Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11: Liếm huyệt.(H)

Phiên bản Dịch · 3239 chữ

Chương 11: Liếm huyệt.(H)

“Loan Ngọc, đến bên cạnh tôi, đợi cậu mở đường xong, chúng ta cùng nhau chạy đến bệnh viện.”

Nguyễn Thời Hành nhìn zombie vây xung quanh càng ngày càng nhiều, liền nghiêng đầu bày mưu kế với Loan Ngọc.

Hai bên đường nhiều cửa hàng nhưng đều đã khóa cửa không dễ vào, mà lối vào khu dân cư lại càng xa, cho nên vào bệnh viện ở phía bên cạnh ghế lái là nhanh nhất.

Trên đường rất nhiều thây ma, hơn nữa chúng còn đang tiếp tục từ nơi khác chạy tới, Loan Ngọc không thể một mình giết hết chúng, nhất định bọn họ sẽ bị vây chết, giải pháp hàng đầu bây giờ chính là chạy trốn.

“Được.”

Loan Ngọc gật đầu, nhìn về phía đám zombie, rời khỏi ghế phụ, tiến đến gần Nguyễn Thời Hành.

“Tôi sẽ đếm một hai ba, chúng ta lập tức chạy ra bên ngoài, Lư Tuyết đến lúc đó cậu phải nắm chặt tay tôi, đừng để tụt lại phía sau.”

Lư Tuyết: “Được!”

Đang gặp nguy hiểm, Loan Ngọc cũng không rảnh lo có khó chịu hay không, lúc Nguyễn Thời Hành đếm một hai ba, hắn dùng dị năng hệ gió đánh bay đám thây ma bên ngoài cửa xe, cùng lúc đó, cửa xe mở ra, Nguyễn Thời Hành kéo tay Lư Tuyết chạy, cả ba người cùng nhau chạy như điên về phía bệnh viện.

Loan Ngọc muốn phân thần để khống chế dị năng, phong đao trực tiếp cắt lìa đầu thây ma cản đường, nhưng đại quân zombie phía sau vẫn đuổi theo, trong miệng còn phát ra những tiếng gầm gừ ghê rợn.

“Lên lầu!”

Trong bệnh viện cũng có rất nhiều thây ma mặc áo blue đang lắc lư lượn lờ, Nguyễn Thời Hành kéo Lư Tuyết và Loan Ngọc chạy lên trên, khi chuẩn bị lên đến tầng bốn thì thấy có đám thây ma đang bò xuống, bọn họ nhanh chóng quay lại.

Nhưng tầng ba cũng không tốt hơn là bao, hai bên hành lang, thây ma cũng đang đứng đầy cầu thang, vây hết bốn phía, gần như không có đường thoát.

Nguyễn Thời Hành muốn mở phòng khám bệnh trước mặt, lại phát hiện cửa phòng bị khóa.

Cậu thầm văng tục, cả người có chút nôn nóng.

“Đi lên trên, cửa phía trước có lẽ mở.”

Loan Ngọc dùng dị năng tạo một bức tường gió, ngăn thây ma tới gần.

Nhưng việc này cực kỳ tiêu tốn tinh thần lực, sắc mặt của hắn tái nhợt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thây ma bị tường gió chặn lại, không ngừng lao thẳng về phía trước.

“Không được, cái này vẫn bị khóa!”

Lư Tuyết nỗ lực mở cánh cửa trước mặt, nhưng mở thế nào cũng không ra, lắc đầu với Loan Ngọc.

Thây ma gần trong gang tấc khiến tim bọn họ đập nhanh hơn, một khi bức tường gió của Loan Ngọc không thể giữ nổi, rất nhiều thây ma sẽ lao đến cắn xé bọn họ.

“Vậy đi lên trên tiếp!”

Loan Ngọc tăng thêm lực vào bức tường gió, đẩy bức tường về phía trước theo từng bước chân của bọn họ.

Những thây ma cản trở bị Loan Ngọc cắt đứt đầu rơi trên mặt đất, tròng mắt trắng đục của chúng vẫn nhìn họ chằm chằm.

Lư Tuyết không dám nhìn, kéo góc áo Nguyễn Thời Hành đi theo cậu ta.

Sắc mặt Loan Ngọc càng ngày càng khó coi, sử dụng dị năng phải dùng tinh thần lực ở mức cao nhất, hiện tại đầu của hắn đau như muốn nứt ra, nhưng hắn biết nếu bản thân buông tay, bọn họ sẽ phải gặp thảm cảnh như thế nào.

“Phía trước có cửa mở!”

