Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8: Chủ động làm thịt chậu. (H)

Phiên bản Dịch · 4672 chữ

Chương 8: Chủ động làm thịt chậu. (H)

Nguyễn Thời Hành sững sờ, cậu không ngờ thiên hướng của sự việc lại đột nhiên trở nên huyền diệu như vậy.

Loan Ngọc rất hài lòng với sự thức thời của cô, cảm thấy bổ sung thêm một hậu cần hiểu ý cũng tốt, Lư Tuyết nấu ăn ngon khá ngon nên hắn không có từ chối cô.

Hệ thống: Nguyễn ca, quá đỉnh, không hổ danh là anh, nhanh như vậy đã biến chính cung thành pháo hôi!

Nguyễn Thời Hành: Chủ yếu là vì em gái nhỏ là một người thông minh.

Nguyễn Thời Hành thích kiểu người thông minh có thể nhìn rõ tình thế, hảo cảm của cậu với em gái nhỏ này liền cao thêm một bậc, để cô thu dọn một chút, cùng lên đường với bọn họ.

Trên thực tế là họ không có gì để thu dọn, bọn họ đến với hai bàn tay trắng và đi cũng với hai bàn tay trắng.

Tuy rằng mấy nguyên liệu nấu ăn ở sau bếp có thể coi như là vật tư, nhưng mà bọn họ không có cách nào mang đi, hơn nữa những thứ này không phải đồ chín, muốn ăn thì phải dùng đến dụng cụ để nấu, cho nên hiện tại chúng vô dụng với bọn họ.

Quyết định xuất phát vào sáng sớm, ba người nhảy từ cửa sổ xuống, rời khỏi nhà ăn.

Những thây ma xung quanh nhà ăn mấy ngày nay đã được Loan Ngọc dọn sạch sẽ, tạm thời bọn họ sẽ an toàn. Trong trường trông cực kỳ hoang tàn và chết chóc, không còn chút sức sống nào.

Dọc đường từ nhà ăn đến cổng trường, tuy rằng có vài thây ma, nhưng Loan Ngọc đã giải quyết chúng trong âm thầm. Ngoài cổng trưởng rất nhiều phương tiện nằm la liệt, tầm mắt của Nguyễn Thời Hành dừng trên một chiếc ô tô màu đen có cửa xe chỗ ghế lái đang mở ra.

Nếu muốn đến nơi, đương nhiên đi bộ là lựa chọn tệ nhất, hệ số an toàn của những chiếc xe đạp điện rất thấp, ô tô chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất.

“Có chìa khóa, lên xe.”

Nguyễn Thời Hành ngồi lên sau đó gọi hai người lên xe, trong chiếc xe màu đen vẫn còn cắm chìa khóa, có lẽ là do chủ nhân chiếc xe chạy thoát không kịp, trên ghế lái có vài vết máu loang lổ.

“Cậu sẽ lái xe sao?”

Loan Ngọc nhìn Nguyễn Thời Hành, nghi hoặc hỏi.

“Không thành vấn đề.”

Loan Ngọc ngồi ghế phụ, Lư Tuyết nhanh chóng ngồi vào ghế sau, cửa xe đóng lại, Nguyễn Thời Hành bắt đầu khởi động xe.

Cũng may chiếc xe này vẫn còn đủ xăng, Nguyễn Thời Hành giẫm chân ga lao nhanh về phía trước. Chiếc xe vừa đi đã thu hút sự chú ý của những thây ma lang thang ngoài cổng trường, nhưng Nguyễn Thời Hành mặc kệ tiếp tục phóng xe.

“Nhà cậu ở đâu?” Nguyễn Thời Hành hỏi.

Loan Ngọc muốn về nhà, cậu phải biết chỉ địa ở đâu.

Loan Ngọc đọc tên, nhưng Nguyễn Thời Hành nghe xong thấy lạ hoắc, cũng may vào thời điểm này tiểu tinh linh đã phát huy công dụng của nó, thiết lập một cái bản đồ vào não của Nguyễn Thời Hành rồi đánh dấu vị trí lên đó, Nguyễn Thời Hành lao như điên trên đường.

