Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10: Đánh mông, mông giao (H)

Phiên bản Dịch · 2055 chữ

Chương 10: Đánh mông, mông giao.(H)

Rời đi?

Nguyễn Thời Hành ngây ra trong chốc lát, nói thật cậu chưa từng nghĩ tới vấn đề này, thậm chí nhiệm vụ còn không có làm cẩn thận. Kỳ thật cậu không có khao khát được sống thêm tại đây, cho nên cậu không hỏi kỹ rất nhiều chi tiết, bởi vì cậu nghĩ điều đó không có quan trọng đến vậy .

Nhưng mà nếu Loan Ngọc đã hỏi vấn đề này, thì cậu cũng muốn biết rõ ràng.

Hệ thống suy nghĩ một lúc rồi nói: Theo logic mà nói, các ký chủ đều rời đi sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Mà muốn xác nhận nhiệm vụ đã hoàn thành thì phải đảm bảo rằng nhân vật chính có thể sống mãi mãi cùng với một người, nhưng hiện tại đối tượng kia lại chính là ký chủ.

Nguyễn Thời Hành: Nói cách khác, nếu đã xác định 1v1 cùng tôi, thì tôi phải sống chung với hắn đến hết đời, bằng không nhiệm vụ sẽ thất bại?

Hệ thống: Đúng, không sai, chính là như vậy.

Nguyễn Thời Hành: Nếu ban đầu ký chủ không phải là đối tượng kia, các người đánh giá nhiệm vụ có thành công hay không kiểu gì?

Hệ thống: Nhìn hướng đi a, chúng có một cái giới hạn nhất định! Nhưng nếu ký chủ không muốn ở lại nơi này quá lâu, cậu có thể tìm một nữ chủ khác để cô ấy thay cậu 1v1 cùng nam chủ!

Nguyễn Thời Hành: Để xem đã.

Nguyễn Thời Hành thật ra chưa nghĩ tới, cậu coi trọng Loan Ngọc chẳng qua là thấy sắc nảy lòng tham, cho nên mới quyết định dùng chính bản thân, nhưng mà đây là tận thế, cậu không muốn đối xử quá tốt với một người, tương lai vẫn còn dài như vậy.

“Cậu không muốn?”

Ánh sáng trong mắt Loan Ngọc dần tối đi, hắn phát hiện Nguyễn Thời Hành đang do dự, sắc mặt liền trầm xuống.

Nguyễn Thời Hành từ chối hắn.

Cậu sẽ rời bỏ hắn.

Loại suy nghĩ này liền bén rễ trong đầu Loan Ngọc rồi sau đó nhanh chóng nảy mần, Loan Ngọc không biết phải làm sao để giữ chặt người trước mặt, Nguyễn Thời Hành luôn phóng khoáng như vậy, mặc dù ở trên giường cậu chính là người bị thao, nhưng chẳng qua cũng chỉ là sở thích tình dục của cậu ta, dường như cậu ta không bao giờ phải phụ thuộc vào ai.

Một khi ý nghĩ u ám đã nảy sinh thì rất khó dập tắt, muốn trói buộc cậu ở bên cạnh, muốn nhốt cậu vào một nơi không ai có thể nhìn thấy, muốn cậu ỷ lại vào hắn khát cầu hắn!

Đôi mắt của Loan Ngọc dần chuyển sang màu đỏ, Nguyễn Thời Hành nhìn thấy, nhưng lại không sợ hãi một chút nào, ngược lại còn bình thản nói.

“Nguyện ý a, chỉ cần cậu không rời xa tôi, tôi sẽ không bỏ rơi cậu.”

Tuy rằng trước mặt chính là nam chủ, nhưng Nguyễn Thời Hành vẫn cao cao tại thượng như cũ mà ban phát lòng thương, cậu chợt đồng cảm với thiếu niên trước mặt, không khỏi mềm mỏng với hắn.

Từ địa ngục lên đến thiên đường, chỉ cần một câu của Nguyễn Thời Hành.

Màu đỏ trong mắt Loan Ngọc tan biến đi như thủy triều, trên khuôn mặt đẹp đến mê người mang theo ý cười rạng rỡ, khiến nốt ruồi đỏ ở đuôi lông mày cũng thêm vài phần sinh động.

Nguyễn Thời Hành bị đè lên giường, sức nặng làm chiếc giường đơn phát ra tiếng kẽo kẹt, đan xen cùng với tiếng nước vang vọng trong không khí, vừa ái muội vừa mơ hồ.

Dương vật Loan Ngọc cương cứng đè lên cặp mông mềm dẻo đầy đặn của Nguyễn Thời Hành, hắn khẽ thúc phần hông ám chỉ một cách đầy dâm loạn. Nhưng bọn họ vừa làm tình cách đây không lâu, lỗ đít của Nguyễn Thời Hành vẫn còn sưng tấy, có lẽ trong vài ngày tới cậu sẽ không thể quan hệ được nữa.

