Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17 : Liên Tiếp "Đoán Trúng"

Tiểu thuyết gốc · 2465 chữ

Lôi đài được lập ra với mục đích tuyển phu quân cho tam tiểu thư đương nhiên Minh phủ phải đặt ra điều kiện giới hạn độ tuổi của người tham gia cho phù hợp với tam tiểu thư, cụ thể chỉ có nam nhân từ hai mươi tới hai mươi lăm tuổi mới có thể ghi danh đăng kí vì tam tiểu thư năm nay vừa tròn hai mươi tuổi.

Mà luyện võ công là một quá trình tích lũy lâu dài chứ không phải một ngày hai ngày liền có thể trở thành cao thủ, nói cách khác khả năng chiến đấu của những người trẻ tuổi không quá khủng bố.

Đương nhiên chuyện gì cũng có ngoại lệ, ví dụ như trường hợp của thiếu niên vừa sinh ra đã có được nội lực hơn người giúp “hắn” dễ dàng đạt được danh hiệu cao thủ từ rất nhỏ hoặc nếu được người khác truyền công lực vẫn có thể sớm trở thành cao thủ.

Trong đó cái sau thường thấy hơn cái trước, dù vậy những trường hợp ngoại lệ thứ hai vẫn rất hiếm thấy, trong đám người trẻ tuổi đến tham gia tỉ võ không có ai rơi vào trường hợp ngoại lệ nào cả.

Cùng lắm những người tới tham gia tỉ võ chỉ được coi là nổi bật so với người cùng lứa tuổi chứ so với cao thủ chân chính còn kém xa, thậm chí phần lớn so với Hàn Thiên kiếp trước còn yếu hơn một phần.

Điều đó lí giải tại sao kiếp này Hàn Thiên chưa luyện võ lại nhìn ra được kết quả trận chiến giữa Lưu Nhất Kiếm và Trầm Lương Sinh, không, phải nói là trong tất cả các trận tiếp theo Hàn Thiên đều biết trước ai sẽ là người chiến thắng.

Nhưng có một điểm khá kì lạ… đó là hệ thống võ công ở đây phức tạp hơn ở địa cầu nhiều lắm, đại đa số những chiêu thức được người bên dưới sử dụng Hàn Thiên nghe cũng chưa từng nghe qua chứ đừng nói nhìn thấy, đồng nghĩa không phải Hàn Thiên dựa vào kiến thức kiếp trước mới biết được kết quả.

Vậy tại sao Hàn Thiên vẫn có thể nhìn ra sơ hở của người bên dười?

Đáp án là… Hàn Thiên cũng không biết, hắn chỉ biết khi quan sát người bên dưới luôn có một cảm giác quen thuộc khó tả từ sâu trong linh hồn giúp hắn có được thông tin liên quan tới võ công, giống như những loại võ công kia hắn đã học hết cả rồi, và bây giờ hắn chỉ đang ôn lại mà thôi.

Thế nên Hàn Thiên chỉ cần nhìn qua một lần liền biết được điểm mấu chốt trong chiêu thức của người bên dưới nằm ở đâu, trừ phi người ta xuất chiêu nhanh đến mức ánh mắt “chưa luyện võ” của Hàn Thiên không theo kịp như thiếu niên từng làm Hàn Thiên mới bó tay.

Về phần thiếu niên ở bên cạnh liên tục trêu chọc Hàn Thiên bằng cách vừa quan sát lôi đài vừa chớp lấy thời cơ hỏi Hàn Thiên một số câu liên quan tới võ công đại loại như sau.

-Trận này ngươi nghĩ ai thắng?

-Lục Đình thắng.

Năm phút sau, Lục Đình thật sự thắng.

-Trận này ta nghĩ Nghiêm Hồng thắng a, thân pháp của Nghiêm Hồng rất tốt.

-Không, là Liễu Đại Kiên thắng, chân phải của Liễu Đại Kiên đang tụ lực chờ thời cơ xuất chiêu.

Quả nhiên, hai phút sau Liễu Đại Kiên tung một cước bằng chân phải đá bay Nghiêm Hồng.

