Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khả năng đặc biệt

Tiểu thuyết gốc · 1590 chữ

Chiếc váy mà Trát Hân đưa cho Kiều Mẫn thật sự rất vừa vặn. Ở thế giới này, trang phục giống như ở Châu y thời cổ đại vậy. Những chiếc váy trông rất lộng lẫy và đẹp đẽ.

"Thuốc này cô dùng thấy ổn chứ? Vết thương có đỡ đau hơn không?" Kiều Mẫn vừa thoa thuốc vừa cười nhẹ với lời thăm hỏi của Trát Hân: "Cái này lại phải cảm ơn cô rất nhiều. Nhờ có thuốc cô đưa mà hôm nay những vết thương trên người của tôi đã đỡ hơn rất nhiều rồi. Thật sự cảm ơn cô nhiều lắm."

Trát Hân xua tay: "Ha ha, cô khách sáo quá rồi. Có điều nhìn cô đẹp thật đấy Mẫn. Lúc chưa tắm rửa sạch sẽ còn chưa thấy rõ, hiện tại dung mạo thượng thừa liền hiện ra rồi. Thân là phái nữ, tôi nhìn còn thấy thích đấy. Anh Sâm nói có phải không?"

Nhìn dáng vẻ còn chưa hoàn hồn của Vận Sâm, Trát Hân phồng má đánh vào người anh ta tới tấp: "Anh Sâm! Đừng nói với em rằng anh đang ngắm cô ấy đến mức không nghe rõ em nói gì đấy nhé. Thật là quá đáng mà, đàn ông các người… a…"

Vận Sâm thở dài bất đắc dĩ, anh ta giữ chặt hai tay của Trát Hân lại: "Hân, em bình tĩnh xem nào. Anh chỉ hơi lơ là một chút thôi, sao em lại phản ứng mạnh thế?" Trát Hân giằng mạnh tay ra rồi xoay người chạy đi, dáng vẻ vô cùng uất ức. Kiều Mẫn thấy vậy liền hiểu rõ, xem ra Trát Hân đây là có tình cảm đặc biệt với Vận Sâm rồi.

Vận Sâm đưa tay sờ sờ mũi: "Cô đừng để ý đến bé Hân nhé. Cô ấy là vậy, tình tình lúc nào cũng rất bốc đồng chứ không có ý gì đâu." Anh ta hiểu được ban nãy là do bản thân sơ xuất. Bởi bộ dáng của Kiều Mẫn sau khi chải chuốt sạch sẽ quả thật rất khác biệt.

Không những dung mạo xinh đẹp lộ ra mà dáng người đầy đặn của Kiều Mẫn cũng thu hút ánh nhìn của người đối diện không ít. Ban đầu nhìn thấy Kiều Mẫn trong bộ dáng xộc xệch đó, Vận Sâm vạn lần không ngờ đến Kiều Mẫn lại có nhan sắc không tầm thường đến nhường này.

Vì Kiều Mẫn xinh đẹp theo nét rất mong manh, do đó chỉ cần là một người đàn ông thì khó có thể không bị cô thu hút, muốn dịu dàng yêu chiều cô. Kiều Mẫn khoác tay: "Tôi hiểu. Cô ấy không có ý xấu, hôm qua cô ấy còn cứu tôi nữa. Anh không cần lo lắng đâu."

"À… thực ra sáng nay tôi đến đây là để đưa cô đi gặp các vị Viện chủ. Lý do thì chắc cô cũng rõ rồi, khả năng đặc biệt của cô là vô cùng trân quý. Từ xưa đến nay chưa có bất cứ ai sở hữu được khả năng này cả." Kiều Mẫn gật đầu nói cảm ơn, xem ra bọn họ là muốn thu cô vào Học viện Vệ Quốc để đào tạo.

"Sáng nay tôi nghe loáng thoáng có ai nhắc đến Lão Hổ gì đó… chẳng hay anh có biết gì về con vật đó không?" Trên đường đến gặp Viện chủ, Kiều Mẫn và Vận Sâm không ngừng trò chuyện qua lại. Vận Sâm cũng rất nhiệt tình giải đáp những thắc mắc của Kiều Mẫn.

Nghe Kiều Mẫn nhắc đến Lão Hổ, Vận Sâm cũng không có vẻ quá sợ hãi. Anh ta chỉ ngao ngán lắc đầu: "Đó là một con mãnh thú mà loài người chúng ta phải bó tay chịu trói trước nó. Thực ra bấy nhiêu lâu nay, Học viện Vệ Quốc luôn chú trọng vào việc đào tạo nhân tài. Mục đích nhằm có thể bồi dưỡng nên những người có thực lực cao cường hơn thế hệ trước để tiêu diệt được Lão Hổ. Nó là một con mãnh thú hung ác, đồng thời cũng là một câu chuyện cũ không ai muốn nhắc đến bởi nó thể hiện sự bất lực của loài người. Cô sau này cẩn thận một chút, không thể nói linh tinh."

Kiều Mẫn gật đầu nói lời cảm tạ Vận Sâm vì sự nhắc nhở chân thành của anh ta dành cho mình. Thế nhưng thái độ của Vận Sâm nhiệt tình thế này khiến cho Kiều Mẫn cảm thấy không ổn lắm. Bởi Trát Hân thích Vận Sâm, anh ta lại có tâm thế chỉ xem Trát Hân là em gái. Bây giờ lại nhiệt tình với cô như vậy?