Nhà Loan Ngọc ở khu phố cũ, nơi này tập trung các tòa nhà dân cư đổ nát, có thể nhìn thấy rêu mốc loang lổ và dấu vết của năm tháng ở trên tường, gần như đã mục nát.

Nơi này cũng yên tĩnh, những ngôi nhà nối đuôi nhau che hết ánh sáng, tạo cho người ta một cảm giác u ám.

“Cô đợi ở trong xe, chờ chúng tôi đi xuống.”

Loan Ngọc đẩy cửa xe ra, quay đầu

dặn dò Lư Tuyết ngồi ở ghế sau.

Hắn có chuyện không muốn người ngoài nhìn thấy, nhưng bỗng nhiên hắn lại muốn Nguyễn Thời Hành biết được quá khứ của hắn.

Lư Tuyết gật đầu, thu mình lại ngồi ở ghế sau xe, cố gắng để cơ thể không lộ ra ngoài xe.

Tay Nguyễn Thời Hành bị Loan Ngọc nắm giữ kéo đi, bước về phía một tòa nhà.

Lúc đi đến chỗ ngoặt, một bà lão đột nhiên lao ra khỏi hành lang, trong miệng chảy nước dãi cùng với tròng trắng mắt vẩn đục cho thấy rằng bà ta đã biến thành thây ma, Loan Ngọc giơ tay cắt đầu bà ta ra, hấp thu tinh hạch bên trong, tiếp tục đi về phía trước.

Càng đi lên cao, Loan Ngọc nắm tay Nguyễn Thời Hành càng chặt.

Loan Ngọc lên tới tầng 5, nơi này có ba cánh cửa, trên hành lang có một bao rác lớn, ruồi bọ bay loạn, tỏa ra một mùi hôi thối kinh tởm. Mặt tường phết sơn loang lổ, những mẩu quảng cáo nhỏ màu đỏ và xanh được dán xen kẽ.

Có một nhà treo câu đối trên tường không biết từ bao giờ, tất cả gỗ đã bị mục ruỗng hết không còn thấy rõ những chữ trên đó nữa. Cảnh tượng trước mắt nhìn vừa hoang tàn vừa lạnh lẽo.

Loan Ngọc đi tới trước cửa, lấy chìa khóa trong túi ra. Một tay khác của hắn vẫn nắm chặt tay Nguyễn Thời Hành như cũ, không hề buông ra.

Nguyễn Thời Hành nhìn hắn mở cửa, khi lúc cửa được mở ra, cơ thể Loan Ngọc bị cánh cửa đập mạnh một cái, cả người ngã về phía sau, Nguyễn Thời Hành vội vàng đỡ lấy hắn.

“Thì ra là thằng nhóc chết tiệt nhà mày, sao vẫn may mắn chưa biến thành quái vật a. Mày trở về làm gì, tao nói cho mày biết trong nhà chẳng còn cái gì đâu, mày dẫn theo cả người khác đến à, đi mau đi mau!”

Có một người đàn ông trung niên béo phì đứng ở cửa, giọng điệu rất hung hăng tràn ngập ghét bỏ, nhìn thấy cửa sắp đóng lại, Loan Ngọc lập tức túm lấy ông ta.

“Mẹ tôi đâu?”

Loan Ngọc không quan tâm đến thái độ của ông ta như thế nào, giọng nói hắn âm hơi khàn, nhìn vào trong căn nhà.

“Đệt mẹ...”

Người đàn ông muốn đóng cửa ngay lập tức, nhưng lại phát hiện lực kéo cửa ở bên ngoài quá mạnh, ông ta không thể nào đóng lại được, chỉ có thể giận dữ nói, "Tao không biết con ả đó đang ở đâu, cả buổi tối cô ta không trở về, có quỷ mới biết cô ta đi cùng thằng nào bên ngoài, với cái tính điếm thối của cô ta, nếu mày muốn đi tìm thì đến nhà mấy thằng con ả đó hay qua lại mà tìm, nhưng mà nói không chừng cô ta đã thành quái vật hoặc thức ăn cho chúng rồi.”

