Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

....

Tiểu thuyết gốc · 2739 chữ

XIN HÃY YÊN NGHỈ

chap32

Phóng xe bon bon trên đường, ba nàng chạy đúng luật đúng tốc độ, giấy tờ cũng luôn mang đầy đủ chả thiếu thứ gì.

Đang chạy trên đường thì thấy trên vỉa hè phía trước có hai cô gái mặc đồ giản dị, dáng vẻ thục nữ như người mẫu đang dắt tay nhau đi thong thả. Lướt qua nhìn lại thì thấy hai người cũng thuộc diện mỹ nữ hấp dẫn, Di giảm tốc chầm chậm khiến Nhi - Bích đằng sau phải giảm theo, Di nói trêu "Hai em ơi, xinh thế! Đi đâu đấy, lên đây chị đèo." Hai cô kia gương mặt ửng đỏ ngại ngùng không biết trả lời ra sao thì Di đã cười khoái chí phóng đi mất.

Vì đã quá trưa nên họ không về nhà nấu nướng gì nữa mà đi ăn Búp - phê, mỗi người hết hơn một trăm nghìn nhưng thích ăn món gì thì ăn, ăn thỏa thích bao nhiêu cũng được, no nê quá (bánh bao, nem, bún, cháo, phở, mì xào cay, chè, đậu rán, nấm, miến, ngô, xôi.....)

Xong bữa ba nàng còn đi dạo nhiều nơi, vô quán ăn kem, ngắm đường phố, bàn về kế hoạch nghỉ hè về quê đứa em họ của Bích thì sẽ đi những đâu làm những gì.

...

Những ngày yên ổn cứ thế trôi mà không sóng gió gì cho tới khi kỳ nghỉ hè bắt đầu.

Sáng hôm nay ba nàng đều chuẩn bị ba lô chứa quần áo với các vật dụng sinh hoạt cá nhân đeo sau lưng, tiền nong đầy đủ, mũ bảo hiểm đội cẩn thận, thứ đồ quan trọng nhất luôn là bầu - tấu - kiếm (bầu ngắn thì giấu dễ không tính, tấu với kiếm dài thì dùng giấy dán tường cuộn kín mít lại để ngụy trang, buộc dắt gần yên xe)

SH - Yamaha - Atila chạy đường dài, tất nhiên là có đeo khẩu trang, mẹ nó chứ bụi bặm ô nhiễm quá. Bích dẫn đầu nhóm vì biết đường, hai nàng kia bám theo xát nút.

Đi khoảng gần ba tiếng thì ai cũng thấy đói bụng, quan sát hai bên đường thấy cũng không ít quán ăn uống bình dân, họ giảm tốc chạy từ từ để lựa chọn nơi thích hợp, một số quán thì đông kín chỗ ngồi rồi nên lại phải đi xa hơn tí nữa.

Tìm mãi cũng thấy một quán còn chỗ với biển đề "CƠM PHỞ BÌNH DÂN TUẤN TRỌC" Nơi đó ít khách hơn hẳn những nơi khác, vừa là quán vừa là nhà ở, diện tích cũng trung bình, số lượng chỉ có sáu bàn. Phía ngoài là một người đàn ông trung niên đô con khuôn mặt lầm lì đội chiếc mũ cối bộ đội mầu xanh đang ngồi làm nhiệm vụ trông xe cho khách yên tâm ăn uống, hiện tại lề đường của quán có mỗi một chiếc Wave Alpha. Phía trong thì năm bàn trống không, bàn duy nhất có khách là cặp đôi nam nữ đều còn trẻ, họ đang ăn suất cơm đơn giản của mình gồm rau muống luộc, bát canh rau cải, đĩa lạc rang, đĩa trứng rán ít ỏi, vẻ mặt khi nhai hơi miễn cưỡng.

Ba nàng chạy xe chậm chậm tiến lên vỉa hè tới gần quán ấy. Gã trông xe mặt mũi vẫn hầm hầm không tươi tỉnh niềm nở chút xíu nào, hắn chỉ tay sang phía trái cạnh hắn, nói chuyện cộc cằn "Để lui vào đây." Ba nàng nhíu mày ghét cái thái độ hách dịch láo toét của thằng chó đó, chả hiểu sao chủ quán lại thuê nó làm bảo vệ được nữa. Đạp cho vài phát là nó ngu người ngay nhưng thôi kệ bởi nó cũng chưa chửi bới ba nàng, họ đỗ xe theo chỉ dẫn rồi tắt máy rút chìa, bước vô trong quán (thằng khốn này cho nó đấm nhau tay đôi với Bích thì vỡ mặt vỡ mồm mày ngay)

Trong quán chỉ có hai người làm, một là gã đàn ông đầu trọc đứng tại quầy nấu nướng, một nữa là người đàn bà gần bốn mươi tuổi tóc ngắn như con trai làm phục vụ bưng bê quét dọn, nói chung mặt chúng đều tanh phết, chả tốt lành lương thiện gì.

