Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Niềm vui bất ngờ

Tiểu thuyết gốc · 1672 chữ

Đi hơn hai mươi bước, Kiều Mẫn dừng lại, cô đưa tay chỉ về một ngọn cây cao: "Trên ngọn cây đó có ba con bướm ngũ sắc. Nhưng bọn nó là một gia đình, nếu muốn sử dụng chúng thì hai người phải chăm sóc cả đứa nhỏ của chúng nữa. Bướm ngũ sắc hiện tại đúng là khan hiếm, số lượng không còn nhiều, ít nhất là ở khu vực gần đây đều không có."

Kiều Mẫn cảm nhận một chút thì gần đây cũng chỉ có ba con bướm ngũ sắc này mà thôi. Dù sao thì khả năng của cô cũng có hạn, nếu nói cảm nhận được cách xa tận trăm dặn thì quả thật là không thể. Dù Trát Hân và Vận Sâm là Ngự thú sư đi chăng nữa, hai người bọn họ cũng không dám chắc rằng nơi đây có bướm ngũ sắc hay không.

Kiều Mẫn lại dám quả quyết như thế khiến cho hai người bọn họ không khỏi bán tín bán nghi. Kiều Mẫn híp mắt nhìn Vận Sâm vừa niệm chú vừa đưa tay ra, khi khuôn miệng của anh ta kết thúc câu chú ngữ cũng là lúc ba con bướm ngũ sắc bị triệu hồi. Chỉ thấy ba con bướm ngũ sắc phải bay xuống khỏi ngọn cây cao rồi đáp lên tay của Vận Sâm với sự không cam tâm tình nguyện.

"Đã bảo anh bay xa một chút rồi mà không nghe em. Giờ cũng bị bắt rồi đấy, anh vừa lòng chưa?" Kiều Mẫn lắc đầu nhìn con bướm ngũ sắc đang cằn nhằn chồng mình: "Là do tôi đấy, nếu không gặp tôi thì hai Ngự thú sư này cũng không tìm ra nơi hai vợ chồng trú ngụ đâu."

Hai con bướm ngũ sắc vô cùng kinh ngạc khi Kiều Mẫn có thể hiểu được những gì tụi nó nói. Hơn nữa, Kiều Mẫn không cần mở miệng cũng có thể trao đổi với tụi nó, quả thật là thần kỳ: "Cô có khả năng giao tiếp với động vật ư?"

"Đúng vậy. Dù sao hai Ngự thú sư này cũng không có ý xấu. Sau khi bọn họ nhờ vả xong sẽ thả hai ngươi đi, hai ngươi không cần phải lo sợ như vậy." Bướm ngũ sắc cái bĩu môi: "Ai muốn ở trong lồng chứ, tự do bay lượn vẫn là thích nhất. Nhưng bây giờ cũng bị cô tóm rồi, hai tụi tôi đành làm khổ sai cho hai Ngự thú sư này thôi. Thật là khổ cái thân già này của tôi mà!"

Trát Hân nắm chặt lấy tay áo của Kiều Mẫn: "Cô… cô là Ngự thú sư ư? Tôi không hề cảm nhận được thực lực của cô, chẳng lẽ là vì thực lực của cô còn cao hơn thực lực của tôi sao? Trời ạ, thật là không ngờ tới mà." Đồng dạng với sự kích động của Trát Hân, Vận Sâm cũng đưa mắt nhìn Kiều Mẫn chằm chằm.

Kiều Mẫn cũng không định giấu giếm khả năng đặc biệt của bản thân. Ở đời trước cô sống âm thầm, lặng lẽ như thế rồi. Hiện tại, Kiều Mẫn đã suy nghĩ thấu đáo.

Nếu cô còn sống như đời trước thì xuyên đến nơi này, phải chăng cô cũng sẽ lặng lẽ chết đi như vậy?

Dù sao hai người này cũng đã nguyện ý giúp đỡ Kiều Mẫn, do đó cô cũng sẽ nói thật với bọn họ: "Tôi không phải là một Ngự thú sư, chỉ là tôi có thể giao tiếp được với các loài vật mà thôi."

*

Vì Trát Hân và Vận Sâm đã tìm được bướm ngũ sắc nên hai người bọn họ lập tức dẫn Kiều Mẫn trở về Học viện. Nói đến quy định không được đưa người ngoài vào Học viện thì Vận Sâm đã giải quyết xong xuôi. Trát Hân thần bí nói nhỏ vào tai của Kiều Mẫn: "Anh Sâm là họ hàng của Viện chủ đấy. Hơn nữa cô có khả năng đặc biệt như vậy, các Viện chủ nhất định sẽ trân quý cô lắm, cô đừng lo."

Dù Kiều Mẫn có thể vào Học viện nghỉ ngơi, thế nhưng cô cũng không phải là một học viên. Hiện tại Kiều Mẫn được sắp xếp đến trú ngụ tại nơi dành khách chứ không thể ở cùng khu học viên với Trát Hân. Trước khi rời khỏi, Trát Hân đã nắm tay Kiều Mẫn thật chặt và an ủi cô, hứa rằng sáng mai sẽ đến thăm Kiều Mẫn.

Khu dành cho khách của Học viện Vệ Quốc này có tên là Tạ Đình Hiên, đích thị là không tệ chút nào cả. Một gian phòng có đầy đủ giường lớn, bàn ghế. Sau bức bình phong còn có cả một thùng gỗ to dùng để tắm rửa.