Sau khi đưa ra “dự đoán chính xác” năm trận đấu liên tiếp Hàn Thiên mới sực nhớ ra nãy giờ bản thân bị thiếu niên đùa giỡn, hắn trợn mắt lườm thiếu niên nói:

-Ngươi quá đáng.

Thật, mỗi lần thiếu niên hỏi đều trúng vào lúc Hàn Thiên bị cảm giác quen thuộc tác động khiến Hàn Thiên không tự chủ được bộc phát “thói quen xấu” trả lời một cách vô thức, trong khi đó hắn không hề muốn để thiếu niên biết được điểm kì lạ của bản thân chút nào.

Một tiểu cô nương chưa học qua võ công lại biết rõ những anh tài bên dưới trong lúc tỉ thí sơ hở chỗ nào, ra chiêu như thế nào không kì lạ sao?

Quá kì lạ, quá bất thường a.

Nhìn bộ dáng giận dỗi của tiểu cô nương trước mắt thiếu niên lộ vẻ vô tội đáp:

-Ta có làm gì quá đáng đâu chứ, xem đấu võ không phải phần vui nhất là dự đoán sao. Ngược lại ta thấy vận khí của ngươi quả thực không tệ nha, năm trận liên tiếp đều đoán trúng, nếu mang ngươi đi đánh bạc chắc hẳn sẽ hốt được một mẻ lớn.

Nghe vậy Hàn Thiên không phản bác được, hắn chỉ có thể làm mặt dỗi không thèm nói chuyện với thiếu niên nữa, còn chuyện hắn có tiếp tục trả lời hay không đáp án có lẽ là… có, lực bất tòng tâm a, thói quen xấu là bệnh, cần chữa trị gấp a.

Thiếu niên biết tiểu cô nương không thật sự giận dỗi mà giống làm nũng hơn, “hắn” xuống nước nói:

-Được rồi, ta thừa nhận vừa rồi có trêu chọc người vì ta rất thích nhìn thấy bộ dáng kia của ngươi, bất quá nếu ngươi không muốn ta sẽ không hỏi.

Đúng như thiếu niên nghĩ, Hàn Thiên làm mặt giận dỗi chứ không có giận, hắn cảm nhận được rõ ràng thiếu niên chỉ đang trêu đùa hắn thôi chứ người ta không có ác ý, ngược lại Hàn Thiên có cảm giác hình như thiếu niên đang muốn mở đường cho hắn.

Để xác minh xem liệu bản thân đoán có đúng hay không lần này Hàn Thiên là người chủ động hỏi ngược lại:

-Ngươi không cảm thấy ta có vấn đề sao?

Sớm biết tiểu cô nương sẽ hỏi câu này, thiếu niên cười nói:

-Thấy chứ, thật ra ngay từ lần gặp đầu tiên gặp mặt ta đã biết ngươi có vấn đề cực lớn rồi, đổi lại người bình thường sẽ không kịp làm ra phản xạ đấm ta như ngươi từng làm đâu.

-Sau đó chuyện ngươi có thể nói lại không nói được ngôn ngữ ở đây và việc ngươi phát hiện ra được ta bị trúng ám khí đều chứng tỏ ngươi không bình thường chút nào.

Hàn Thiên không phải ngu ngốc, hắn liên tục “bị” thiếu niên gắn mác “không bình thường” chứ không phải “có vấn đề” liền biết thiếu niên đang đề cập tới cái gì lập tức đáp trả:

-Nếu đã biết ta có vấn đề cực kì lớn tại sao ngươi không hỏi ta bất kì thứ gì mà vẫn ra tay giúp đỡ ta hết lần này tới lần khác? Người bình thường chắc chắn không làm việc giống như ngươi.

“Bị” Hàn Thiên dùng câu nói của mình đáp trả lại, thiếu niên làm mặt nghiêm túc trả lời:

-Thứ nhất, ngươi có vấn đề hay không đối với ta không quan trọng, ta chỉ biết ngươi rất quan trọng với ta, như vậy là đủ rồi. Thứ hai, ta thực sự không phải người bình thường, ta là cao thủ võ lâm a, cho nên câu nói kia của ngươi không đúng.