Di gọi luôn ba bát phở gà rồi ba nàng tiến lại một bàn trống cách chỗ đôi khách nam nữ kia hai giẫy bàn nữa, ngồi ăn cần thoải mái rộng rãi thì mới ngon miệng được. Lát sau mụ đàn bà bưng khay đưng ba bát phở lèo tèo mấy sợi chủ yếu toàn nước ra, cầm từng bát đặt lên bàn mà thái độ dửng dưng lạnh tanh xong rời đi về phía quầy xầm xì gì đó với gã trọc đầu.

Vừa ăn Bích vừa bảo hai bạn "Bọn mày có thấy chúng nó hay săm soi khách không? Kiểu như âm mưu tính kế gì í." Di nói "Mở quán bằng thái độ này bảo sao vắng khách, tao mong chúng nó ế ẩm không ai vô ăn rồi khi ra đường bị ô tô đâm chết hết đi cho sạch đời, vơi bớt mấy đứa súc vật." Nhi nói "Không phải lo, chúng nó mà dám gây sự thì chúng mình dám tiếp, ngại quái gì lũ cặn bã dơ bẩn. Mà phở này ăn chán thật tụi bay ạ, nước xương nhạt toẹt còn nhiều mỡ ngấy nữa chứ." Di - Bích gật gù đồng tình, công nhận chán thật. Cũng tại lý do đó mà họ không thể ăn hết nổi, còn hơn nửa bát bỏ dở.

Di lau mồm, gọi thanh toán. Mụ tóc ngắn khệnh khạng tiến lại gần, tay còn cầm theo cái chầy gỗ, hất hàm nói "Chín trăm rưỡi." Nhi - Di - Bích sửng sốt ngẩng mặt lên nhìn mụ, Di hỏi lại "Bao nhiêu cơ?" Mụ kia vênh mặt đáp "Chín trăm năm mươi nghìn. Trả nhanh lên." Bích nhíu mày nói "Cô có tính nhầm không? Ba bát phở mà hết chín trăm rưỡi?"

Đôi nam nữ đang ăn kia nghe vậy thì không ăn tiếp nổi, dừng đũa chợn trừng mắt nhìn suất cơm của họ nghĩ thầm liệu bữa này sẽ là bao nhiêu? Cơm tù! Cơm tù! Không trả tiền thì không còn đủ răng để nhai cơm nhà!

Những vụ kiểu này xẩy ra không ít, báo giấy lẫn báo mạng đều có đưa tin nhưng ít bị xử lý vì nạn nhân thường muốn yên thân nên đành uất ức moi ví trả tiền, xong thì bỏ đi không tố cáo do sợ bị trả thù. Vụ nào mà đánh đập khách dã man làm dư luận phẫn nộ thì luật pháp giải quyết nhưng chưa triệt để, lũ súc vật chỉ nộp phạt ít tiền và cùng lắm bị bắt giam một vài năm ngắn ngủi.

Mụ tóc ngắn giơ tay nắm cổ áo Bích, tay cầm chầy giơ cao đầy tính đe dọa, hung hăng chửi "Đ-t mẹ chúng mày định ăn quỵt à? Không trả thì đừng hòng đứa nào bước ra khỏi đây!"

Gã trọc từ quầy biết có con mồi cự cãi liền cầm theo con dao to thái thịt tiến lại gần, vừa bước vừa quát "Đứa nào! Đứa nào quỵt! Bố chém chết!" Thằng bảo vệ bên ngoài nghe thấy biến cố thì cũng nhanh nhẩu chạy vào kéo cánh cửa sắt để không ai biết vụ việc tránh họ gọi công an thì sẽ phá hỏng chuyện làm ăn của chúng, xong vớ ngay cái điếu thuốc lào ở góc quầy xồng xộc tiến vào.

Gương mặt Bích lạnh lùng, cô đứng phắt dậy, với lấy cái bát phở dang dở úp mạnh thẳng vào mặt con súc vật.

"Á..." Mụ thét lên vừa đau vừa khó chịu bởi nước mỡ chẩy cả vào đôi mắt, vội buông cổ áo Bích ra, dùng tay áo ghì chặt vô vị trí mắt để thấm bớt nước mỡ gây ngứa con ngươi. Chiếc bát rơi xuống đất vỡ tan thành mấy mảnh to nhỏ. Bích giật luôn cái chầy mà thúc vào mồm con khốn nạn một cú đau điếng chẩy máu răng lợi, nó tru tréo thảm thiết gục quỳ, nằm lăn lộn ôm mắt ôm mồm "U...u..."