Người đàn ông trung niên đảo mắt, dừng ở trên người Nguyễn Thời Hành, đánh giá từ trên xuống một chút, liền đoán được thằng phế vật Loan Ngọc không bị biến thành quái vật, chắc chắn là do được thanh niên cường tráng này bảo vệ, ông ta nhếch môi nở một nụ cười trào phúng.

“Xem ra mày cũng cùng một loại đĩ giống con mẹ mày, vì mày không phải là con gái chứ không tao đã sớm bán mày đi rồi, ra là tao đã chậm một bước, mày đã thành một con chó cái nằm dưới thân đàn ông như mẹ mày, mệt tao lãng phí nhiều thời gian cho mày đi học như vậy, phi.”

Ông ta nhổ một bãi nước bọt xuống dưới đất, muốn đóng cửa lại.

Bàn tay nắm then cài cửa của Loan Ngọc siết chặt, hắn không dám quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Nguyễn Thời Hành, sợ sẽ thấy sự kinh ngạc khinh bỉ hay thương hại ở trên mặt người kia, nhưng hắn lại giống như tự ngược mang Nguyễn Thời Hành đến đây, để cho quá khứ thảm hại bại lộ trước mắt cậu, chính hắn cũng không rõ hắn đang mong đợi cái gì.

Nguyễn Thời Hành đặt tay lên tay Loan Ngọc, dùng sức kéo cửa ra, người đàn ông trung niên kia suýt chút nữa đã bị kéo ra bên ngoài, sau khi Nguyễn Thời Hành buông lỏng tay ra ông ta liền ngã mạnh xuống nền đất.

Nguyễn Thời Hành đi vào liền tặng cho hai chân ông ta một đạp, ánh mắt tràn ngập sát khí.

“Mày, con mẹ nó là cái miệng thích phun cứt? Tao thấy mày với lũ giòi trong bãi cứt là cùng một dạng, cái loại dơ bẩn như mày đi làm chó thì cũng chả ai muốn, mày chỉ xứng là một bãi cứt cho chó ăn, đệt mẹ mày muốn làm nhục ai?”

Nguyễn Thời Hành giẫm mạnh lên ngực ông ta, lửa giận bùng cháy.

Lúc trước cậu cảm thấy xuất thân của nam chủ hẳn là rất thảm, nhưng cậu cũng không mấy để tâm, vì cậu biết dù sao về sau Loan Ngọc cũng là người đứng trên đỉnh thế giới, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh kia, cậu nhịn không nổi, lửa giận cháy càng lúc càng mạnh. Cái tên Tư Mã* ngốc này muốn mắng ai, ông ta xứng sao?

(*Tư Mã: Là một họ của người Trung Quốc, có công thống nhất Tam Quốc nhưng lại không được hậu thế coi trọng. Một phần là vì gia tộc Tư Mã là nguyên nhân mở ra một giai đoạn loạn lạc tiếp theo trong lịch sử Trung Hoa.)

Loan Ngọc nhìn cậu, khóe miệng khẽ cong lên.

Khi tầm mắt của hắn rời đến người đàn ông đang nằm trên mặt đất, hắn lại trở nên lạnh nhạt.

“Tôi hỏi lại một lần nữa, mẹ tôi đâu?”

“Thằng nhãi con mày muốn ra oai đúng không, đừng tưởng mang theo một người nữa thì có thể uy hiếp tao...”

Ô ngôn uế ngữ không ngừng phun ra từ miệng gã, cho đến khi ông ta nhìn thấy cái trùy băng sắp đâm vào mắt mình.

Trùy băng nhòn nhọn tỏa ra ánh sáng sắc lạnh, như thể nó sẽ chọc thủng mắt gã ngay lập tức.

