Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12: Bị ngựa giống liếm bắn. (H)

Phiên bản Dịch · 2445 chữ

Chương 12: Bị ngựa giống liếm bắn. (H)

Cơ thể Nguyễn Thời Hành vô cùng mẫn cảm, chỉ dùng ngón tay thôi cũng đủ khiến cậu phản ứng, càng đừng nói đến việc liếm huyệt.

Rất hiếm khi cậu được trải nghiệm cảm giác nâng niu như vậy, mà Loan Ngọc lại mang đến cho cậu sự thỏa mãn vô tận.

Miệng huyệt hồng hồng bị nước bọt nhuộm thành màu đỏ tươi mỹ lệ, Nguyễn Thời Hành ôm chân của bản thân, vẻ mặt như sắp đạt đến cao trào.

Loan Ngọc khi mấy đi lý trí không nói một tiếng nào, giống như một con thú hung hăng tàn bạo.

Hắn ngẩng đầu lên từ giữa hai đùi của Nguyễn Thời Hành, đôi mắt đỏ như màu máu cùng đôi môi đỏ thẫm hấp dẫn lạ thường, kết hợp với khuôn mặt yêu dị, làm Nguyễn Thời Hành nhất thời bị dụ hoặc đến ngẩn ngơ.

Cam nguyện trầm luân trong độc tố của con thú săn mồi, Loan Ngọc liếm hôn đùi non của Nguyễn Thời Hành, đặt từng dấu hôn đan xen lên đó.

Miệng huyệt bị thiếu niên liếm đến mềm xốp, một ngón tay cũng có thể dễ dàng đâm vào, nhưng đối với một Loan Ngọc đang cực kỳ cố chấp như hiên tại, hắn ngậm lấy miệng huyệt đỏ tươi, dùng hàm răng nhẹ nhàng cọ xát với thịt non bên trong.

Tầm mắt Nguyễn Thời Hành chuyển đến Lư Tuyết vẫn đang nằm bất tỉnh nhân sự như cũ, không dám kêu quá lớn, che miệng của bản thân lại.

Vẻ mặt của cậu càng thêm động tình, mông cũng nhịn không được vặn vẹo theo động tác của Loan Ngọc.

Đầu lưỡi làm loạn trong cơ thể giống như một con rắn nhỏ linh hoạt, liếm từng ngóc ngách trên vách thịt mẫn cảm, một lượng chất lỏng theo thịt ruột mấp máy bài trừ ra, khiến không gian kín đáo ngập tràn hương vị dâm loạn.

Vừa tê vừa ngứa, cơn ngưa như xuyên qua màng ruột đi vào trong cơ thể, làm Nguyễn Thời Hành muốn phát điên. Cảm giác hư không bên trong khiến cậu khao khát được một vật thô to lấp đầy, cậu buông lỏng bàn tay đang che miệng ra, từng tiếng rên rỉ khó thể kìm nén tuôn ra khỏi miệng.

“Đủ rồi... A... Đừng liếm... Thực ngứa... Ông xã đâm vào đi, dùng con c-c lớn đ- em... Hức...”

Lúc ở trên giường Nguyễn Thời Hành cái lời thô tục gì cũng dám nói, ngay cả khi bây giờ Loan Ngọc không tỉnh táo, cậu vẫn nức nở đầy nũng nịu, hy vọng Loan Ngọc có thể lấp đầy cậu bằng thứ gì đó to lớn hơn.

Loan Ngọc ngoảnh mặt làm ngơ, chơi lỗ dâm trong miệng mạnh hơn nữa, không hề chê chất lỏng chảy ra nuốt hết vào bụng, như là đang chơi đùa với một thứ rất thú vị, ngay cả dương vật đang căng phồng bên dưới cũng không quan tâm. Nguyễn Thời Hành đã bị hắn chơi đùa đến mất khống chế, lỗ đít kẹp chặt đầu lưỡi đang mang đến khoái cảm cho nó, dương vật thì ngẩng đầu càng ngày càng cao.

Tay Nguyễn Thời Hành tay sờ lên côn thịt của mình muốn làm cho bản thân sung sướng, nào ngờ vừa mới chạm vào, còn chưa kịp tuốt hai phát, tay đã bị Loan Ngọc đè lại, khóa chặt không cho nhúc nhích.

