Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7: Dùng ngực nhũ giao cho ngựa giống. (H)

Phiên bản Dịch · 4437 chữ

Chương 7: Dùng ngực nhũ giao cho ngựa giống. (H)

Lư Tuyết sửng sốt một chút, không nghĩ tới bọn họ lại phản ứng như vậy, cô theo bản năng quay lại nhìn đằng sau, phát hiện có một thây ma đang đuổi theo mình, không rảnh lo mấy chuyện khác nữa, vội vàng chạy theo bọn họ.

Nguyễn Thời Hành thật sự không ngờ lại có sự trùng hợp như vậy, cứ tưởng rằng lúc trước cậu đã tống nữ chính ra khỏi hậu cung rồi, không ngờ rằng cậu chạy trốn nhanh như vậy mà nữ chính vẫn có thể đuổi kịp theo cậu.

Cậu và Loan Ngọc chạy như bay về phía trước, nhưng mà ba người phía sau cũng theo sát bọn họ.

Loan Ngọc thực sự không hiểu tại sao mình phải chạy, rõ ràng hiện tại hắn đã có dị năng rồi, mười mấy thây ma đang chạy theo hắn đối với hắn không hề đáng sợ, thậm chí hắn còn muốn dùng thử dị năng để giết chết đám thây ma kia.

Nhưng vì Nguyễn Thời Hành kéo hắn chạy, hắn cũng liền ngơ ngác chạy theo.

Nguyễn Thời Hành chạy đến nhà ăn đầu tiên, mười mấy thây ma phía sau đã biến thành hàng chục con, tất cả bọn chúng vẫn còn mặc đồng phục học sinh, nhưng làn da trắng xanh, tròng mắt vẩn đục, có một số đứt tay đứt chân, có một số thì bụng rách toạc, nghiêng ngả lảo đảo truy đuổi con mồi.

Lúc phát sinh dị thường, cửa lớn của nhà ăn đóng lại, giờ phút này bên trong cũng trống trải, Nguyễn Thời Hành nhìn ổ khóa ở trên cửa, xoay người chạy về phía cửa sau.

Sau lưng vang lên một tiếng hét thảm thiết, Nguyễn Thời Hành quay đầu lại, trong ba người đó có một cô gái đã bị thây ma bắt lấy quần áo, lập tức bị một đống thây ma bao phủ.

Tiếng khóc nháy mắt dừng lại, mùi máu tươi tỏa ra.

Nhìn thấy Lư Tuyết cũng bị bắt, Nguyễn Thời Hành không kịp nghĩ cô ta là nữ chính chứ không phải NPC, vì vậy cậu đã bắt lấy tay cô.

Nhưng mái tóc đuôi ngựa của cô vẫn bị thây ma phía sau tóm được, Lư Tuyết rất dứt khoát, khi Nguyễn Thời Hành đá văng bọn thây ma đi, cô cầm con dao nhỏ trên tay, cắt đứt phần tóc kia, vội vội vàng vàng chạy về phía trước.

Nguyễn Thời Hành khom người tránh khỏi sự tấn công của lũ thây ma, đá đổ thùng rác bên cạnh, dùng nó làm chướng ngại vật để ngăn cản một số thây ma đang tiến đến gần.

Hiện tại thây ma vẫn còn rất chậm chạp, tay chân không linh hoạt, tốc độ đi không nhanh, bọn chúng ngã xuống đất cũng làm mấy thây ma phía sau ngã theo, nhưng vì Nguyễn Thời Hành không có vũ khí trên tay nên tình huống không mấy lạc quan.

Loan Ngọc dùng dị năng tạo nên một luồng gió, cắt đầu những thây ma đó bằng một lưỡi kiếm gió, rồi kéo Nguyễn Thời Hành lại gần.

Loan Ngọc cảm thấy có lẽ là mình máu lạnh, lúc Nguyễn Thời Hành vừa mới ra tay thì hắn lại bị vây khốn trong nháy mắt, hắn vô cùng phiền chán nữ sinh được cứu kia.

Chỉ là một người tầm thường, có nhất thiết phải liều mạng vì cô ta không?

Hắn lạnh mặt kéo Nguyễn Thời Hành đi về phía trước, dựng lên một bức tường gió để cản bước tiến của lũ thây ma phía sau.