Nguyễn Thời Hành thấy cửa của một phòng khám bệnh đang mở, liền dẫn theo hai người họ đến đó.

Thây ma thật sự quá nhiều, Nguyễn Thời Hành thậm chí còn cảm giác được những thây ma vừa vây ở dưới lầu đang trèo lên đây, chen chúc chật ních hành lang. Mà số lượng của bọn chúng được bổ sung không ngừng, hiện tại một bước bọn họ cũng khó đi.

Loan Ngọc đã không chịu đựng nổi, tường gió lúc ẩn lúc hiện, các thây ma vươn tay qua nó, cố vươn tới chỗ bọn họ, làn da trắng xanh, móng tay cứng rắn tím đen, Lư Tuyết không nhịn được hét lên một tiếng, trong mắt ngấn nước.

Tường gió càng ngày càng mỏng manh, một con thây ma đã sắp vượt qua được.

“Loan Ngọc, cắt tay của tôi, mau lên!”

Nguyễn Thời Hành vươn tay ra, hiện tại không có vũ khí sắc bén nào, đây hẳn là lúc phải sử dụng bàn tay vàng mà hệ thống đưa cho.

Loan Ngọc thấy hơi khó hiểu, nhưng đang trong tình huống cấp bách hắn không thể quản nhiều như vậy, chỉ có thể làm theo, dùng lưỡi dao gió cắt qua cánh tay của Nguyễn Thời Hành.

Máu bắn ra ngoài, giọt máu rơi trên mặt thây ma sắp chen vào, da thịt từ từ bị ăn mòn khiến thây ma đó phát ra những âm thanh thống khổ vặn vẹo, trên mặt bị thủng một lỗ, cái bộ dáng kia thật khiến cho da đầu người ta phải tê dại.

Loan Ngọc có chút kinh ngạc, nhưng hắn rất nhanh chóng nghĩ ra một cách, hắn dùng những giọt máu đang chảy ra của Nguyễn Thời Hành nâng lên không trung bay về phía thây ma, đám thây ma kia như nhìn thấy một thứ rất kinh khủng, lui hết về phía sau, Nguyễn Thời Hành nhân cơ hội đó kéo hai người chạy đến cái cửa phòng khám bệnh đang mở, Nguyễn Thời Hành bôi một ít máu lên cửa, sau đó nhanh chóng khóa cửa lại.

Hình như là sợ máu của Nguyễn Thời Hành, những thây ma đó không dám đập cửa. Nguyễn Thời Hành từ khe hở ở cửa nhìn ra bên ngoài, thấy những thây ma đang lui dần về phía sau, thoáng yên lòng.

Cơ thể Loan Ngọc trượt xuống ngồi dựa vào cửa, môi trắng bệch, đã tới cực hạn. Lư Tuyết ngồi trên ghế trong phòng khám bệnh, ánh mắt trống rỗng vô hồn.

Trong phòng chợt vang lên một tiếng động không rõ, làm cho thần kinh vừa mới buông lỏng của bọn họ lại bắt đầu căng thẳng, Nguyễn Thời Hành nhìn giường bệnh bị rèm che lại, dùng một tay vén tấm rèm lên.

Một thây ma với túi truyền dịch trên tay bị treo lên cột truyền dịch, trong miệng nhỏ nước dãi, há miệng muốn cắn Nguyễn Thời Hành.

Nguyễn Thời Hành vắt máu ra, đem máu bôi lên trán nó, nhìn nó vặn vẹo dần dần chết đi, đào tinh hạch từ óc nó ra.

Chưa kể, chiêu này dùng thật tốt, chỉ là có điểm hơi mất máu.

Cậu ném con thây ma xuống dưới lầu, đặt tinh hạch vào lòng bàn tay Loan Ngọc, Loan Ngọc hấp thu cái tinh hạch kia, nhìn vết thương vẫn còn chảy máu của cậu ta, chống người đứng dậy, muốn tìm đồ băng bó cho cậu ta.

Lư Tuyết sợ hãi đi tới, đôi tay run rẩy băng bó giúp Nguyễn Thời Hành.

“Làm sao vậy, tạm thời đã an toàn, đừng sợ.”

Nguyễn Thời Hành nhìn gương mặt trắng bệch của Lư Tuyết, run run rẩy rẩy giúp cậu băng bó, muốn làm dịu bầu không khí để an ủi cô.

Lư Tuyết ngẩng đầu nhìn cậu, hốc mắt đỏ bừng, môi mấp máy, như muốn nói gì đoa.

Nguyễn Thời Hành không chú ý tới, đỡ Loan Ngọc đang đứng bên cạnh, nửa ôm hắn dìu đến bên giường nằm xuống.