Nguyễn Thời Hành mở mắt ra, có chút mê mang nhìn Loan Ngọc, trên mặt vô thức hiện lên sự ủy khuất.

Vì cái gì mà không cho cậu sờ, cậu thật rất sự ngứa, bên trong mông ngứa, côn thịt cũng muốn được phóng thích.

Loan Ngọc cầm tay cậu đặt lên ngực cậu, Nguyễn Thời Hành lập tức hiểu ý, không còn nghĩ đến dương vật đang dựng thẳng rỉ nước của mình nữa, ngược lại xoa nắn ngực của bản thân, tự chơi núm vú cho Loan Ngọc xem.

Quái vật xinh đẹp cực kỳ vừa lòng với sự tự giác của con mồi, hô hấp của hắn tăng nhanh hơn, lưu lại một dấu răng trên bắp đùi cậu ta.

Một chút kích thích sinh ra từ đau đớn làm Nguyễn Thời Hành vừa đau lại vừa sướng, hơn nữa chỗ sâu bên trong nhục huyệt của cậu đang khát khao dương vật của đàn ông. Cậu dùng sức véo núm vú trong tay, vừa nức nở vừa nắn bóp, như muốn chơi hỏng núm vú của bản thân, khoái cảm đan xen nhau truyền đến, điểm mẫn cảm liên tục bị liếm khiến đầu óc cậu trống rỗng, dương vật dựng thẳng bắn ra từng luồng tinh dịch.

Những chất nhầy đó phun lên bụng của Nguyễn Thời Hành cùng với mặt Loan Ngọc.

Nguyễn Thời Hành ánh mắt thất thần tan rã, nhất thời không khôi phục được.

Cậu thế mà lại bị người khác liếm bắn!

Cảm giác sảng khoái kéo căng thần kinh của cậu, từ trong khoái cảm hoàn hồn lại, liềm cảm thấy mông vẫn đang thèm dương vật của Loan Ngọc.

Sau khi được liếm láp hậu huyệt đã mềm xốp, Nguyễn Thời Hành nhẹ nhàng cắm hai ngón tay vào, banh lỗ đít của mình sang hai bên, để thịt ruột đỏ tươi bên trong hiện rõ trước mắt Loan Ngọc, muốn Loan Ngọc cắm vào.

Rõ ràng là một thân hình rất nam tính, nhưng giờ phút này lại tương phản nhìn cực kỳ dâm đãng, cám dỗ đến mức khiến người ta không khỏi mê muội, huống chi còn ở trong mắt của người đã mê luyến cậu ta.

Dương vật thô dài giống như đóng cọc đâm thẳng vào cơ thể của Nguyễn Thời Hành, trực tiếp thọc lút cán, lỗ đít bị căng rộng đến cực hạn, cố hết sức cắn chặt dương vật, không còn chút nếp uốn nào.

Nguyễn Thời Hành phát ra một tiếng than nhẹ ngọt nị, trên mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn.

“Đâm tới rồi... Ông xã tuyệt quá... Vào thật sâu...”

Chân Nguyễn Thời Hành bị Loan Ngọc bắt lấy, cơ thể đung đưa theo từng cú thúc của Loan Ngọc, cậu vô thức liếc mắt nhìn Lư Tuyết, cố gắng kìm hãm tiếng rên rỉ, cắn chặt môi, nhưng thi thoảng vẫn bật ra vài tiếng nức nở.

Loan Ngọc lấy lại tỉnh táo trong cơn khoái cảm dữ dội, ký ức trong trí nhớ khiến mặt hắn ửng đỏ, làn da trắng nõn phủ một tầng hồng phấn, hoàn toàn tương phản với màu da mật sắc dưới thân.

Loan Ngọc bóp đùi cái tên dâm đãng này mạnh mẽ đâm chọc, nghe thấy Nguyễn Thời Hành đang cố đè thấp giọng xuống làm hắn càng muốn bắt nạt cậu, cố tình đâm đến nơi sâu nhất, tinh hoàn va vào miệng huyệt khiến nó càng thêm sưng đỏ, tiếng cơ thể va chạm dâm mĩ dị thường.

Nguyễn Thời Hành đã bị thao đến có chút chịu không nổi, ngón tay bấu chặt mép bàn, nước mắt làm cho mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, đầu óc càng lúc càng hỗn loạn.