“Không, không, không biết... Tao thật sự không biết... Hôm đó lão Trương ở phía tây thành phố gọi điện cho tao, một lần 300, tao liền bắt ả đi, đến hôm sau vẫn chưa thấy trở về... Sau đó có rất nhiều quái vật... Tao không biết...”

Ông ta có chút hoảng sợ, nhanh chóng kể lại mọi chuyện, sợ Loan Ngọc lâu nay đã hận ông ta sẽ giết ông ta, bây giờ là tận thế, ai rảnh mà lo cho sự sống chết của gã.

“Loan Ngọc, mày không thể giết tao, tao nuôi hai mẹ con mày mấy chục năm nay, mày không thể vong ân phụ...”

Trùy băng đâm thẳng vào mắt ông ta một cách không thương tiếc, máu bắn tung tóe, đau đớn dữ dội khiến ông ta khóc thét.

“Nguyễn Thời Hành, quay đầu lại, đừng nhìn.”

Khi Loan Ngọc làm, một bàn tay của hắn che mắt Nguyễn Thời Hành, hắn nhìn người đàn ông đang đau đớn lăn lộn trên đất, giọng nói hơi run lên bảo Nguyễn Thời Hành quay đầu.

Hắn cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng, nhưng nụ cười trên mặt hắn càng ngày càng rõ ràng, sự hưng phấn trong đôi mắt đen của hắn khiến hắn nhìn vừa tàn nhẫn vừa đáng sợ.

Cuối cùng hắn cũng chờ được đến ngày này, đem tất cả những tưởng tượng vẫn luôn trong đầu hắn biến thành sự thật.

Nguyễn Thời Hành quay lưng lại, nghe tiếng hét thảm thiết sau lưng, cậu thật muốn hút một điếu thuốc, đáng tiếc là trên người không có.

Nếu chỉ có một mình Loan Ngọc, hắn nhất định sẽ kéo dài thời gian hành hạ gã này hết mức có thể, sẽ tra tấn gã ta thật tốt, nhưng bây giờ đã có Nguyễn Thời Hành, hắn cũng không quá mong chờ việc này nữa. Hắn chọc thủng đôi mắt của gã, cắt đứt đầu lưỡi của ông ta, bẻ vụn từng ngón tay, và cuối cùng là mổ bụng cắt đầu gã bỏ vào trong.

Hắn không muốn mặt đất dính máu, thời điểm máu chảy ra hắn sẽ đóng băng chúng lại. Hắn nhìn bóng lưng của Nguyễn Thời Hành vẫn bất động như cũ, dùng gió ném cái xác đã bị hủy hoại đến nát bét đó xuống dưới lầu.

Sau tất cả những điều xảy ra đêm qua, hắn cẩn thận rửa sạch tay, rồi trở lại phòng khách.

Nguyễn Thời Hành vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước, bóng lưng rộng lớn và vững chắc. Loan Ngọc không biết lúc này cậu đang suy nghĩ gì, ôm lấy cậu từ phía sau, giống như rắn cuốn lấy con mồi.

“Nguyễn Thời Hành, tôi giết người.”

Hắn nói xong, vùi đầu vào cổ của Nguyễn Thời Hành.

“Đừng lo lắng, đó không tính là người.”

Nguyễn Thời Hành cảm giác được thân thể người phía sau đang run lên, giọng điệu của cậu y hệt như lời nói, như thể người mới chết kia không phải là người, mà chỉ là một con bọ.

Cánh tay Loan Ngọc ôm cậu càng siết chặt hơn, ánh mắt sáng quắc ngẩng đầu lên nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Nguyễn Thời Hành, trong lòng liên tục lẩm nhẩm tên của cậu ta, nếu giờ phút này Nguyễn Thời Hành quay đầu lại, sẽ liền phát hiện ra trong mắt của thiếu niên xinh đẹp là dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đến vặn vẹo.

Nhưng cậu không để ý tới, cậu đưa tay lên vỗ nhẹ mu bàn tay của Loan Ngọc, coi như trấn an hắn.

