Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 16 : Thói Quen Cần Sửa Đổi

Tiểu thuyết gốc · 2347 chữ

Đi thêm một chút nữa hai người Hàn Thiên và thiếu niên đã tới được địa phương Minh phủ lập lôi đài, bất quá hai người được tính là đến muộn nên chỗ tốt đã mất hết rồi, ngay cả mấy địa phương như trên nóc nhà hay trên mấy cành cây đều bị người chiếm không còn chỗ nào.

Điều này làm Hàn Thiên khá bực bội, hắn bây giờ chỉ là một tiểu cô nương mười ba tuổi không có võ công trong khi người phía trước ai cũng cao to chắn hết tầm nhìn, làm sao xem?

Mà không xem được đến đây làm gì, mục đích của Hàn Thiên là muốn thông qua quan sát để học tập kiến thức võ công chứ không phải chỉ đến nghe tiếng reo hò hay nghe âm thanh vũ khí chạm nhau cho vui tai.

Hàn Thiên thuộc loại người không giỏi che dấu cảm xúc, hắn có thể diễn nhưng những thứ cảm xúc liên quan tới vấn đề luyện võ công thường sẽ phản ánh lên mặt luôn, trên mặt Hàn Thiên lúc này hiện rõ hai chữ "bực bội"

Ở bên cạnh, thấy Hàn Thiên xụ mặt thiếu niên liền đưa tay trái ra nói:

-Ta mang ngươi tới chỗ tốt để quan sát.

Nghe vậy Hàn Thiên không do dự chút nào nắm lấy tay thiếu niên luôn, có chỗ xem là tốt nhất còn chuyện nam nữ thụ thụ bất thân thân gì đó đã bị Hàn Thiên ném qua một bên, trước sức dụ hoặc của võ công cái gì cũng có thể bỏ qua nha.

Thấy tiểu cô nương trước đó còn ngại ngùng thoát ra khỏi vòng tay mình bây giờ chỉ vì xem võ công lại không thèm để ý chút nào cho nắm tay khiến thiếu niên không biết nói gì, tiểu cô nương này… đủ thú vị, sau này có chuyện cứ lấy võ công ra dụ nàng là được a.

Bất quá nghĩ thế thôi chứ thiếu niên sẽ không làm như vậy, ‘‘hắn’’ không muốn lợi dụng yêu thích của tiểu cô nương bắt nàng làm những gì nàng không thích, đây là quy tắc sống của ‘‘hắn’’ – không bao giờ ép buộc người khác, nhất là những người ‘‘hắn’’ quan tâm.

Nắm tay Hàn Thiên, thiếu niên đạp khinh công mang theo Hàn Thiên lên tầng ba của một cái lầu các cách lôi đài không xa, lần này thiếu niên không dùng khinh công ở tốc độ cao mà rất nhẹ nhàng tiêu sái nên thu hút khá nhiều ánh mắt của người bên dưới.

Có điều thiếu niên không quan tâm bản thân đang gây ra sự chú ý, ‘‘hắn’’ chỉ biết tiểu cô nương đang nắm tay ‘‘hắn’’ rất thích học võ nên nhân cơ hội này cho nàng cảm nhận một chút khinh công là như thế nào, bầu trời, vĩnh viễn là một địa phương lãng mạn a.

Khi đến nơi Hàn Thiên buông tay ra nói :

-Cám ơn, sau này có tiền ta sẽ trả lại cho ngươi.

Thiếu niên vẫn chưa nghe ra ý tứ ‘‘không thích’’ của Hàn Thiên, ‘‘hắn’’ tưởng Hàn Thiên để ý chuyện nam nữ mới buông tay ra nên nói :

-Ngươi vui là được rồi.