Cơ thể đột nhiên bị nâng lên, cảm giác lơ lửng khiến cậu hoảng sợ, cậu mở to mắt, phát hiện bản thân bị một lực không rõ nâng lên, hành động này khiến dương vật đi sâu đến nơi chưa từng có, bụng như thể đã bị Loan Ngọc đâm thủng.

Loan Ngọc thưởng thức bộ dạng hoảng sợ của Nguyễn Thời Hành một hồi, sau đó nhìn cậu ta dần trở nên mê loạn, trong lòng thầm mắng dâm đãng. Làm gió dưới mông Nguyễn Thời Hành phối hợp theo tốc độ đâm chọc của hắn, nước dâm chảy ra từ nhục huyệt bắn tung tóe.

Lư Tuyết nằm trên giường khẽ lẩm bẩm, hình như sắp tỉnh lại, sự căng thẳng có thể bị phát hiện này làm cho giác quan đều đạt đến đỉnh điểm, Loan Ngọc dùng gió kéo rèm lại, bắn đầy hậu huyệt Nguyễn Thời Hành.

Bụng Nguyễn Thời Hành hơi phồng lên, trong mắt đẫm hơi nước, khiến đôi mắt đen càng thêm mê hoặc, Loan Ngọc cậu ôm cậu, cùng cậu trao đổi một nụ hôn dính nhớp.

Nguyễn Thời Hành bị hôn một hồi lâu mới được tha, Loan Ngọc muốn giúp cậu rửa sạch, lại bị cậu chặn lại.

“Cô ấy sắp tỉnh rồi, hiện tại không tiện, cậu nên tìm quần áo trước cho tôi thì tốt hơn.”

Nguyễn Thời Hành nhìn mấy mảnh vải rách nát trên người mìn, có chút bất đắc dĩ nói.

Loan Ngọc ho nhẹ một tiếng, lấy bộ quần áo trong cái túi vừa tìm được ra, để Nguyễn Thời Hành thay.

Nguyễn Thời Hành thay quần áo cũng không an phận, còn phải dùng lời nói trêu chọc Loan Ngọc.

“Cậu bắn vào bên trong, bây giờ tôi vẫn ngậm chặt, cậu nói xem, nếu tôi tiếp tục giữ liệu có thể mang thai con của cậu không,” Nguyễn Thời Hành sờ sờ bụng mình, giống như lẩm bẩm tiếp tục nói, "Làm nhiều như vậy, lại còn bắn sâu như vậy, hẳn là mang thai rồi đi.”

Loan Ngọc sửng sốt, nhịn không được đi theo suy nghĩ của Nguyễn Thời Hành, nhìn chằm chằm bụng Nguyễn Thời Hành, có chút chờ mong nghĩ chẳng lẽ thật sự có con của bọn họ trong đó sao.

Con của cậu ấy... Sẽ trông như thế nào?

Nguyễn Thời Hành bật cười thành tiếng Loan Ngọc mới nhận ra Nguyễn Thời Hành không thể mang thai, xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn Nguyễn Thời Hành, không phục cắn cậu ta một cái, hừ lạnh nói: “Vậy thao thêm vài lần nữa, nói không chừng sẽ có thai.”

Nguyễn Thời Hành cười khúc khích, bị Loan Ngọc ấn xuống hôn hai lần mới buông tha.

Hắn đi mở cửa sổ, Loan Ngọc dùng dị năng rửa sạch sẽ những nơi bị bẩn, dùng gió thổi mùi tình dục trong phòng ra ngoài, sau khi làm xong, Nguyễn Thời Hành kéo rèm ra, nhìn tình trạng của Lư Tuyết.

Lư Tuyết mở to mắt, hình như còn đang sững sờ.

“Làm sao vậy Tiểu Tuyết, cậu có khỏe không, có chỗ nào không thoải mái sao?”

Lư Tuyết nhìn thấy Nguyễn Thời Hành, liền hưng phấn ôm lấy cậu.

“Nguyễn ca tôi không chết! Tôi không chết! Tôi còn có dị năng! A a a a a a! Tôi không chết! Loan Ngọc tôi không chết!”

Cô hưng phấn mắt thường có thể thấy rõ, cô ở trước tầm mắt muốn giết người của Loan Ngọc hoan hô, lúc sau mới phát hiện ra mình đang làm một điều rất đáng sợ.