Cậu đột nhiên bị bế lên ném trên ghế sô pha, chiếc ghế sô pha cũ kỹ phát ra một tiếng động mạnh, sau đó là những nụ hôn nhớp nháp và điên cuồng.

Loan Ngọc muốn lấy cái gì đó, tay Nguyễn Thời Hành vòng ra sau lưng hắn, nhẹ nhàng vuốt ve hắn ý bảo đừng có gấp, cậu cố gắng bộc lộ sự ôn nhu và bao dung hết mức có thể.

Cậu hôm lên môi Loan Ngọc, ấn tay Loan Ngọc lên trên ngực mình, thấp giọng thở dốc, trên mặt cũng mang theo ý cười, đôi mắt đen sáng ngời như muốn nói ‘tất cả mọi thứ của tôi đều thuộc về cậu’.

Trái tim Loan Ngọc nóng đến mức đau đớn, nước mắt của hắn vô thức chảy ra, lại bị Nguyễn Thời Hành nhẹ nhàng hôn lên.

Tâm trạng Loan Ngọc từ từ dịu lại, hắn không có lột quần áo của Nguyễn Thời Hành rồi điên cuồng thao, mà dùng giọng điệu thật bình tĩnh để thuật lại những ký ức dơ bẩn trong lòng hắn.

Loan Ngọc là sự kết hợp giữa gái điếm và ma cô*, mẹ của Loan Ngọc xinh đẹp, là một gái điếm rất được săn đón, nhưng buồn cười là bà lại yêu cái người đàn ông dẫn mối kia, bà và người đàn ông đó thường xuyên lên giường với nhau, cuối cùng bà mang thai con của tên ma cô kia, bà cầu xin hắn ta đừng bắt bà tiếp khách nữa, bà muốn sống một cuộc sống bình thường với hắn ta.

(*Ma cô: Kẻ sống về nghề đi dẫn gái điếm cho khách làng chơi.)

Bởi vậy bà muốn rút khỏi cái nghề này, nhưng hiện thực lại khác xa những gì bà tưởng tượng, khi bà ở nhà với cái bụng bầu, gã đàn ông kia không thèm đếm xỉ đến bà, lên giường cùng một gái điếm muốn lấy lòng gã, sau đó bà sinh con chưa được bao lâu, liền bị bắt đi tiếp khách, mộng đẹp tan nát, bà hoàn toàn tuyệt vọng.

Bà thông đồng với một tên khách, ôm con chạy trốn.

“Khoảng thời gian vui vẻ không kéo dài được lâu, tên khách kia chơi chán rồi liền bỏ đi, nhưng bà ấy lại gặp được người đàn ông vừa mới chết kia, bọn họ kết hôn, ông ta thành cha dượng của tôi. Bà ấy cho rằng bản thân có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới, bởi vì ông ta nói ngon ngọt rằng, sẽ không để bụng việc bà ấy đã có con, nhưng tên ma cô kia lại tìm đến tận cửa, quá khứ của bà ấy bị bại lộ trước mặt mọi người, ma cô không bắt bà ấy đi, mà đòi một khoản tiền. Sau đó, bà ấy tiếp tục sống như trước kia, qua lại với đủ loại đàn ông, giống như một thứ hàng hóa, bà ấy cũng không còn dũng khí chạy trốn nữa.”

Loan Ngọc rũ mắt, khiến người ta khó có thể nhìn ra vẻ mặt của hắn.

Thật ra có rất nhiều điều Loan Ngọc chưa nói, hắn bị coi như công cụ khống chế mẹ hắn, từ nhỏ đã lớn lên trong sự đánh chửi của cha dượng, chỉ cần mẹ hắn trở về trễ, hắn liền bị đánh đập một cách tàn nhẫn. Hắn để tóc mái dài, cố rúc vào trong góc, không chỉ để né tránh người khác, mà còn là để người khác không thấy khuôn mặt hắn.