Bọn họ đi thẳng tới cửa sau của nhà ăn, cửa sau của nhà ăn mở toang, bên trong không có ánh sáng, hoàn toàn tối om.

Đi cùng Lư Tuyết là một cậu nam sinh đẩy cửa tiến vào, vừa mới vào trong đã bắt đầu kêu rên, Lư Tuyết lập tức mở đèn, một người mặc đồng phục bảo an đã biến thành thây ma cắn xé khuôn mặt cậu ta, trực tiếp xé một miếng thịt trên mặt, sau đó cắn một ngụm lên yết hầu.

Một người sống sờ sờ chết ngay trước mặt bọn họ, Nguyễn Thời Hành tự nhủ với lòng mình đây chỉ là một game thực tế ảo, cầm lấy cái xẻng sắt dựng bên cạnh đập thẳng vào đầu con zombie, dùng sức lực mạnh nhất phang nát đầu nó.

Loan Ngọc lấy nước làm thành một cái trùy băng, trìu băng lập tức đâm vào đầu thây ma.

“Mau vào đi.”

Loan Ngọc đẩy mạnh Lư Tuyết còn đang ngây ngốc đứng đó, đóng cửa lại.

Lư Tuyết dường như bị tình huống vừa rồi dọa sợ, cho nên chưa hoàn hồn được, chờ tới khi ổn định lại tinh thần, cô có chút kinh dị nhìn Loan Ngọc.

Nguyễn Thời Hành bật đèn trên hành lang ở cửa sau nhà ăn, không nhìn thấy thây ma khác ở đây, nhẹ nhõm thở ra một hơi. Di chứng sau khi làm tình chưa hết, lại phải vận động mạnh một lúc như vậy, liền thấy hơi đau nhức.

Ở hành lang sau bếp còn có một cánh cửa, cửa bị khóa, nhân viên bảo an kia có lẽ đã chạy trốn vào bếp, nhưng anh ta đã bị cắn và biến thành thây ma.

“Để tôi đi xem anh ta có chìa khóa của cửa này không.”

Nguyễn Thời Hành chỉ vừa mới xem thử, liền tìm được chìa khóa cửa, bảo an này có chìa khóa cửa sau, nói không chừng cũng có có chìa khóa vào sau bếp.

“Để tôi.”

Loan Ngọc không muốn Nguyễn Thời Hành sờ tới sờ lui trên thi thể của một người đàn ông, tìm trên người bảo an một chút, thấy một chùm chìa khóa.

Cửa sau phòng bếp được mở ra, Lư Tuyết bật đèn lên, không nhìn thấy thây ma nào, nhẹ nhàng thở ra.

Hiện tại coi như là đã an toàn, Nguyễn Thời Hành nhìn đống nguyên liệu trong tủ đông, trong lòng tạm thời thả lỏng.

“Các cậu không có việc gì thật tốt, tôi cảm thấy nếu biến thành quái vật thì sẽ không phát sốt, cho nên có người sau khi bị cắn không biến thành quái vật, nhưng họ vẫn sẽ thay đổi và có một năng lực đặc biệt?”

Trong không gian yên tĩnh, Lư Tuyết vừa mới sống sót sau tai nạn tim đập thình thịch nói ra suy đoán của mình, nhìn Nguyễn Thời Hành và Loan Ngọc, phỏng đoán một số tình huống.

Nguyễn Thời Hành gật đầu, không hổ là chính cung, rất thông minh.

“Hóa ra là như vậy, vừa rồi cảm ơn cậu vì đã cứu tôi.”

Lư Tuyết đã hiểu được tình hình hiện tại, sau đó cảm kích nói lời cảm ơn với Nguyễn Thời Hành.

“Không có gì.”

Nguyễn Thời Hành cảm thấy cô gái nhỏ này thật ra không tệ, dù sao thì cô ấy cũng rất tốt bụng, cũng đã có nói đỡ cho Loan Ngọc.

Cơ mà em gái này, nếu muốn cảm tạ ơn cứu mạng của anh đây, thì về sau đừng tranh giành chồng với anh đây là được.

“Đúng rồi, ban đầu các cậu có rất nhiều người không phải sao, mà giờ còn lại mỗi ba người vậy?”

Giờ cậu mới để ý đến điều này.