Loan Ngọc mở to mắt, nắm tay Nguyễn Thời Hành không buông, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thương đã được băng lại của Nguyễn Thời Hành.

“Đừng nói cho ai biết.”

Loan Ngọc đột nhiên mở miệng, không đầu không đuôi nói một câu.

“Tôi biết, tôi không có ngu, lúc trước tôi đã phát hiện ra, nhưng tôi chưa chắc chắn, vừa nãy chỉ là thử một lần, không ngờ rằng nó lại hiệu quả.”

Nguyễn Thời Hành khẽ mỉm cười, máu của cậu có thể làm thây ma sợ hãi, cậu biết đây là nhờ hệ thống, nhưng người khác không biết, nói không chừng còn cho rằng cậu có năng lực gì đặc biệt, dùng không khéo sẽ bị người ta đưa đi làm thí nghiệm mất.

“Cậu nghỉ ngơi một chút đi, chắc là rất mệt rồi, tôi rót cho cậu một cốc nước.”

Phòng khám bệnh có máy lọc nước, Nguyễn Thời Hành cầm một cái cốc dùng một lần, rót nước cho Loan Ngọc.

Lư Tuyết vẫn đứng ở bên cạnh, nhìn như mất hồn mất vía.

Sau khi Loan Ngọc uống nước xong, Lư Tuyết đi tới, vén góc áo lên, chần chừ muốn nói gì đó.

“Làm sao vậy Tiểu Tuyết, cậu muốn nói là gì sao?”

Nguyễn Thời Hành vừa hỏi, Lư Tuyết đã bật khóc.

“Nguyễn ca, tôi vừa mới bị bắt, tôi sẽ không bị cảm nhiễm có phải không, tôi không muốn chết.”

Nước mắt Lư Tuyết không ngừng rơi xuống, giọng điệu nghẹn ngào.

Nguyễn Thời Hành kinh ngạc: “Cậu bị bắt khi nào?”

“Vừa mới bị.”

Nguyễn Thời Hành nhớ tới thời điểm bị thây ma vây quanh, Lư Tuyết đã thét chói tai, liền nghĩ chắc là lúc đấy.

Lư Tuyết xắn ống quần lên, trên bắp chân có một vết cào đen, vừa nhìn đã thấy ghê người. Cô khóc nức nở, trên mặt không giấu nổi sự hoảng sợ, nhỏ giọng lặp lại câu ‘tôi không muốn chết’.

Cho dù là tận thế bị thây ma vây hãm, người bình thường vẫn muốn nỗ lực sinh tồn.

Hệ thống ở trong đầu Nguyễn Thời Hành bình tĩnh nói: Yên tâm, cô ấy chính là chính cung, sẽ không bị cảm nhiễm, cô ấy sẽ có dị năng.

“Đừng sợ, chắc chắn không có việc gì, không phải ai bị cắn cũng thành quái vật, nói không chừng cậu sẽ có dị năng.”

Nguyễn Thời Hành khẳng định nói, rất có tác dụng trấn an người khác.

Lư Tuyết đôi mắt đỏ hoe gật đầu, cô ngồi ở trên ghế, nhìn trầm mặc đến dị thường.

Người có một phần hai khả năng đột biến, hoặc sống hoặc chết.

Lư Tuyết đương nhiên hy vọng bản thân sẽ có dị năng, nhưng cô không dám đánh cược, trước tình huống này, cô cũng chỉ có thể mặc cho số phận sắp xếp.

Nguyễn Thời Hành biết cô rất khó chịu, dù sao Lư Tuyết chỉ cho rằng cô ấy là một người bình thường, không biết vận mệnh của bản thân ra sao. Lông mi Loan Ngọc khẽ run, nhìn lướt qua Lư Tuyết, vẻ mặt có chút hờ hững.

“Lại đây.”

Hắn cũng không quan tâm chuyện sống chết của người khác, chỉ muốn Nguyễn Thời Hành đến nằm cạnh hắn, rồi sau đó ôm cậu lâm vào hôn mê.

Không khí đột nhiên an tĩnh, yên lặng đến mức có chút đáng sợ.

Bên ngoài cũng không có tiếng động của thây ma, Lư Tuyết ôm đầu gối cuộn tròn người lại, thơ thẩn nhìn không khí.

Cô nghĩ, thì ra đây là cảm giác của Loan Ngọc lúc bị cắn.

Cô độc chờ cái chết, cô biết còn có chút hy vọng, nhưng khi đó Loan Ngọc nhất định cảm thấy bản thân sẽ chết.