“Tất cả đều đã kết thúc. Những chuyện trước kia, chẳng qua chỉ là để cậu thành công trong tương lai, cậu sẽ càng ngày càng mạnh hơn,” Nguyễn Thời Hành ôm mặt Loan Ngọc, để Loan Ngọc nhìn thẳng vào mắt cậu, “Loan Ngọc, cậu sẽ trở thành tồn tại mạnh nhất thế giới này.”

Người anh em, cậu tự tin chút đi, cậu chính là con cưng của thế giới a.

Giọng điệu của cậu vừa tự tin lại vừa chắc chắn, như thể cậu ta nhìn thấy tương lai vậy.

Trong lòng Loan Ngọc chua xót, dường như tất cả hô hấp và thị giác của hắn đều bị người này nắm giữ.

“Tôi không cần người đời tôn sùng.”

Hắn cất tiếng nói, đem nửa câu sau chìm trong môi lưỡi giao triền.

Tôi chỉ cần cậu nhìn tôi.

Quần áo của Nguyễn Thời Hành bị ném sang một bên, nửa người trên của cậu bị lột sạch trong tích tắc. Loan Ngọc không ngừng hôn cậu, thẳng đến khi cậu thở không nổi mới buông ra.

Ngón tay trắng nõn thon dài cùng làn da mật sắc tạo nên sự tương phản rõ rệt, mấy ngày chưa có làm, da thịt toàn thân Nguyễn Thời Hành đã khôi phục, không còn một chút dấu vết nào, Loan Ngọc bất mãn đặt từng dấu hôn trên người cậu, như là một con chó đang đánh dấu địa bàn của mình.

Vú lớn co dãn đầy đặn đến nỗi một bàn tay của Loan Ngọc không thể nắm hết nó, xúc cảm tuyệt vời khi ngón tay lún sâu xuống làn da đàn hồi, khiến hắn muốn nhào nặn nó một cách mạnh mẽ.

Nguyễn Thời Hành bị hắn nắn bóp ngực, đầu vú dần trở nên ngứa ngáy, cọ vào lòng bàn tay Loan Ngọc.

Loan Ngọc ngậm lấy một bên núm vú, đầu vú mềm mại rất nhanh liền cứng như hòn đá nhỏ, quầng vú in dấu răng của đàn ông, Nguyễn Thời Hành chỉ thiếu điều viết hai chữ dâm loạn ở trên mặt.

Hạ thân của cậu cũng bị lột sạch, nhưng quần áo Loan Ngọc vẫn chỉnh tề như cũ, ngoại trừ đũng quần đang gồ lên thì không có gì khác thường.

Sự tương phản này càng kích thích dây thần kinh thị giác của Nguyễn Thời Hành, chân cậu dẫm lên hạ thể của Loan Ngọc, dùng ngón chân trêu đùa dương vật lớn đã từng đ- cậu đến chết đi sống lại cách một lớp vải.

Loan Ngọc bị cậu trêu chọc dục hỏa liền tăng vọt, hắn hôn lên cẳng chân cậu, nâng chân cậu lên, cắm một ngón tay vào nhục huyệt của Nguyễn Thời Hành. Nơi này chặt lại như ban đầu, hoàn toàn không nhìn ra hình dạng mấy ngày trước bị thao đến không khép nổi miệng của nó.

Cảm giác kích thích khi bị chơi đùa tiểu huyệt khiến eo Nguyễn Thời Hành nhũn ra, dâm huyệt không ngừng co rút lại, bộ dạng đói khát của nó làm Loan Ngọc nhìn đỏ cả mắt, tát mạnh một cái lên đó.

Nguyễn Thời Hành kinh ngạc thét lên, cậu chưa từng bị đánh nhục huyệt bao giờ, cảm giác đau đớn đem lại sự hưng phấn xa lạ, khiến cậu vô thức nắm chặt lấy cái gối bên cạnh.