Đương nhiên, ấy đều là do Kiều Mẫn tự mình suy đoán, tự mình đa tình. Có điều Trát Hân là ân nhân của cô, Kiều Mẫn tuyệt đối không muốn xảy ra bất cứ sự tranh chấp nào với Trát Hân. Dù chuyện lớn hay chuyện nhỏ, vô tình hay cố ý đều không thể. Do đó phòng bệnh hơn chữa bệnh, đề phòng ngay từ ban đầu vẫn hơn.

Các Viện chủ đều cư ngụ tại tháp cao trong Học viện. Bên dưới tháp cao có bốn người canh gác, vừa nhìn liền thấy bốn người bọn họ đều có thực lực không tầm thường. Liếc mắt xuống thanh kiếm bên hông, Kiều Mẫn biết đây là bốn Kiếm sư. Qua cuộc nói chuyện với Vận Sâm thì cô đã biết không ít chuyện, cũng có được những kiến thức cần có.

Vì Vận Sâm không được phép vào tháp cao, do đó chỉ có một mình Kiều Mẫn thông qua tầng tầng lớp lớp canh gác để lên được nơi cao nhất. Viện chủ của Học viện Vệ Quốc không chỉ có một, nhưng số lượng Viện chủ cụ thể là bao nhiêu thì đó là một bí mật không ai biết rõ.

Kiều Mẫn có chút hồi hộp lẫn tò mò, dù sao đây cũng là những người có thực lực cao cường nhất nhì thế giới này, hiện tại đi gặp mặt bọn họ thì hồi hộp là điều khó tránh khỏi: "Mời cô vào bên trong, các Viện chủ đang đợi."

Kiều Mẫn gật đầu nói tiếng cảm ơn với người canh gác bên ngoài rồi đẩy cửa gỗ bước vào bên trong. Không gian bên trong rất rộng, đa số đều là những kệ sách lớn nhỏ. Ở giữa căn phòng có một bộ bàn ghế được làm từ gỗ với sự điêu khắc vô cùng tinh xảo: "Chào cô gái. Đừng sợ, con cứ đến đây ngồi xuống rồi chúng ta từ từ nói chuyện."

Kiều Mẫn dạ một tiếng, cô chầm chậm bước đến. Hiện tại trong phòng đang có sự hiện diện của ba người, một người phụ nữ trung niên vừa mở lời trấn an cô và hai người đàn ông trung niên khác. Chẳng lẽ đây là Viện chủ ư? Bấy giờ Kiều Mẫn chợt nghĩ đến lời của Vận Sâm.

Lấy tầng mười làm tầng cao nhất của việc tu luyện. Khi một người tu luyện đạt đến tầng bảy thì vẻ bề ngoài cũng sẽ được duy trì lâu hơn, không già đi quá nhanh như người bình thường. Do đó Kiều Mẫn nghĩ, tuổi tác của những người này cũng không hoàn toàn tương ứng với vẻ ngoài của họ.

"Ta là Tích Nhụy, mọi người hay gọi ta là cô Tích. Còn đây là thầy Quách và thầy Phùng." Kiều Mẫn cúi đầu thật sâu để chào hỏi ba người rồi mới ngồi xuống ghế: "Mọi người cứ gọi con là Mẫn được rồi ạ."

Tích Nhụy mỉm cười hiền hậu: "Được, Mẫn. Hôm nay chúng ra gọi con đến đây chủ yếu là muốn tận mục sở thị khả năng đặc biệt của con một chút. Không biết là con có sẵn lòng không?"

Kiều Mẫn vừa vào phòng, Tích Nhụy đã mở miệng xưng hô thân thiết như vậy, rõ ràng là đang có ý muốn thân cận và bày tỏ thiện ý với Kiều Mẫn. Cô cũng nhẹ nhàng đáp lời, tuy hồi hộp nhưng bên ngoài mặt vẫn rất điềm tĩnh: "Có thể ạ."

Bấy giờ thầy Quách cũng bắt đầu hành động, ông lấy ra một quả cầu pha lê rồi triệu hồi khế ước thú của mình. Kiều Mẫn mở to mắt, đây chẳng phải là khủng long ư?

"Này, chủ nhân tôi nói cô có thể nghe hiểu lời của tôi à?" Ban đầu khi xuất hiện, con khủng long rõ ràng không hề để Kiều Mẫn vào mắt, căn bản không muốn giao tiếp cùng cô. Nhưng dưới sức ép của thầy Quách thì nó đành nghe theo, hắng giọng mở lời để nói chuyện với Kiều Mẫn.

Một người một thú nói được vài câu thì con khủng long đã có thể xác định được Kiều Mẫn thật sự có khả năng giao tiếp với động vật. Hơn nữa Kiều Mẫn không cần mở miệng, cô vẫn có thể giao tiếp với bọn nó như thường.

Về phía thầy Quách, vì ông và con khủng long đã lập khế ước nên có thể giao tiếp qua cảm ứng là chuyện rất dễ hiểu. Do đó thầy Quách và con khủng long mới có thể trao đổi với nhau dù ông không hiểu tiếng động vật.

Bạn đang đọc Xuyên Đến Dị Giới Đào Chồng Cực Phẩm sáng tác bởi MoewNathi

Truyện Xuyên Đến Dị Giới Đào Chồng Cực Phẩm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MoewNathi
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.