Hàn Thiên làm mặt nghiêm túc đáp lại :

-Ta vui là một chuyện, còn ta nợ ngươi là một chuyện khác. Nói thật nếu biết ngươi bỏ tiền ra bao trước địa phương này chỉ để xem lôi đài ta sẽ ngăn cản ngươi, bởi vì như vậy rất lãng phí, theo ta thấy dùng số tiền đó để giúp người khác sẽ tốt hơn rất nhiều.

Thật, ban đầu Hàn Thiên nghĩ thiếu niên sẽ mang hắn tới địa phương như nóc nhà bí mật hay gì gì đó tương tự chứ không hề nghĩ tới điểm đến lại là một tầng của lầu các có góc nhìn rất tuyệt vời, biết trước như vậy hắn thật không thèm đi đâu.

Hàn Thiên không phải kẻ ngu, một địa phương cực tốt lại tới lượt hai người đến muộn như bọn họ ngồi chỉ có một đáp án duy nhất để giải thích, đó là chỗ này đã được thiếu niên bao trước, mà bao trước thì số tiền bỏ ra đương nhiên không hề nhỏ.

Từ đó hình tượng thiếu niên trong mắt Hàn Thiên đã có một điểm trừ - tiêu tiền như rác, hai lần trước còn tạm chấp nhận được chứ lần này quá màu mè, nếu không phải Hàn Thiên biết quy tắc thuê rồi rất khó trả lại có khi hắn còn không lên tiếng cám ơn.

Kiếp trước Hàn Thiên không để ý nhiều tới tiền bạc nhưng kiếp này hắn bắt đầu để ý rồi.

Có thể nói sự cực khổ của bé gái tác động đến con người của Hàn Thiên rất nhiều, đổi lại là Hàn Thiên ở địa cầu sẽ không bao giờ nói ra những lời ‘‘giúp người khác’’, đương nhiên Hàn Thiên ở địa cầu cũng chẳng có ý định làm hại ai bao giờ, những gì Hàn Thiên ở địa cầu để ý tới chỉ có võ công và võ công.

Phía bên kia, một lần nữa thiếu niên càng thấy thích tiểu cô nương trước mắt hơn, cái khác không nói chứ ‘‘hắn’’ biết tiểu cô nương này có một sự chấp nhất cực kì lớn với chuyện luyện võ công, vậy mà nàng lại nói thà không xem để tiền đó giúp người khác còn hơn.

Thật sự nàng là một tiểu cô nương từng trải qua nghèo khó sao ? Tại sao nàng bị người đời vứt bỏ không ai thèm ngó ngàng tới mà vẫn quan tâm đến người khác như vậy cơ chứ.

Nói thật nếu không có trực giác mách bảo có lẽ ‘‘hắn’’ cũng thích điểm này ở tiểu cô nương, trong mắt thiếu niên thì Hàn Thiên quá đặc biệt so với những người khác.

Chẳng là hình như ‘‘hắn’’ bị người ta hiểu lầm rằng tiêu tiền không đúng chỗ nên bị ghét rồi, thiếu niên cười khổ giải thích :

-Tiếng nói của ta ở Minh Nguyên Thành có chút trọng lượng nên chỗ này đúng là do ta thuê để chúng ta xem thi đấu lôi đài, bất quá ta không phải bỏ chút tiền túi nào ra để thuê cả.

Hàn Thiên nhướn mày hỏi lại :

-Thật sự?

Thiếu niên gật đầu xác nhận :

-Thật, ta có thể lừa gạt người khác nhưng sẽ không lừa gạt ngươi, nếu ngươi không tin ta có thể thề.

Nghe vậy Hàn Thiên hơi dịu lại nói :

-Được rồi, vừa rồi ta cũng có điểm không đúng, dù sao ngươi là nghĩ cho ta mới làm như vậy.

Những lời này là nói thật, trên thực tế Hàn Thiên không có ác cảm với thiếu niên nhiều lắm, hắn có tâm giúp đỡ người khác không có nghĩa bắt buộc thiếu niên cũng phải như vậy, riêng việc thiếu niên ra tay giúp hắn là hắn đã biết ơn lắm rồi.