“Có một số người quyết định ra ngoài tìm thức ăn, bởi cứ ở trong đó thì khác gì chờ chết, tôi quyết định từ từ rồi mới ra ngoài, tôi bí mật quan sát, thấy những con quái vật đó không hoạt động nhiều vào ban ngày, nhưng ban đêm lại cực kỳ sinh động, cho nên lúc tôi lẻn ra bên ngoài, có nhiều thây ma vẫn đứng ở chỗ cũ.”

Lư Tuyết giải thích một chút, cô cảm thấy may mắn vì sự quyết đoán của mình, lại còn gặp được cả hai người, bằng không cô có khả năng đã mất mạng rồi.

“Không phải là cậu đói sao, nói nhiều như vậy không thấy mệt à?”

Nguyễn Thời Hành còn đang định mở miệng nói chuyện, nhưng Loan Ngọc lại đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người, giọng điệu không vui.

“Đúng vậy, nhưng mà...”

Nguyễn Thời Hành nhìn đống nguyên liệu đó, có chút bối rối.

Số lần cậu xuống bếp chỉ đếm trên đầu ngón tay, với cả đồ ăn mà cậu làm ra, chưa chắc là đã ăn được.

“Để tôi làm cho, tôi biết nấu ăn, hơn nữa tay nghề cũng không tệ lắm.”

Lư Tuyết lập tức ôm việc, tay chân lanh lẹ đi tìm thùng gạo để chuẩn bị nấu cơm.

Cô hiểu rõ vị trí của mình, hiện tại cô là một người bình thường không có khả năng tự bảo vệ bản thân, nếu chỉ dựa vào một mình cô thì rất khó để sống sót, cô phải tỏ ra là một người hữu ích với bọn họ, cho dù là làm công tác hậu cần cũng được.

Lư Tuyết không nói nhiều lời nhảm nhí, cũng không nhìn hai thiếu niên đứng bên cạnh, như một cơn gió đi đến phòng bếp.

Loan Ngọc khá vừa lòng với sự thức thời của cô, hắn đứng bên cái cửa sổ lớn trong phòng bếp, nhìn khung cảnh tĩnh mịch bên ngoài.

Những thây ma kia đã biến mất không tung tích, không biết là đang trốn ở nơi nào.

Vừa mới dùng dị năng nên thể lực và tinh thần của Loan Ngọc đều có chút hao tổn, hắn đang tính dựa vào tường để nghỉ ngơi. Nguyễn Thời Hành ngồi bên cạnh hắn, để hắn dựa vào lòng ngực của cậu.

Lư Tuyết đang nấu ăn thì thấy hai người "gay" với nhau ở bên ngoài, bàn tay đang thái rau của cô khẽ run lên, nhưng cô nhanh chóng thu ánh mắt lại, chuyên tâm vào nguyên liệu nấu ăn trước mặt.

Chảo xào rau của phòng bếp quá to khiến Lư Tuyết gặp chút khó khăn, cũng may là thành quả không tồi. Đối với đồ ăn thơm ngào ngạt, ba người liền xử lý nhanh gọn.

Sau đó cả căn phòng đều bao trùm trong sự im lặng, trốn ở đây không có việc gì làm, bên ngoài cũng không an toàn, Lư Tuyết thầm nghĩ muốn bắt chuyện cùng hai người, nhưng cậu thiếu niên xinh đẹp kia có vẻ rất khó chịu với cô, nên cô cũng không có cách nào để mở miệng.

Thật ra cô chỉ muốn nói với Loan Ngọc rằng cô không có hứng thú với người con trai của hắn, Loan Ngọc xinh đẹp hơn cô, sao cô có thể không biết tự lượng sức mình đi tranh giành Nguyễn Thời Hành với hắn chứ.

Ban đêm đến nhanh hơn dự kiến, trời bên ngoài đã tối, Nguyễn Thời Hành tắt đèn trong bếp, ở bên cửa sổ quan sát tình hình bên ngoài.

Mấy thây ma bên ngoài đi lang thang không có mục đích, một số đi một mình, một số đi thành nhóm.

Loan Ngọc chống tay lên cửa sổ, ngồi dậy định nhảy ra.

“Cậu muốn đi ra ngoài?”

Nguyễn Thời Hành đoán hành động của hắn, cầm cái gậy tìm được trong phòng bếp, nắm nó ở trên tay.

