có muốn ăn gà không. Cửa không đóng, thông qua khe cửa cô thấy hai người ôm nhau, nghĩ đến việc bản thân phải chờ trong xe lâu như vậy, lại còn không cẩn thận thấy vết cào sau lưng Loan Ngọc, lập tức thu hồi ý định gõ cửa, yên lặng rời đi.

Hừ, bên trong ăn dương vật, cô quyết định đi ăn gà.

Nói làm liền làm, Lư Tuyết lấy gà từ tủ lạnh ra.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Dụ Dỗ Thẳng Nam của Dữu Tử Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dammythitvan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.