Ý tứ… ta là không bình thường theo nghĩa đen, còn ngươi là không bình thường theo nghĩa bóng nha.

Về phía Hàn Thiên đây không phải lần đầu tiên nghe thiếu niên nói lời thật lòng có chút ngọt ngào này nên không để ý nhiều, cái này gọi là nghe nhiều thành quen.

Ngoài ra Hàn Thiên đã xác định thiếu niên muốn nói với hắn rằng “ngươi không cần che dấu gì cả, cứ là chính ngươi đi thôi” khiến Hàn Thiên nổi lên một loại cảm xúc khó tả, loại cảm xúc này là lần đầu tiên Hàn Thiên được nếm trải nên không biết gọi nó là gì.

Bất quá Hàn Thiên vẫn không quên đáp trả thiếu niên:

-Ta cũng thực sự không phải người bình thường.

Thiếu niên cười cười:

-Ừ, ta biết ngươi không bình thường rồi.

Lần nữa Hàn Thiên nói không lại thiếu niên đành phải im lặng.

Thấy vậy thiếu niên nói tiếp, lần này không hề mang theo ý tứ trêu chọc mà rất nghiêm túc:

-Nếu có một ngày ta trở thành người để ngươi tin tưởng ta rất muốn nghe ngươi nói xem ngươi không bình thường ở chỗ nào, đương nhiên nếu ngươi không muốn nói cũng không sao, ta chỉ tò mò chứ điều đó thật sự không quan trọng.

Hàn Thiên khẽ gật đầu:

-Cám ơn.

Sau đó Hàn Thiên chuyển sang chủ đề khác:

-Người kia, có chút ý tứ.

Nghe vậy thiếu niên liền chuyển sự chú ý xuống lôi đài, “hắn” thấy trên lôi đài đang đứng hai người, một người dùng kiếm tên gọi Đặng Khôi, người còn lại tên gọi Lưu Tuấn Kiệt có lẽ là dùng quạt vì không thấy hắn mang theo bất kì thứ gì lên đài ngoại trừ một cây quạt.

Đồng thời thiếu niên cũng biết người Hàn Thiên nói “có chút ý tứ” là ai – Đặng Khôi.

Phía dưới đài, nhiều người nhìn thấy Đặng Khôi liền nói những lời khó nghe:

-Ta không nhìn lầm chứ, một phế nhân cũng muốn trở thành phu quân của Minh Nguyệt tiểu thư sao?

-Chậc, ai bảo Minh phủ không đưa ra hạn chế nào ngoài tuổi tác đâu. Tuy nhiên Đặng Khôi này cũng quá không biết điều, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga a.

-Ngươi nói sai rồi, ở đời có con cóc ghẻ nào không mơ tới được ăn thịt thiên nga? Chẳng qua không ăn được mà thôi.

-Ngươi nói rất có lí, bất quá ta vẫn thấy Đặng Khôi quá càn rỡ, dù sao Minh phủ không chịu trách nhiệm cho việc đao kiếm không có mắt, không có đủ thực lực dám đi lên đài chưa chắc sẽ toàn mạng a.

-Hắc hắc, để rồi xem, ta đoán Đặng Khôi chỉ chịu được ba chiêu dưới tay Lưu Tuấn Kiệt.

Thật sự, không nói dung mạo Đặng Khôi không được đẹp vì trên mặt có một vết sẹo khá lớn kéo dài từ trán đi qua mắt phải xuống tới má phải thì cánh tay phải Đặng Khôi còn nằm ở tư thế buông thõng không có chút sức lực nào, điều này nghĩa là Đặng Khôi đã bị phế cánh tay phải.

Một người bị phế một cánh tay có thể mạnh đến mức nào, trong mắt người khác Đặng Khôi so với Lưu Tuấn Kiệt hào hoa phong nhã kém quá xa.

Bất quá đây là cái nhìn của người khác chứ “có chút ý tứ” trong lời Hàn Thiên và thiếu niên không phải nói về vẻ bề ngoài không được đẹp của Đặng Khôi mà là thực lực của Đặng Khôi.