Gã trọc hổ báo nhất, chửi um "Đ-t mẹ chúng mày!" và vung dao chém về phía Bích.

Nhi - Di cùng đứng lên, chỉ là một thằng súc vật cầm dao hoàn toàn không đủ tính uy hiếp đối với bất kỳ ai trong ba nàng.

Di phản xạ nhanh hơn hẳn, nhân lúc gã trọc chưa kịp vung dao xuống bạn thì cô đã ngáng chân và huých mạnh khiến hắn ngã nhào đè hẳn lên mụ tóc ngắn.

Di không để thằng trọc gượng dậy thì đã bước lẹ tới, giẫm một chân lên tay cầm dao của nó, chân kia thì giẫm mạnh và liên tục xuống bụng thằng trọc. Hắn đau thấu tận xương mà gào lên "Aaaaa..." Bích xông tới, ngồi xuống cầm chầy giã thùm thụp mồm nó, vừa giã vừa lạnh lùng nói "Gào này! Cho mày gào này! Đ-t mẹ mày gào nữa đi!..." Tất nhiên Bích cô nương không quên tẩn cho mụ tóc ngắn nằm dưới kha khá cú giã chầy mạnh mẽ, Di thì cứ khuyến mại thêm những cú đạp giữ giội.

Thằng bảo vệ thấy đồng bọn lâm nguy nên lao vội tới định vụt giải cứu nhưng dường như nó đã quên nàng Nhi đang đứng ngay gần đó.

Nhi bước tới cạnh hai bạn, quay lưng với thằng bảo vệ. Cô dựa vào trực giác đáng tin cậy của bản thân, thấy thấp thoáng cái bóng mờ giơ cái điếu. Khi khoảng cách đã đủ gần, Nhi nhẩy lên tái hiện lại cú đá ngược về đằng sau, đòn đẹp đẽ này từng cứu cô trong vụ đánh nhau với thằng ma quỷ trên tầng đỉnh chung cư.

Thằng khốn bị đá ngã sang một bên xô đổ cả bàn ghế trống, rơi cả mũ. Đôi nam nữ thực khách ngồi bên giẫy khác đều đứng lên sợ sệt, mặt mày tái mét xen lẫn bất ngờ, đều nghĩ ở đâu ra ba cô gái giỏi giang mạnh mẽ vậy chứ, còn ba đứa khốn nạn kia đáng bị trừng trị.

Nhi không để thằng bảo vệ kịp vùng dậy, cô nhặt lấy mũ cối mà nện côm cốp xuống đầu xuống lưng vai của chính nó. Thằng khốn đau đớn giẫy nẩy, kêu toáng "A...á..."

Ba nàng đáng yêu đạp giã nện ba đứa súc vật cặn bẩn tới mức chúng chẳng còn đủ sức phản kháng la hét nữa.

Hiện đang là ban sáng không thuận tiện cho hoạt động thanh trừ, ba cô sẽ không tiêu diệt lũ mọi rác rưởi lúc này, đành tạm hoãn hành hình thôi. Thương tích cỡ này đủ cho bọn chúng nghỉ bán chắc hơn một tuần, khoảng thời gian ấy đủ để "có vấn đề" xẩy ra rồi.

Nhi rút trong túi áo ra tờ pơluyme 500.000 vứt xuống chỗ thằng bảo vệ đang nằm sấp đau đớn run rẩy, nói rất oai "Đây coi như tao trả tiền ba bát phở và tiền băng bó thuốc men cho bọn mày." xong cô đi về phía quầy, mở ngăn tủ ra và thấy bên trong có chút tiền cả mệnh giá nhỏ lẫn to. Nhi cặm cụi đếm từng tờ được bẩy triệu tư hai lăm nghìn, cô nhét hết vô túi áo rồi bảo "Đ-t con mẹ lũ súc vật chúng mày! Đây toàn là tiền phi nghĩa chúng mày giở trò khốn nạn cướp bóc của người lương thiện, tao tịch thu để tạo phúc cho những ai khó khăn cần giúp đỡ, như thế mới có ích có ý nghĩa hơn cho chúng mày tiêu xài. Nếu còn tiếp tục mở quán cơm tù thì tao khẳng định kết cục của chúng mày sẽ rất tồi tệ, không phải ai cũng dễ bị bắt nạt mà dẫm dưới chân đâu. Đi thôi tụi bay, cả anh chị nữa."