“Ừ, tôi muốn xem thử giới hạn của mình nằm ở đâu.”

Loan Ngọc gật đầu, năng lượng của mình là hữu hạn, hắn muốn biết thực lực của bản thân đến đâu, để xem sử dụng xong còn có thể tăng lên hay không, bên ngoài có nhiều thây ma như vậy, vừa hay để hắn luyện tập.

“Tôi cũng cùng đi.”

Loan Ngọc muốn phản bác theo bản năng, nhưng khi nhìn đến Lư Tuyết đang ngồi cách đó không xa, quyết định gật đầu.

Nếu để hai người bọn họ trai đơn gái chiếc ở trong này, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện, tuy Nguyễn Thời Hành không có những ý tưởng đó, nhưng hắn không thể đảm bảo là người con gái kia cũng không có, tốt hơn là nên đem cậu ta theo, đi bên cạnh hắn, hắn cũng có thể bảo vệ cậu an toàn.

Nguyễn Thời Hành kêu Lư Tuyết canh trừng ở cửa sổ, sau đó đi đến chỗ Loan Ngọc, đưa cây gậy cho hắn cầm, nhảy ra từ cửa sổ theo hắn.

Cậu chỉ có máu để phòng thân, nhưng cũng không thể cứ gặp nguy hiểm là liền lấy máu ra, Nguyễn Thời Hành dự định rèn luyện thêm kỹ thuật cho bản thân.

Sau khi đi ra khỏi nhà ăn, một thây ma gần đó ngửi thấy mùi chạy tới, Loan Ngọc trực tiếp cắt đầu nó ra, ban đêm, tinh thể màu lam nhạt trong đầu thây ma rất dễ nhìn thấy. Loan Ngọc dùng gió nâng viên đá lên đặt ở trên tay, tinh thể kia dung hòa vào cơ thể hắn, rồi sau đó hóa thành bột.

“Hóa ra trong đầu bọn chúng còn có loại đồ vật này...”

Ánh mắt Loan Ngọc hơi sáng lên, đá thùng rác sang một bên để tạo ra tiếng động lớn, nhìn từ lũ thây ma lao đến từ bốn phía, bắt đầu bật chế độ tàn sát.

Nguyễn Thời Hành cầm gậy đập vào đầu lũ zombie đó, đồng thời gánh vác nhiệm vụ giúp Loan Ngọc nhặt tinh hạch, cũng may những viên tinh hạch không quá lớn, nhưng mà phải thò tay vào đầu lũ zombie này làm cậu thấy hơi kinh tởm, Nguyễn Thời Hành lột áo khoác của một thây ma ra, đặt tinh hạch vào trong.

Sử dụng dị năng liên tục khiến kỹ thuật của Loan Ngọc càng ngày càng thuần thục, nhưng thể lực bị hao tổn cũng tăng lên, trước khi gục ngã vì kiệt sức, Loan Ngọc gọi tên Nguyễn Thời Hành, dùng tường gió ngăn cản lũ thây ma, để Nguyễn Thời Hành nhanh chóng chạy về.

Nguyễn Thời Hành đem gậy và túi tinh hạch ném vào cửa sổ, sau đó xoay người trèo lên, vươn tay ra cho Loan Ngọc.

Loan Ngọc nắm tay cậu leo lên, cùng lúc đó bức tường gió chợt biến mất, lũ thây ma loạng choạng tiến tới, muốn bắt lấy chân Loan Ngọc nhưng không kịp, phát ra những âm thanh ô ô, tay bọn chúng múa may trên không trung, làm người ta cảm thấy da đầu tê dại.

Nguyễn Thời Hành quỳ gối thở hổn hển, Loan Ngọc lúc này cũng đã kiệt sức, trượt người ngồi dựa vào tường.

Lư Tuyết thấy bọn họ trở về cũng nhẹ nhàng thở ra, đưa nước cho hai người.

Nguyễn Thời Hành đem những tinh hạch đó chất đống trước mặt Loan Ngọc, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán hắn.

“Cậu ổn không?”

“Ừm.”

Loan Ngọc hấp thu năng lượng của từng viên tinh hạch, những cái đó liền hóa thành bột biến mất trong không khí. Nguyễn Thời Hành vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của hắn, sắc mặt của Loan Ngọc từ tái nhợt chuyển sang hồng nhuận, nhưng khi đẩy nhanh tốc độ hấp thụ, mặt của hắn dần đỏ lên một cách bất thường.