Loan Ngọc cũng nghĩ như vậy, đang tính chịu đựng đợi nó tự mềm xuống, lại không ngờ Nguyễn Thời Hành đặt tay lên háng hắn, cách một lớp vải xoa nắn dương vật.

"Hậu huyệt không dùng được, không phải còn có chỗ khác sao?"

Loan Ngọc cho rằng cậu muốn dùng miệng, lại thấy Nguyễn Thời Hành cởi quần, lộ ra hai cánh mông mật sắc căng bóng.

“Tới đi, cẩn thận một chút, không được đâm vào, bằng không tôi sẽ đá cậu xuống giường.”

Nguyễn Thời Hành xoay người lại, tạo thành một tư thế chờ đợi dương vật của đàn ông, trong miệng còn phát ra một tiếng cười nhẹ.

Lúc này Loan Ngọc không được nhìn thấy mặt cậu, cũng không thể tưởng tượng ra vẻ mặt của cậu.

Làm tình cùng Nguyễn Thời Hành luôn làm cho hắn cảm thấy mới lạ và kích thích, dường như lần nào cũng giống như là lần đầu tiên, khiến hắn cực kỳ mất kiên nhẫn, nhìn như một thằng nhóc non nớt không có kinh nghiệm.

Côn thịt cứng rắn nóng rực kích cỡ nghịch thiên đặt ở giữa kẽ mông, mông lớn nhiều thịt kẹp lấy dương vật, thịt non mềm mại dốc lòng hầu hạ.

Loan Ngọc bắt chước động tác giao hợp bắt đầu thúc hông từ phía sau, quy đầu nhiều lần cọ xát miệng huyệt ướt át, rõ ràng Loan Ngọc không có đâm vào, nhưng tư thế hiện tại và tiếng thở dốc của Loan Ngọc làm Nguyễn Thời Hành sinh ra ảo giác là bọn họ như đang chân chính làm tình.

Cậu nhịn khẽ được hơi dẩu mông lên, giống như một con chó cái dâm đãng chờ được thụ tinh, trong miệng cũng phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.

Có lẽ vì ngại cách vách tường còn có người khác, Nguyễn Thời Hành không phóng đãng kêu to như trước nữa, mà cắn chặt gối đầu trên giường, trong cổ họng bật ra những tiếng nức nở khe khẽ, âm thanh ướt át nghẹn ngào như ủy khuất, làm Loan Ngọc càng thêm phát điên.

Hắn xoa nắn hai cánh mông như đang nhào bột, giống như vú lớn của Nguyễn Thời Hành, mông Nguyễn Thời Hành cũng to đến mức một tay không thể nắm hết, hắn như bị mê hoặc, không chút thương tiếc tát mạnh lên cánh mông to mọng, làm cho nó bao phủ bởi một tầng hồng nhạt.

Cảm giác bị đánh mông vừa đau vừa sướng, còn mang theo vài phần xấu hổ khó có thể giải thích, Nguyễn Thời Hành đành phải xin tha, để cho Loan Ngọc nhẹ nhàng hơn một chút.

“Tôi lại thấy cậu đang hy vọng tôi xuống tay càng mạnh càng tốt.”

Giọng nói Loan Ngọc khàn khàn chứa đầy dục vọng, hắn biết Nguyễn Thời Hành ở trên giường là một tên khẩu thị tâm phi, miệng thì nói không cần nhưng bên dưới lại kẹp chặt hắn, mỗi lần cầu xin hắn nhẹ một chút, eo lại vui sướng vặn vẹo.

Vừa hay Loan Ngọc cũng thích cái loại cảm giác chiếm hữu toàn bộ cơ thể của Nguyễn Thời Hành, hắn không nghe theo lời mà nhẹ đi, mà dùng nhiều sức hơn quất mạnh lên mông Nguyễn Thời Hành, tần suất đưa đẩy dương vật cũng càng lúc càng tăng.

“Ai nói... A... Nhẹ chút... Ưm a... Thật thoải mái...”

Nguyễn Thời Hành cảm giác đáy chậu và bắp đùi của mình như bị nung cháy, dần dần tê dại mất cảm giác, nơi đó dường như trở thành cái lỗ dâm thứ hai, thèm khát dương vật của đàn ông.

Trong quá trình mông giao dương vật của Nguyễn Thời Hành cũng cương lên, mẫn cảm đến cực điểm.

Dương vật của cậu áp sát với ga giường, cọ xát một hồi cũng bắt đầu bắn ra.