Ba nàng mở cửa vừa đủ để ra vào, bước ra ngoài. Hai người kia khép nép đi theo. Nhi hỏi "Anh chị thấy bọn nó bị đánh có đáng không?" Chàng trai hồ hởi trả lời "Đáng! Đáng lắm! Nếu không có các em thì chúng tôi đã bị móc tiền oan ức rồi! Lũ súc vật lưu manh hại người, may mà cuộc đời vẫn còn tồn tại những người như các em!" Cô gái nói "Đúng đấy. Bạn chị cũng từng dính phải vụ này, tức lắm nhưng chả làm gì được, bọn nó thì cứ tiếp tục lộng hành. Các em đúng là những con người chân chính!..."

Cặp đôi nịnh nọt thêm vài câu thì lấy xe phóng đi mất, dù sao họ cũng rất sợ nếu còn ở lại sẽ dính líu vạ lây.

Bích lấy điện thoại ra bấm vô danh bạ gọi cho ai đó. Tám giây sau có giọng con trai bắt máy

-📱A lô📱

Bích chửi liền :

  • 📱Lô cái đ-t mẹ mày! Nhận ra ai không? Bọn tao từng đập cho mày một trận lúc mày bắt nạt cậu thanh niên đi xe Dream ở ngoài đường đây📱

    -📱A đ-t cụ ba con chó này! Chúng mày có gan gọi cho bố mày à! Bố đang cho quân truy tìm chúng mày đây! Đéo trốn được đâu ba con đĩ chó ạ!📱

  • 📱Đ-t con bà mày! Hôm nay bọn tao muốn giải quyết dứt điểm với mày📱

    Dứt lời Bích ngẩng đầu nhìn địa chỉ số nhà của quán cơm tù rồi nhanh chóng nói tiếp :

  • 📱Nhà tao ở số 74 đường * phố *, nhà tao là mở quán cơm phở bình dân Tuấn trọc. Bố mẹ với chú tao đều ở nhà hết, họ gấu lắm đấy. Mày mà giỏi nhớ, đêm nay hoặc bất cứ đêm nào cứ đến đấy bọn tao sẵn sàng tiếp. Để xem mày có đủ bản lĩnh chém bố mẹ tao không hay chỉ dám nói mồm, mả sư bố mày thằng Học chó!📱

    (Lần ấy Bích dùng máy điện thoại của thằng khốn đi xe SH 300i và nháy số sang máy mình xong mới cho Nhi đem bán lấy tiền ủng hộ trại trẻ mồ côi. Cô xem ví ngoài tiền ra còn thấy chứng minh nhân dân biết tên tuổi quê quán của nó, Bích dùng sim đó nhái giọng thằng Học trò chuyện với vài đứa trong danh bạ và cuối cùng nắm rõ địa chỉ nhà nhưng ba nàng án binh bất động đợi qua dịp nghỉ hè xả láng vui vẻ đã. Bích biết chắc chắn thằng này sẽ báo mất sim với tổng đài vì thông thường những người giầu lắm tiền sẽ không muốn thay số điện thoại mới, số cũ đang liên lạc làm ăn với bao người cũng như chơi bời bạn bè, thay sim lại phải báo cho từng người phiền lắm)

    Nhi - Di mỉm cười nhìn Bích, Di trêu "Bích hồ ly thực đáng sợ." Nhi thì chắp tay giống kiểu ông sư, ngây ngô nói đùa "Tao cũng không dám đắc tội với mày đâu Bích hồ ly ạ!" Bích phì cười với bọn bạn, đội mũ bảo hiểm bịt khẩu trang xong bảo "Thôi chúng ta đi tiếp thôi các em, bám xát chị kẻo lạc nhé."

    Brum brum brum...Yamaha - Atila - SH hòa vào dòng giao thông đông đúc, bỏ lại phía sau cái quán mất dậy vắng teo, cửa mở hờ.

    Chắc bên trong ba đứa khốn nạn đang bận băng bó rồi, bọn này rất ngại dính dáng công an nên sẽ không trình báo gì hết đâu.

    Còn về phần thằng Học, nó cũng không ngu mà kéo quân tới náo loạn sáng trưa đâu, chỉ có tối muộn hoặc đêm khuya mới thích hợp trả thù "cả nhà" của ba đứa con gái từng đánh nó.

    Chúng mày cứ giết lẫn nhau đi cho xã hội sạch sẽ yên ổn, bọn nào chết cũng được. Nhóm bầu tấu kiếm sẽ không tha cho lũ súc vật cặn bã chúng mày đâu.

Bạn đang đọc Xin Hãy Yên Nghỉ sáng tác bởi TueTuyetLuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TueTuyetLuan
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.