Sau khi hấp thụ xong viên tinh hạch cuối cùng, hắn liền hôn mê bất tỉnh.

Nguyễn Thời Hành sờ gò má nóng rực của hắn, ôm hắn từ tường ra đến tủ đông, vội vàng call cho tiểu tinh linh, hỏi nó đang xảy ra chuyện gì.

Hệ thống: Không sao, nam chủ chỉ là đang trong giai đoạn thăng cấp thôi.

Lư Tuyết đứng ở bên cạnh có chút lo lắng hỏi: “Cậu ta làm sao vậy?”

“Không có việc gì, chỉ là mệt quá thôi, cậu cứ qua bên kia nghỉ ngơi đi.”

Nguyễn Thời Hành lắc đầu, cái tủ đông lớn này sẽ ngăn cách tầm mắt của cô, Lư Tuyết nghỉ ngơi ở bên kia sẽ không nhìn thấy gì.

Lư Tuyết cũng không có hỏi nhiều, cô yên lặng đi tới một góc nằm co người lại.

Nguyễn Thời Hành để cho Loan Ngọc đang phát sốt dựa vào người mình, ngồi trông hắn một lúc cũng mê man ngủ thiếp đi.

Ánh trăng càng lúc càng sáng, Nguyễn Thời Hành cảm thấy hơi ngột ngạt liền tỉnh dậy.

Môi lưỡi đang bị người khác hôn một cách mạnh mẽ, khiến cậu gần như không thở được, đôi mắt đỏ ở dưới ánh trăng nhìn cực kỳ yêu dị.

Nguyễn Thời Hành đẩy hắn ra một chút, vội vàng hô hấp, trước khi Loan Ngọc tức giận đến mất lý trí, cậu tiến tới lấy lòng hôn hắn, vươn đầu lưỡi ra dây dưa cùng hắn.

Cậu bị đè xuống mặt đất, Loan Ngọc cách một lớp quần áo nắn bóp cơ ngực đầy đặn, tay còn lại thì mò đến hạ bộ của cậu.

“Đừng...”

Cái mông đã nở hoa của Nguyễn Thời Hành vẫn còn chưa có khỏi, cậu không muốn bị thao suốt một đêm nữa đâu.

Lúc kháng cự cậu quên không đè thấp âm lượng, cậu không muốn đánh thức Lư Tuyết ở bên kia, cậu không có thói quen để người ta xem GV trực tiếp a.

Loan Ngọc cảm nhận được sự phản kháng của cậu, đôi mắt màu máu liền tràn đầy lửa giận, Nguyễn Thời Hành cũng không định nhiều lời với hắn, cậu ngậm lấy môi hắn, dịu dàng hôn.

Cậu không còn đẩy Loan Ngọc ra nữa, mà biểu đạt thái độ chấp thuận của mình, cậu hôn từ miệng đến gò má của Loan Ngọc, sau đó ghé bên tai hắn nhỏ giọng thở dốc.

“Nghe lời tôi, cậu đứng lên đi.”

Nguyễn Thời Hành dỗ dành hắn, Loan Ngọc giống như nghe hiểu, ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn của cậu, dựa lưng vào tường, nhìn cậu không dời mắt.

Thứ ở trong quần hắn đã dựng lên cao, tạo thành một cái lều nhỏ. Nguyễn Thời Hành quý xuống trước mặt hắn, cởi quần của hắn ra.

Con c-c lớn trực tiếp nảy ra tát vào mặt cậu, thoạt nhìn dâm mỹ dị thường.

Nguyễn Thời Hành nhìn nguyên cây dương vật, ngửi được hương vị của Loan Ngọc trên đó, cậu ngậm quy đầu vào trong miệng, đầu lưỡi liếm láp lỗ tiểu, ngón tay chơi đùa với hai hòn dái.

Được nếm mùi dương vật cơ thể cậu lại bắt đầu phát dâm, đáng tiếc mông cậu vẫn còn đang sưng nên không thể thao thêm được nữa, đều tại lúc trước Loan Ngọc làm quá nhiều, tuy rằng bây giờ không dùng mông được, nhưng cậu vẫn có thể ăn cho đỡ thèm.