Thông thường những người như Đặng Khôi sẽ không mạnh bằng người lành lặn, bởi vì một phần cơ thể bị phế đồng nghĩa với một số nhánh kinh mạch trên phần cơ thể đó cũng bị phế, cứ như thế dẫn tới lúc vận chuyển nội lực sẽ không như lúc lành lặn được.

Thế nhưng Đặng Khôi lại khác, người khác có thể không nhìn ra thực lực chân chính của Đặng Khôi chứ thiếu niên và Hàn Thiên nhìn qua liền biết Đặng Khôi không đơn giản.

Thậm chí thiếu niên còn nhìn rõ hơn Hàn Thiên đưa ra đánh giá chính xác rằng Đặng Khôi là người mạnh thứ ba trong số những người ở đây, với tình trạng cơ thể như vậy lọt vào được top ba đúng là “có chút ý tứ”.

Phía trên đài, Lưu Tuấn Kiệt phát hiện đối thủ của mình là một “phế nhân” cũng không hề vui vẻ, không phải hắn xem thường Đặng Khôi mà là thắng được một phế nhân không phải chuyện gì đáng tự hào, xét về một mặt nào đó còn khiến cho phẩm giá của bản thân thấp đi.

Lưu Tuấn Kiệt mở miệng nói:

-Ngươi chịu thua đi, ta không muốn đánh với phế nhân.

Nghe vậy Đặng Khôi không nói gì, hắn chỉ dùng tay trái nắm vào chuôi kiếm của thanh kiếm được dắt bên hông phải rồi vận chuyển nội lực, ý tứ rõ ràng, ngươi không muốn đánh, nhưng ta muốn.

Lưu Tuấn Kiệt hừ lạnh:

-Hừ, cho mặt mũi mà không biết điều.

Nói xong Lưu Tuấn Kiệt phất tay một cái mở ra cây quạt nãy giờ vẫn cầm trên tay, quả nhiên vũ khí của Lưu Tuấn Kiệt là quạt, hình ảnh này… rất đẹp trai.

Đáng tiếc, đẹp trai không có tác dụng gì nhiều trong chiến đấu.

Hai giây sau đó, Đặng Khôi vẫn trong tư thế nắm lấy chuôi kiếm còn Lưu Tuấn Kiệt vung quạt lên đánh ra một chiêu thức:

-Thất Phong Trảm.

-Cạch....

Thế nhưng không có bất kì dấu hiệu nào của “Thất Phong Trảm” gì gì đó xuất hiện, có… chỉ là cây quạt của Lưu Tuấn Kiệt sau một cái vung kia đã bị chém làm hai rơi xuống đất.

Điều này làm Lưu Tuấn Kiệt vô cùng kinh ngạc, nhìn lại hai mảnh quạt nằm trên mặt đất rồi nhìn qua tay phải hắn mới phát hiện tại năm đầu ngón tay đã có năm vệt máu rất nhỏ đại biểu cho việc hắn đã bị Đặng Khôi đánh bại mà hắn còn không nhận ra bản thân đã bị đánh bại từ lúc nào.

Nghĩa là… Đặng Khôi là người ra chiêu trước chứ không phải Lưu Tuấn Kiệt.

Bất quá Lưu Tuấn Kiệt không có lấy mấy chữ “bị đánh lén” lấp liếm cho việc bản thân bị đánh bại, hắn không phải kẻ ngu, hắn biết… Đặng Khôi này rất mạnh, nếu không phải người ta thủ hạ lưu tình hắn đã mất mạng rồi.

Lưu Tuấn Kiệt ôm quyền nói:

-Ta rút lại những lời nói vừa rồi, Đặng huynh rất mạnh, ta thua rồi.

Đặng Khôi lần nữa không trả lời, hắn chỉ khẽ gật đầu rồi đi xuống đài.

Cám ơn Vân ủng hộ ca 500 TLT và Hằng ủng hộ 200 TLT. Ngoài ra nếu các bạn thấy thích bộ truyện ngôn tình ngắn này hãy nhấn nút like nhaaaaaaaa.

Bạn đang đọc Xuyên Không... Lệch Giới Tính sáng tác bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.