Tuy nhiên, vẫn còn có người ở bên cạnh hắn.

Lư Tuyết nhìn thoáng qua hai người đang ôm nhau ngủ trên giường, trong lòng có chút hâm mộ.

Cô cũng không muốn chết a, cô còn chưa được gặp ba mẹ, chưa tận hưởng vẻ đẹp của thế giới, ngay cả khi thế giới hiện tại không tốt đẹp chút nào.

Cô ghé người xuống bàn, chờ vận mệnh phán quyết.

Nguyễn Thời Hành không buồn ngủ, nhưng bị Loan Ngọc ôm cũng chậm rãi buồn ngủ theo, chờ đến lúc cậu tỉnh lại, phát hiện Lư Tuyết đang ghé vào bàn bất tỉnh.

Lư Tuyết đang sốt ca, Loan Ngọc từ trên giường đi xuống, nhìn Nguyễn Thời Hành đỡ Lư Tuyết lên giường.

“Tôi đi ra ngoài trước, lát nữa sẽ quay lại.”

Loan Ngọc nghỉ ngơi một lát, tinh thần lực đã có phần khôi phục, hắn vừa mới giết không ít thây ma bên ngoài, hiện tại nên đi nhặt tinh hạch về.

“Được, cậu nhớ phải chú ý an toàn.”

Nguyễn Thời Hành gật đầu, nhìn sắc trời bên ngoài, dặn dò một tiếng.

Loan Ngọc đến gần tám giờ mới trở về, trên người hắn còn dính đầy chất nhầy bẩn thỉu của thây ma, trong túi đầy ắp tinh hạch.

Hắn dùng nước để rửa sạch cơ thể, rồi sau đó bắt đầu hấp thu năng lượng từ tinh hạch.

Nguyễn Thời Hành tháo băng ra bôi thuốc cho mình, đồng thời quan sát tình hình của bọn họ.

Lư Tuyết vẫn còn hôn mê, mặt nóng đến đỏ bừng, bởi vì đã có hệ thống đảm bảo từ trước, Nguyễn Thời Hành cũng không có lo lắng, cậu đóng cửa sổ phòng khám bệnh lại, bịt kín căn phòng.

Hiện tại trời đã tối, những thây ma đó sẽ hoạt động nhiều hơn.

Loan Ngọc hấp thu tất cả tinh hạch xong, vỗ bột phấn sang một bên, cau mày ngồi trên ghế.

“Làm sao vậy, trông cậu không được tốt lắm?”

Mặt Loan Ngọc đỏ một cách bất thường, gần như ngang với Lư Tuyết đang phát sốt, hắn ôm lấy ngực mình, nhìn cực kỳ thống khổ.

Loan Ngọc lắc đầu, nhưng nháy mắt liền ngất đi.

“Loan Ngọc?”

Nguyễn Thời Hành đỡ Loan Ngọc lên, muốn xem hắn xảy ra chuyện gì, nhưng lại lập tức bị đè lên chiếc bàn gỗ trong phòng bệnh.

Mắt Loan Ngọc mở to, hai mắt đỏ rực.

Nguyễn Thời Hành nhìn liền biết Loan Ngọc đang tiến vào giai đoạn thăng cấp, cậu không ngạc nhiên lắm khi Loan Ngọc vội vàng xé quần áo cậu ra.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Loan Ngọc chủ động khao khát Nguyễn Thời Hành, cho nên Loan Ngọc như mất lý trí muốn đ- cậu cậu ta.

“Chờ một chút, đừng có xé hỏng, lát nữa tôi lấy cái gì để mặc!”

Nguyễn Thời Hành vội vàng ngăn lại động tác của Loan Ngọc để cứu bộ quần áo mới thay của mình, nhưng mà đã muộn.

Núm vú ở dưới lớp vải rách nát như ẩn như hiện, Loan Ngọc cúi đầu xuống ngậm nó vào trong miệng, một tay khác thì dùng sức véo đầu vú bên kia.

“Ưm... A...”

Đầu vú mẫn cảm bị đối xử thô bạo, Nguyễn Thời Hành dâm đãng kêu một tiếng, sau đó nhìn tấm rèm còn chưa kéo lại ở giường bệnh, có chút khẩn trương đẩy đầu Loan Ngọc ra.

“Chờ đã... Ha... Tôi đem rèm... A... Kéo xuống...”

Nhưng Loan Ngọc đã mấy lý trí không quan tâm đến lời thỉnh cầu của Nguyễn Thời Hành, hắn chỉ cảm thấy cậu đang kháng cự, một bàn tay bóp lấy cổ Nguyễn Thời Hành, dường như muốn cắn nát núm vú non mềm trong miệng.