Cậu há miệng ra cho dương vật to trướng vào miệng, nước miếng không kịp nuốt chảy xuống từ khóe môi.

Dương vật thô dài trực tiếp đâm vào cổ họng cậu, Nguyễn Thời Hành không có dừng lại, thả lỏng yết hầu nuốt hết cả cây dương vật, nhịn không được co rút tiểu huyệt đã sưng tấy của mình.

Loan Ngọc túm lấy tóc của cậu, hạ thân bắt đầu đâm chọc, Nguyễn Thời Hành nhìn khuôn mặt xinh đẹp gợi tình của hắn, tâm trạng càng thêm kích động.

Miệng của cậu như biến thành cái dâm huyệt thứ hai, cánh môi bị cọ xát đến sưng đỏ, khuôn mặt kiên nghị hiện lên thần sắc dâm đãng mê hoặc, làm Loan Ngọc nhịn không được càng dùng sức thao miệng cậu.

Nguyễn Thời Hành khẩu giao cho hắn hai mươi phút, thịt mềm ở cổ họng đã trở nên sưng vù tê dại, nhưng dương vật của hắn vẫn cứng rắn nóng bỏng như bàn ủi, không có dấu hiệu muốn bắn ra.

Ngựa giống thật khủng bố, mới nghĩ thôi mà chân Nguyễn Thời Hành đã mềm nhũn.

Cậu nhả dương vật ra, kéo theo một sợi chỉ bạc, nhìn dưới ánh trăng càng khiến không khí tăng thêm vài phần nóng bỏng, ái muội.

Nguyễn Thời Hành cởi áo trên ra, những dấu vết trên người cậu vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cơ ngực rải rác những vết đỏ mờ mờ, cậu tiến về phía trước, nâng hai bên vú lên, đem dương vật của Loan Ngọc kẹp vào.

Cảm giác nhũ giao và khẩu giao khác nhau, Loan Ngọc được da thịt mềm mại co dãn bao bọc, hắn nhìn dương vật của bản thân ra vào trong khe ngực của Nguyễn Thời Hành, thi thoảng quy đầu còn chạm vào cằm cậu.

Thiếu niên xinh đẹp cao cao tại thượng nhìn nam sinh cường tráng đang quỳ gối dưới chân hắn, cặp vú trải đầy dấu vết bị đàn ông ngược đãi nịnh nọt lấy lòng dương vật, tự biến vú của mình thành một cái âm hộ, cảnh tượng dâm loạn đến cực điểm.

Loan Ngọc lúc này mới tỉnh táo, hắn nhìn Nguyễn Thời Hành đang nhũ giao cho mình, tức khắc côn thịt liền bạo trướng.

Nguyễn Thời Hành cũng phát hiện hắn đã tỉnh, cậu nhìn hắn, khóe mắt khẽ cong lên.

Sau đó ở dưới cái nhìn chăm chú của Loan Ngọc vươn ra đầu lưỡi đỏ tươi, liếm lên quy đầu dương vật đang thao vú cậu.

Loan Ngọc có chút choáng váng, hận không thể xé nát quần áo của cái tên dâm đãng trước mặt, mặc kệ phản kháng của cậu ta đè xuống mặt đất, trực tiếp đút dương vật vào đâm nát cái lỗ đít của Nguyễn Thời Hành, để xem cậu ta có còn dám phát dâm nữa không.

Đồ vật kia cuối cùng cũng phun ra dịch nhầy màu trắng đục, có một chút văng lên mặt của Nguyễn Thời Hành, xương quai xanh và ngực là nơi dính nhiều nhất, đang không chảy xuống phía dưới, có một dòng xẹt qua núm vú cậu, những giọt tinh đọng lại treo ở đầu vú, nhìn như là cậu đang chảy sữa.

Nguyễn Thời Hành liếm đi tinh dịch trên môi, muốn đứng dậy, nhưng thời gian quỳ quá lâu, khiến cậu nhất thời đứng không vững, được Loan Ngọc ôm vào trong ngực, bị bắt tiếp nhận nụ hôn của hắn.

“Xin lỗi, tôi không cố ý ép buộc cậu.”

Giọng nói của Loan Ngọc hơi lạc đi, hắn tạo một dòng nước rửa sạch tinh dịch trên người Nguyễn Thời Hành.