Đối diện, từ giọng điệu trong lời Hàn Thiên nói thiếu niên biết bản thân đã xóa thành công ‘‘điểm trừ’’ liền chuyển chủ đề khác :

-Ngươi đoán xem giữa hai người trên đài ai sẽ thắng ?

Tới đây coi như vấn đề ‘‘không hợp nhau’’ đã giải quyết xong, nghe thiếu niên hỏi Hàn Thiên liền chuyển sang chế độ ‘‘luyện công’’ chăm chú quan sát người trên lôi đài thi triển võ học.

Lúc này trên lôi đài là hai nam nhân thoạt nhìn hai mươi đến hai mươi hai tuổi, một người dùng trường thương một người dùng trường kiếm không ngừng trao đổi chiêu thức đối chiến lẫn nhau, mỗi khi kiếm ra một chiêu thương liền đáp lại bằng một chiêu không hề kém cạnh.

Mới nhìn qua có vẻ thực lực hai người sàn sàn nhau, nhìn kĩ hơn một chút sẽ thấy người cầm kiếm đang chiếm lợi thế còn người dùng thương đã có mấy vết thương nhỏ, thế nhưng sau ba mươi giây quan sát Hàn Thiên lại đưa ra câu trả lời như sau:

-Ta nghĩ người dùng thương sẽ thắng.

Thiếu niên nhận được câu trả lời từ Hàn Thiên chỉ mỉm cười chứ không nói gì, câu này… là thiếu niên đang xác định lại một chuyện, và hắn đã xác định được rồi, tuy nhiên thiếu niên chỉ dừng lại ở xác định thôi, dù tiểu cô nương này có như thế nào đi nữa ‘‘hắn’’ cũng lựa chọn tin vào trực giác của bản thân.

Còn Hàn Thiên đang hưng phấn do đạt được mục đích không để ý câu trả lời của mình đã lộ ra vấn đề cực lớn, đó là người bình thường không bao giờ đưa ra câu trả lời rằng người dùng thương sẽ thắng, bởi vì bằng mắt thường có thể thấy người dùng kiếm mới là người chiếm ưu thế.

Ba phút sau, người dùng thương hơi yếu thế bị người dùng kiếm chấn lùi một bước ngã về phía sau, thậm chí một chiêu của người dùng kiếm còn khiến cho thân thương xuất hiện chấn động mạnh đánh bật cả hai tay của người cầm thương ra ngoài.

Cao thủ so chiêu, chỉ cầu lợi thế chớp nhoáng, người dùng kiếm làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này, hắn đạp mạnh xuống lôi đài thi triển thân pháp tới cực hạn đâm tới một kiếm.

-Kinh Đào Hải Lãng.

Kiếm chiêu kết hợp với nội lực hóa thành vô số tầng kiếm ảnh trùng điệp đâm tới người cầm thương, cảm giác giống như kiếm lại không phải kiếm, mà là từng lớp từng lớp sóng lớn ập tới liên miên không dứt, nhiều người dưới lôi đài đưa ra kết luận người dùng kiếm sẽ thắng trong lượt chiêu này.

Đúng lúc này, khóe miệng người dùng thương khẽ nhếch lên, bởi vì… một bước lùi lại kia chính là hắn cố tình bày ra để dụ đối thủ vào tròng chứ không phải thật sự thất thế, ngay từ đầu thực lực của hắn đã mạnh hơn đối thủ rồi, chẳng qua hắn muốn bảo lưu thực lực cho vòng sau.

Vẫn câu nói trên, cao thủ so chiêu, chỉ cầu lợi thế chớp nhoáng, đối thủ đã lao vào bẫy rập của mình làm sao người dùng thương có thể bỏ qua cơ hội.