Cô yên lặng rút tay về, nói hai tiếng xin lỗi với Loan Ngọc, sau đó tiếp tục vui sướng.

“Đúng vậy, cậu không sao, cậu có dị năng gì?”

Nguyễn Thời Hành nhìn cô gái tươi cười rạng rỡ, sức sống dồi dào kia cũng làm cậu thoải mái hơn, cười dò hỏi.

“Nó giống một không gian lưu trữ đồ vật, đại khái bằng một nửa căn phòng này.”

Không phải dị năng chiến đấu nên Lư Tuyết có chút thất vọng, nhưng cô rất thông minh, lập tức liền hiểu ra, cô như vậy không phải là tương đương với một nhà kho di động sao, ở trong hoàn cảnh tận thế hiện tại, yêu cầu phải lưu trữ nhiều vật tư, cô căn bản không cần phải chiến đấu như trước, cũng có thể đảm đương một nhân vật không thể thiếu trong đội, cho nên cô cực kỳ cao hứng.

Loan Ngọc ánh mắt lóe lên, hắn cũng nghĩ đến điều này, đem một cái túi lại gần.

“Thử cất vào đi.”

“Không thành vấn đề.”

Giây tiếp theo, cái túi liền biến mất trong không khí.

Đầu Lư Tuyết nghĩ, cái túi kia lại xuất hiện.

Loan Ngọc lấy bánh mỳ từ trong túi ra, kéo khóa lại sau đó nói.

“Trước tiên cứ nghỉ ngơi đi, bây giờ đang là buổi tối, không thích hợp đi ra ngoài, chờ ngày mai chúng ta rời đi, tôi sẽ giúp cô lấy tinh hạch.”

“Được!”

Lư Tuyết biết, ý của Loan Ngọc là đã hoàn toàn thừa nhận bọn họ là một đội, chứ không phải là một người xa lạ bình thường.

Ba người ăn khá ít, Nguyễn Thời Hành ăn nhiều nhất, đây là Lư Tuyết và Loan Ngọc chủ động đưa cho cậu, biểu thị bọn họ không cần ăn quá nhiều.

Sau khi ăn xong, Loan Ngọc tháo băng vải trên tay Nguyễn Thời Hành ra, nhìn miệng vết thương đầy máu đã kết vảy của Nguyễn Thời Hành, đầu ngón tay tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng.

Một dòng nước ấm không rõ truyền vào trong cơ thể, vết sẹo trên tay Nguyễn Thời Hành chậm rãi biến mất, sau đó khôi phục lại nhẵn nhụi như bình thường .

“Xem ra nó có tác dụng.”

Loan Ngọc nhẹ nhàng thở ra, không có đoán sai dị năng mới thức tỉnh của mình.

Hệ thống khiếp sợ mở miệng: Không đúng không đúng, nam chủ sao lại có dị năng hệ chữa trị. Không nên, hắn phải toàn lực chiến đấu, mấy cái như không gian, chữa trị không phải là của nhóm nữ chính sao?

Nguyễn Thời Hành: Cậu không biết, vậy tôi càng không biết.

Thật ra Nguyễn Thời Hành cũng đã mơ hồ nhận ra, có lẽ là bởi vì cậu nên Loan Ngọc mới tự thức tỉnh dị năng này.

Cậu dựa vào Loan Ngọc ghé bên tai hắn trêu ghẹo nói: “Cậu nghĩ xem, nếu đã dùng được dị năng này ở trên người tôi, về sau liệu có thể làm nhiều thêm một hai lần?”

Nguyễn Thời Hành chỉ nói đùa và câu, nhưng hai mắt Loan Ngọc lại sáng lên.

Ý kiến hay, có thể thử xem.

Phần trứng màu:

Tiểu Ngọc: Dị năng không gian... Có thể cho cô vào đấy luôn sao?

Như vậy liền không có bóng đèn nữa!

Tiểu Tuyết: Ý kiến hay, để tôi thử xem!

Cô cũng không muốn làm bóng đèn!

Thí nghiệm bắt đầu, thí nghiệm thất bại, không thể.

Tiểu Ngọc: ...... Dùng cô để làm gì?

Tiểu Tuyết: ......... 【Tổn thương】

Làm người không cần quá đáng Loan Ngọc, ok?

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Dụ Dỗ Thẳng Nam của Dữu Tử Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dammythitvan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.