Động tác của hắn làm Nguyễn Thời Hành có chút ngứa, cậu cười khẽ một tiếng nói không có việc gì. Cậu lấy quần áo rơi trên mặt đất mặc vào, đột nhiên mí mắt của cậu trở nên nặng nề không mở ra được.

Loan Ngọc để cậu dựa vào người mình ngủ, còn hắn thì lại không buồn ngủ, hắn ngẩn người nhìn Nguyễn Thời Hành một hồi lâu, sau đó mới bắt đầu học cách sử dụng dị năng của mình.

Rạng sáng ngày hôm sau, Lư Tuyết tỉnh dậy nấu bữa sáng, lúc ăn thi thoảng cô lại nhìn chằm chằm mặt Nguyễn Thời Hành, rồi vội vàng quay mặt đi chỗ khác.

Nguyễn Thời Hành không để ý đến sự khác thường của cô, vẫn rửa mặt và ăn uống như bình thường.

Ban ngày Loan Ngọc cũng không nhàn rỗi, ra ngoài dụ thây ma sau đó giết chết để lấy tinh hạch, còn ban đêm thì không dùng hết dị năng sẽ không trở về, mấy ngày như vậy liên tiếp qua đi, Loan Ngọc chuẩn bị rời khỏi nhà ăn.

Nguyễn Thời Hành biết nam chủ không thể ngồi yên một chỗ để đợi, cho nên lúc hắn đề nghị rời đi cậu không hề phản đối, mà hỏi một chút kế hoạch của Loan Ngọc.

“Sau khi ra khỏi trường chúng ta đến chỗ nào?”

“Tôi muốn về nhà trước.”

Vẻ mặt của Loan Ngọc thờ ơ, nhưng đôi mắt lại tối đen như mực .

“Có thể mang theo tôi được không, tôi không muốn ở lại nơi này một mình, tôi sẽ cố gắng không làm vướng chân hai người, tôi biết giặt giũ và nấu ăn, lúc hai người "tham luận" với nhau tôi cũng có thể ở cửa trông chừng.”

Lư Tuyết sốt ruột nói, sau đó lập tức che miệng lại.

A a a a cô nhất thời nhanh mồm nhanh miệng!

Phần trứng màu:

Hiện tại đang trong tình huống nguy hiểm, cho nên Lư Tuyết ngủ không sâu, một tiếng động kỳ lạ vang lên liền đánh thức cô.

Cô tưởng là thây ma, khẩn trương nghe ngóng những âm thanh phát ra, phát hiện đó là động tĩnh của Loan Ngọc và Nguyễn Thời Hành ở bên kia. Cô không kìm nén được sự tò mò, sợ hãi đã xảy ra chuyện gì, cẩn thận nhìn về hướng bọn họ, tay đặt ở trên tủ đông, rón rén thò đầu ra, rồi sau đó liền mở to hai mắt.

Nguyễn Thời Hành quỳ trên mặt đất, tuy nửa người dưới của Loan Ngọc đã bị che lại, cô chưa nhìn thấy cái gì, nhưng cô vẫn có thể đoán được bọn họ đang làm gì.

Lúc cô đang chuẩn bị thu đầu lại, lại bị một ánh mắt lạnh băng đóng ghim tại chỗ, đối diện với đôi mắt tối đen kia, cho dù Loan Ngọc đẹp đến mấy cô cũng đều cảm thấy khủng bố, cô không hề nghi ngờ cái khả năng mình sẽ bị giết người diệt khẩu, cô vội vàng bịt mắt lại làm ra vẻ mình cái gì cũng chưa thấy, rụt đầu lại, ngồi xổm tại chỗ với trái tim đang kinh hãi, một hồi lâu mới bình tĩnh lại.

Ngày hôm sau cô lo lắng đề phòng, sợ mình sẽ bị vất lại hoặc giết chết, nhưng khi thấy Loan Ngọc không có ý định gì lúc này cô mới thoáng yên tâm.

Vì thế vào đêm thứ hai, Lư Tuyết mới ngộ ra một điều, suy luận lúc trước của cô hình như sai rồi.

Trời đất chứng giám, mặc kệ Nguyễn Thời Hành nằm trên hay nằm dưới, cô đều không có ý tưởng đoạt đàn ông với Loan Ngọc!

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Dụ Dỗ Thẳng Nam của Dữu Tử Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dammythitvan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.