Bữa tối của Kiều Mẫn đã được Vận Sâm căn dặn phòng bếp chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa còn được đưa đến tận phòng. Kiều Mẫn đưa mắt nhìn đồ ăn trên bàn, quả thật là có tài không lo chết đói. Người tài luôn được trọng dụng dù ở bất cứ nơi đâu.

Dẫu thân thể này bẩm sinh không có thiên phú gì để có thể rèn luyện cả. Nhưng hiện tại Kiều Mẫn xuyên đến đây, cô sở hữu một khả năng đặc biệt như vậy còn không phải quá phù hợp với Ngự thú sư ở nơi này ư? Nếu không đi đường thẳng được thì cô sẽ đi đường tắt.

Bởi theo như lời của Trát Hân thì ngay cả những Ngự thú sư có thực lực mạnh mẽ nhất cũng không thể giao tiếp được với các loài vật. Kiều Mẫn có khả năng này, cô thiết nghĩ đó chính là một lợi thế không nhỏ.

Do đó Kiều Mẫn càng kiên định hơn trên hành trình muốn trở thành kẻ mạnh. Từ tình cảnh của thân thể này cho đến thái độ của Trát Hân và Vận Sâm sau khi biết cô là người có khả năng đặc biệt, ngay cả ánh nhìn của mọi người xung quanh đối với cô cũng thế, rõ ràng lá khác biệt một trời một vực.

Dù sao thế giới này cũng không phải là một nơi pháp trị. Việc loài người phải hiến tế trinh nữ cho Lão Hổ, việc Thành chủ thành Sở hi sinh con gái út của mình vì cô ấy là một người bình thường… tất cả những thứ ở đây đều nói lên một điều kẻ mạnh sẽ có tất cả. Còn không, tất nhiên là kẻ khác bị dẫm đạp dưới lòng bàn chân.

Ở thế giới hiện đại, Kiều Mẫn có thể sống lay lắt qua ngày. Thế nhưng ở nơi này, nếu cô cứ an phận như thế thì ngay cả tính mạng của bản thân cũng không thể giữ được. Kiều Mẫn nhanh chóng ăn xong một bàn thức ăn đầy ắp. Xoa xoa bụng, Kiều Mẫn không khỏi cảm thán sức ăn của thân thể này, thật sự rất cừ.

Mặc dù Kiều Mẫn rất muốn tắm rửa, thế nhưng ở Học viện Vệ Quốc này đều phải tự gánh nước vào phòng. Hiện tại sức khỏe cô không tốt lại còn đang bị thương, sức lực không đủ nên Kiều Mẫn đành cắn răng ở bẩn thêm một đêm, cô nhanh chóng thoa thuốc lên vết thương rồi nhắm chặt mắt chìm vào giấc ngủ.

*

"Hôm qua Học viện của chúng ta có người lạ vào đấy. Tuy Trát Hân rất cẩn thận nhưng vẫn bị tôi thấy được, cô ta vậy mà lại được trú ngụ ở Tạ Đình Hiên. Có gì đặc biệt à?"

"Tôi cũng không rõ, không phải cậu với Trát Hân cũng có chút giao tình ư? Nhanh đi hỏi Trát Hân đi, thật là tò mò muốn chết." Trát Hân vừa mở cửa phòng ra thì liền nghe được những lời bàn tán của những học viên khác.

Bình thường, Trát Hân không phải là người khó gần. Thế nhưng Trát Hân vốn là người nóng nảy như lửa, miệng lưỡi đích thị là không hề kém phần lợi hại, ai nấy đều rõ việc đấy nên mọi người cũng không muốn chọc vào Trát Hân làm gì. Nay Trát Hân nghe mọi người bàn tán sau lưng mình thì lập tức xụ mặt: "Người ta là một thiên tài đấy. Các người mà đắc tội thì coi chừng sau này hối hận không kịp đâu."

Vận Sâm phía sau đi đến lắc đầu, tính tình Trát Hân tuy không xấu nhưng rất nóng nảy. Còn mọi người lại ngơ ngác, nói tới nói lui một hồi cũng không có ai giải đáp được sự tò mò của bọn họ ư? Trái lại Trát Hân còn nói như thế, thiên tài sao?

Trát Hân và Vận Sâm đến Tạ Đình Hiên thì thấy Kiều Mẫn đang còng lưng xách nước. Bấy giờ Vận Sâm liền triệu hồi khế ước thú của anh ta ra để giúp Kiều Mẫn. Kiều Mẫn thấy vậy liền không nhịn được cảm thán một câu: "Quào, trông tốt thật đấy."

Trát Hân bật cười khanh khách trước câu cảm thán của Kiều Mẫn: "Khế ước thú luôn giúp chúng ta rất nhiều việc. Sau này cô trở thành Ngự thú sư rồi cũng sẽ có được khế ước thú của riêng mình thôi. Không cần quá ngưỡng mộ như vậy."

Đợi đến khi Kiều Mẫn tắm rửa xong xuôi liền cảm thấy bản thân đã nhẹ nhõm rất nhiều. Cảm giác giống như được sống lại lần nữa. Chỉ là khi nhìn vào chiếc gương đồng trên bàn, Kiều Mẫn liền kinh ngạc không thôi. Đây là mỹ nhân nào vậy? Hóa ra thân thể này lại có dung mạo đẹp đẽ đến thế ư? Đây quả là niềm vui ngoài ý muốn đối với cô.

Bạn đang đọc Xuyên Đến Dị Giới Đào Chồng Cực Phẩm sáng tác bởi MoewNathi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MoewNathi
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.