Loan Ngọc thấy cậu bị kích thích, banh rộng hai chân cậu ra, để cho nhục huyệt dâm hiện rõ trước mắt hắn, không nặng không nhẹ mà quất đánh.

Nguyễn Thời Hành cả người run lên, trong miệng không ngừng phun ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, cái mông vặn vẹo muốn trốn đi, rồi lại như dâng lên cầu xin Loan Ngọc chơi đùa.

“Đĩ dâm.”

Giọng Loan Ngọc khàn khàn đầy kiêu gợi, nhìn Nguyễn Thời Hành bị đánh mà còn sung sướng như vậy, hắn nhịn không được thấp giọng mắng.

“Là đĩ dâm của cậu, nhanh lên... Ưm... A... Không thích sao?”

Nguyễn Thời Hành không cảm thấy bị xúc phạm, cười tiếp nhận cái xưng hô này, bẻ mông của mình rộng hơn, dùng lỗ đít câu dẫn hắn.

“Thích,” Loan Ngọc cắn răng trả lời, “Thích đến mức hận không thể thao chết cậu.”

Môi mỏng xinh đẹp phun ra những lời tục tĩu, mang theo sự say mê và tình dục nóng bỏng của cậu thiếu niên.

Hai ngón tay cắm vào nhục huyệt, dùng chất nhờn tiết ra từ bên trong làm bôi trơn, tùy ý quấy loạn, Loan Ngọc vừa chỉ gian cho Nguyễn Thời, vừa kéo quần của mình ra.

Vật thể cứng rắn đặt lên miệng huyệt, dâm huyệt tham ăn cơ khát mút vào quy đầu, hận không thể ăn hết nó ngay lập tức.

Loan Ngọc lại không vội, cầm dương vật của mình cọ xát ở miệng huyệt, đi vào một chút rồi lại rút ra, chất lỏng trong suốt từ trong ruột chảy ra làm đùi của Nguyễn Thời Hành biến thành một mảng hỗn độn dính nhớp.

“Mau tiến vào... Thật ngứa...”

Nguyễn Thời Hành có chút khẩn trương thúc giục, Loan Ngọc lại như muốn chơi đùa cậu, mỗi lần chỉ đâm quy đầu vào, muốn ăn thêm chút nữa, Loan Ngọc liền không cho.

Loan Ngọc cảm nhận được sự khao khát của Nguyễn Thời Hành, dùng dương vật chọc chọc miệng huyệt, hắn nhìn chằm chằm mắt cậu, đâm thẳng một đường vào bên trong.

Đột nhiên bị tiến vào, tràng đạo bị đâm mở, dương vật cứng ngắc nóng hổi như muốn đâm văng ruột gan cậu ra khỏi miệng, khiến Nguyễn Thời dựng tóc gáy rên rỉ.

Hai hòn dái nặng trịch va vào mông phát ra những âm thanh xấu hổ, Nguyễn Thời Hành mệt mỏi khó khăn giữ lấy hai chân, thắt lưng đong đưa, nhục huyệt mấp máy thể hiện sự vui sướng.

“Ưm a... Ha a a a... Đâm tới rồi... Sướng quá...”

Những cú thúc điên cuồng ập đến khiến Nguyễn Thời Hành mất kiểm soát cao giọng dâm kêu, cặp mông to mọng rung lên từng hồi.

Loan Ngọc ôm cậu vào lòng, để cậu ngồi trên người mình, giống với lúc trước cậu cưỡi lên người hắn.

Nguyễn Thời Hành giống như đang tự thủ dâm với một cái dương vật giả lớn, cậu bám vào eo Loan Ngọc, vừa hôn môi với hắn vừa tự nhấp hông, dương vật vừa mới ra khỏi một chút, cậu liền ngồi xuống nuốt vào, mỗi lần đều đâm đến nơi sâu nhất, sướng tới nỗi bật khóc rên rỉ, thẳng đến khi cả eo đau nhức không còn sức để di chuyển.