Trong phòng tràn ngập mùi tanh của tinh dịch, trộn lẫn với cả mùi mồ hôi, Loan Ngọc đặt từng nụ hôn dọc theo sống lưng của Nguyễn Thời Hành, đến chỗ xương cụt thì cắn một cái như tuyên bố chủ quyền, nhìn Nguyễn Thời Hành banh rộng hai chân trên giường, hắn vuốt ve eo cậu, cả tinh thần lẫn thể xác đều đạt tới cao trào, bắn tinh dịch lên đùi non của Nguyễn Thời Hành.

Tinh dịch dần dần chảy xuống, trông giống như chảy ra từ nhục huyệt của Nguyễn Thời Hành, vừa sắc tình lại vừa gợi cảm.

Loan Ngọc dùng tay bôi tinh dịch lên khắp đùi Nguyễn Thời Hành, sau đó xoa hai cánh mông bị đánh đến đỏ bừng, Nguyễn Thời Hành cười hai tiếng, đứng dậy đi xuống giường.

Loan Ngọc mặc xong quần rồi đi ra ngoài, nhìn Lư Tuyết đang bận rộn ở phòng bếp, lại còn rất tự giác đóng cửa, hắn ôm Nguyễn Thời Hành vào phòng tắm.

Nguyễn Thời Hành vốn định tự mình đi, dù sao cậu cũng không yếu đến mức không đi được, nhưng Loan Ngọc không cho phép cậu cự tuyệt liền bế cậu lên, bị bế kiểu công chúa lúc không ở trên giường, Nguyễn Thời Hành ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng.

Sau khi tắm rửa thoải mái xong, trong nhà cũng tràn ngập mùi thơm của đồ ăn.

“Có thể ăn cơm được rồi.”

Lư Tuyết làm hậu cần rất tận tâm, giúp Loan Ngọc và Nguyễn Thời Hành lấy cơm.

“Cảm ơn.”

Nguyễn Thời Hành nói cảm ơn xong liền ngồi vào bàn ăn trước, khen một chút hương vị của món ăn.

Tình huống hiện tại vẫn còn khá tốt, tận thế đã bắt đầu được năm ngày mà chưa cắt điện cắt nước, nhưng chỉ sợ không kéo dài được bao lâu.

Cơm nước xong xuôi, thời gian cũng đã chuyển tới buổi chiều, Loan Ngọc quyết định đến phía tây thành phố.

Thực ra Loan Ngọc biết khả năng sống sót của mẹ mình không cao, nhưng hắn vẫn muốn đi xem, nhỡ đâu?

Nguyễn Thời Hành: “Cậu biết nhà người kia ở đâu sao?”

Loan Ngọc gật đầu, đọc tên một cái địa chỉ, hắn đã hỏi được từ gã đàn ông mới chết kia.

Nguyễn Thời Hành không hỏi được mấy câu như mẹ Loan Ngọc liệu có còn sống không, tiểu tinh linh tỏ vẻ đây là nội dung ẩn, tạm thời chưa có quyền hạn.

Nguyễn Thời Hành: Nói cách khác là còn sống đúng không?

Hệ thống hơi trầm mặc, có chút rối rắm trả lời: Hẳn là vậy?

Nguyễn Thời Hành vỗ vỗ bả vai Loan Ngọc, không nói thêm câu nào, mang theo Lư Tuyết xuống lầu. Trước khi đi còn cầm theo mỳ gói, đồ ăn nhẹ, nước khoáng và những thứ tương tự, số lượng không nhiều lắm, nhưng có thể chống đỡ được một vài bữa.

Khi mặt trời chính thức ló dạng, trên đường phố cực kỳ vắng lặng, trong tầm nhìn của mắt thường thì không thấy một thây ma nào, nhưng khi khởi động xe, thây ma nghe thấy tiếng động liền lao ra.

Phía tây thành phố là một khu có phạm vi rộng lớn, Nguyễn Thời Hành lái thẳng về phía trước, đâm văng những thây ma ngáng đường.

Chiếc xe chạy nghiền lên thi thể, càng đến gần thành phố phía tây, zombie càng nhiều, đến khi xe không nhúc nhích nổi nữa, liền có vô số cánh tay đập lên cửa xe.

Lư Tuyết bị dọa khóc, che miệng lại cố gắng không để phát ra tiếng động.

“Nơi này sao nhiều thây ma quá vậy?”

“Tôi nhớ ra rồi, cái hôm xảy ra chuyện, thành phố này có một lễ hội lớn, hầu hết người dân đều tập chung ở quảng trường. Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Giọng nói Lư Tuyết hoảng loạn, Nguyễn Thời Hành nhìn thây ma đang vây kín xe, sắc mặt nặng nề.

Chỉ còn một lựa chọn.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Dụ Dỗ Thẳng Nam của Dữu Tử Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dammythitvan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.