Vừa đau vừa sướng làm Nguyễn Thời Hành khẽ nức nở thành tiếng, làm quái vật xinh đẹp trên người cậu càng thêm hưng phấn.

Toàn bộ đồ vật trên bàn bị Loan Ngọc vất hết xuống đất, Nguyễn Thời Hành bị đẩy lùi ra giữa bàn, hai chân bị Loan Ngọc nâng lên.

Cái quần cũng không may mắn thoát được nạn, đũng quần bị Loan Ngọc dùng đao gió cắt mở, xé toạc sang hai bên, trực tiếp làm lộ ra côn thịt và mông của Nguyễn Thời Hành.

Loan Ngọc banh mông của Nguyễn Thời Hành ra, nhìn nhục huyệt e thẹn đang giấu ở bên trong, dương vật bạo trướng của hắn liền đặt lên đó, muốn đâu luôn vào.

Nguyễn Thời Hành bị hành động của hắn dọa sợ, hoàn toàn tỉnh táo lại, kéo lấy tay Loan Ngọc.

Dương vật Loan Ngọc lớn như vậy, nếu không bôi trơn cứ trực tiếp cắm vào như vậy, thì cái kia của cậu chắc không còn là hậu môn nữa.

“Khuếch trương cho tôi đã, đừng nóng vội được không?”

Nguyễn Thời Hành nhẹ nhàng nói, tiến đến trước mặt Loan Ngọc muốn thân mật với hắn.

Cậu vươn đầu lưỡi ra, Loan Ngọc không nhịn nổi cám dỗ như vậy, ấn gáy Nguyễn Thời Hành xuống hôn, môi lưỡi quấn quýt phát ra những tiếng nước ái muội vang trong không khí, dương vật Loan Ngọc vẫn hùng dũng oai vệ như trước, khí phách hiên ngang đặt trên hậu huyệt Nguyễn Thời Hành, nóng lòng muốn cắm vào.

Nguyễn Thời Hành muốn dùng nước bọt để khuếch trương cho bản thân cũng không được, bởi vì Loan Ngọc cứ dính chặt lấy cậu, cậu nhìn đôi mắt đỏ rực của Loan Ngọc, khẽ híp mắt.

Cậu nằm ở trên bàn, gập hai chân của mình lên, để lộ ra dâm huyệt phía dưới, vẫy vẫy tay với Loan Ngọc.

“Buổi sáng nơi này đã bị cậu làm sưng lên, không khuếch trương sẽ không vào được đâu, cậu liếm nó đi.”

Giọng điệu Nguyễn Thời Hành như đang dụ dỗ, ấn đầu Loan Ngọc xuống.

Loan Ngọc có chút tò mò nhìn lỗ đít đỏ tươi đang co rút trước mắt hắn, biết nơi này có thể làm hắn sung sướng, cúi đầu liếm nó.

Nguyễn Thời Hành khẽ hừ một tiếng, hai tay ôm lấy chân mình, mở rộng ra để cho Loan Ngọc tiện liếm láp.

Liền ở vài bước xa địa phương, Lư Tuyết như cũ ở trên giường hôn mê, chỉ cần nàng tỉnh lại mở mắt ra, là có thể thấy hắn bị người ăn huyệt tao dạng.

Nguyễn Thời Hành rõ ràng biết Lư Tuyết không có khả năng nhanh như vậy tỉnh, nhưng loại này tùy thời khả năng bị phát hiện cấm kỵ cảm giác như cũ tồn tại, làm khoái cảm cùng kích thích gấp bội, tao huyệt bị Loan Ngọc một chút liếm tùng, đương đầu lưỡi cắm vào tao huyệt thời điểm, Nguyễn Thời Hành thiếu chút nữa muốn giây bắn.

Loan Ngọc liếm láp non mịn nếp uốn, đầu lưỡi ở hẹp hòi đường đi tùy ý khai thác, bắt lấy Nguyễn Thời Hành đùi, như là ở nhấm nháp cái gì món ăn trân quý.

“Liếm đến tao điểm…… Ô…… A a a…… Thật thoải mái…… Lão công liếm hảo bổng……”

Nguyễn Thời Hành mông diêu hoan, a ra hơi nước làm bị hôn sưng đỏ môi phủ lên một tầng đầm đìa thủy quang, đen nhánh đôi mắt mê ly, làm này trương cực có nam tính mị lực phỉ khí khuôn mặt càng thêm có vẻ dâm đãng.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Dụ Dỗ Thẳng Nam của Dữu Tử Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dammythitvan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.