Loan Ngọc nâng mông cậu lên, sau đó buông tay ra, mượn lực quán tính để thao Nguyễn Thời Hành, bụng nhỏ của Nguyễn Thời Hành bị đâm đến nhô lên, nhục huyệt tê mỏi, côn thịt của cậu cũng dựng thẳng, không ngừng chọc lên bụng Loan Ngọc.

Loan Ngọc cầm dương vật của Nguyễn Thời Hành, một bên thao cậu một bên giúp cậu tuốt dương vật, bắt lấy bộ ngực đang đung đưa mạnh mẽ nắn bóp, kích thích đến từ ba phía khiến Nguyễn Thời Hành quên hết tất cả, nghẹn ngào nức nở để hắn thao.

Loan Ngọc si mê nhìn bộ dáng trầm luân trong dục vọng của cậu, đem cậu ấn trên ghế, quấn lấy môi cậu mãnh liệt đâm chọc.

Cứ như vậy nhìn tôi, khát cầu tôi.

Động tác giao hợp làm cho ghế sô pha phát ra tiếng động, mồ hôi ở nơi da thịt hai người kề sát chảy xuống, hòa quyện vào nhau.

Lần làm tình này Nguyễn Thời Hành thật sự được tận hứng, mấy ngày nay không được thao cậu cực kỳ ngứa ngáy khó chịu, dương vật phun ra một đợt tinh dịch.

Ở trong dư vị cao trào, Loan Ngọc lại tiếp tục thao cậu đến tê dại, côn thịt chậm rãi cương lên lần thứ hai.

Cảm giác được Loan Ngọc sắp bắn, Nguyễn Thời Hành chuẩn bị đón nhận tinh dịch nóng bỏng của hắn, lại phát hiện Loan Ngọc rút dương vật ra ngoài.

Cậu mở to đôi mắt vẫn còn đong đầy nước mắt, có chút nghi hoặc nhìn Loan Ngọc.

“Sao lại rút ra, tôi muốn cậu bắn vào trong.”

Trước kia Nguyễn Thời Hành làm tình đều dùng bao, cậu biết Loan Ngọc không bị bệnh nên yên tâm để hắn nội bắn, quả thật cậu rất yêu cảm giác được nội bắn, như thể mỗi tấc ruột bên trong đều được nếm mùi vị của tinh dịch, thỏa mãn vô cùng.

"Tôi phải đi vệ sinh."

Từ mặt đến cổ Loan Ngọc đỏ bừng, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ xấu hổ và quẫn bách.

Nguyễn Thời Hành nghĩ một chút liền hiểu ra, nhịn không được mà bật cười.

Loan Ngọc thấy cậu cười mặt càng đỏ hơn, xấu hổ buồn bực muốn đứng dậy.

“Mau đi vệ sinh a.”

Nguyễn Thời Hành kéo tay hắn lại, đỡ lấy dương vật vẫn còn cương cứng cắm vào nhục huyệt, cố ý chơi xấu co rút thịt huyệt, cười to hơn khi thấy vẻ mặt nhẫn nhịn của Loan Ngọc.

“Bắn vào đây đi, tôi chính là thịt chậu của riêng cậu a.”

Cậu liếm môi, lời nói thô tục trắng trợn dụ dỗ, tiếng hừ cuối câu của cậu càng làm dục vọng của hắn tăng lên gấp bội.

Loan Ngọc chôn sâu trong nội huyệt ấm áp chặt chẽ, bị những lời này kích thích trực tiếp bắn ra.

Từng luồng tinh dịch bắn đầy hậu huyệt Nguyễn Thời Hành, cậu đang hưởng thụ cảm giác này, liền nghênh đón một cột nước nóng.

Cậu chưa từng bị tiểu vào trong, cái loại cảm giác này khác với nội bắn, thịt ruột như được nước tiểu của đàn ông rửa sạch.

Cậu giống một con chó cái được đánh dấu, toàn thân đều là mùi vị của Loan Ngọc.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Dụ Dỗ Thẳng Nam của Dữu Tử Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dammythitvan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.