Người dùng thương đang trong tư thế bị đánh lùi đột nhiên dùng tay phải chộp lại thân thương, hắn khẽ rung cổ tay một cái khiến thanh trường thương chủ động trượt về phía sau, đuôi thương đập vào mặt đất khoảng hai tấc chống đỡ cho người dùng thương đứng vững.

Sau đó trong lúc tay phải vẫn giữ chặt thân thương thì người dùng thương tiếp tục dùng tay trái vỗ lên thân thương một cái thật mạnh, nội lực truyền vào phối hợp với mũi thương rung chuyển không ngừng hóa thành vô số thương ảnh đón lấy một chiêu Kinh Đào Hải Lãng của người dùng kiếm.

-Vạn Thương Khởi.

-Keng… keng… keng… bang….

Kiếm ảnh cùng thương ảnh chạm nhau, vô số âm thanh va chạm vang lên, ba giây sau trường kiếm không chịu nổi trùng kích vỡ nát, người dùng kiếm bị một chiêu Vạn Thương Khởi đánh lùi mấy bước, khóe miệng còn vương lên một hàng máu tươi.

Trong khi đó người dùng thương ngoại trừ những vết thương trước đó ra chỉ hơi thở dốc một chút, đợt giao phong này người dùng thương chiếm thế thượng phong tuyệt đối.

Bất quá đây không phải sinh tử đấu nên người dùng kiếm sau khi bị đánh nát vũ khí liền lấy tay lau đi hàng máu tươi nhận thua chứ không đánh nữa.

-Lưu mỗ chịu thua, Trầm huynh mạnh hơn ta một bậc.

Người dùng thương khiêm tốn mở miệng:

-May mắn mà thôi, một chiêu Kinh Đào Hải Lãng của Lưu huynh cũng khiến ta chật vật không chịu nổi.

Đợi hai người nói vài câu khách khí xong người trọng tài của Minh phủ lên tiếng tuyên bố:

-Trầm Lương Sinh thắng.

Phía dưới lôi đài, trong lúc chờ đợi Minh phủ dọn dẹp lôi đài nhiều người rảnh rỗi bàn tán về trận chiến vừa rồi.

-Chậc, Lưu Nhất Kiếm vậy mà lại thua, rõ ràng đang có lợi thế a.

-Ừ, ta cũng nghĩ Lưu Nhất Kiếm thắng chắc rồi ai ngờ lại thua ngay phút cuối, có lẽ thanh kiếm của Lưu Nhất Kiếm không tốt bằng trường thương của Trầm Lương Sinh dẫn tới thua cuộc, Trầm Lương Sinh tính ra khá may mắn.

-Đáng tiếc, vậy là ta mất mười lượng bạc rồi.

Ở trên lầu các, thiếu niên lên tiếng trêu chọc Hàn Thiên, có điều trên mặt thiếu niên không để lộ chút ý tứ trêu chọc nào tránh làm Hàn Thiên sợ hãi.

-Ngươi đoán đúng rồi.

Lúc này Hàn Thiên mới biết bản thân vừa mắc sai lầm ở chỗ nào, nhưng cái này không trách hắn được, thói quen của hắn là mỗi lần tiến vào trạng thái ‘‘luyện công’’ liền không để ý tới cái gì cả, thói quen này… cần thay đổi a.

Hàn Thiên giả vờ làm ra vẻ mặt vui vẻ nói:

-May mắn thôi, ta đoán bừa ấy mà.

Thấy vậy thiếu niên gật gù không trêu Hàn Thiên nữa, nói thật nhìn Hàn Thiên diễn quá dở mà ‘‘hắn’’ kém chút không nhịn được cười, cái vẻ mặt lo sợ lại phải cố nở nụ cười vừa rồi của tiểu cô nương rất đáng yêu.

Thiếu niên chốt lại câu cuối:

-Vận may của ngươi không tệ a.

Cám ơn bạn cglcb đã ủng hộ 200 TLT.

Bạn đang đọc Xuyên Không... Lệch Giới Tính sáng tác bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 119

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.