Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

....

Tiểu thuyết gốc · 3606 chữ

XIN HÃY YÊN NGHỈ

chap33

Chạy suốt thêm gần hai tiếng nữa cũng đã đến nơi. Tuy là quê nhưng cũng có nhiều nhà to và giầu lắm, một số gia đình vẫn giữ nguyên nét đơn sơ là nhà mái ngói, thi thoảng đi trên đường lại thấy một đống rơm rạ khô chồng chất lên nhau, thấy cả cứt trâu cứt bò, chó thả rông còn ra ngửi ngửi nữa (😱) ...

Em họ của Bích tên là Hà, cũng học lớp 12 bằng tuổi Bích, bố tên Bình làm thợ xây không thường xuyên ở nhà, mẹ tên Nụ thì làm nông và quán xuyến mọi chuyện trong gia đình. Nhà Hà cũng thuộc diện trung bình, tuy chỉ một tầng nhưng rộng rãi, có tường thấp bao xung quanh, tính cả sân vườn chắc khoảng hơn 100m vuông, tầm diện tích này ở thành phố thì bán cũng được kha khá tiền. Nhà chia thành sáu gian nhỏ, có hẳn gian riêng cho khách ngủ lại, buồng tắm buồng vệ sinh tất nhiên không thể thiếu.

Vườn trồng vài loại cây ớt cây mít cây ổi, khi ba cô chạy xe vô ngõ thì thấy cửa mở nên Bích dẫn đầu cùng tiến vào luôn. Cô Nụ đang nấu cơm trong nhà nghe tiếng xe máy thì đi ra xem, nhận ra cô cháu họ Bích dẫn theo hai bạn xinh xắn về chơi thì vui mừng lắm, hồ hởi đón tiếp.

Nhi - Di - Bích sau khi cất gọn đồ đạc vào gian phòng cho khách, rửa mặt rửa tay chân xong xuôi liền ra phụ nấu nướng. Cô Nụ đã nghe con gái báo trước rằng hôm nay chị Bích và bạn sẽ về đây chơi một thời gian nên bầy vẽ cả đống món (gà luộc, cá xốt cà chua, nộm chuối, dưa muối, đậu rán, canh bắp cải)

Hiện tại là 11 giờ 20 phút, cô Nụ kể chú Bình đã đi làm xa hơn một tuần nay, còn Hà vẫn đang học ở trường sắp về rồi, vốn hôm nay cũng là ngày học cuối cùng của trường Hà để mọi thầy cô lẫn học sinh bước vào kỳ nghỉ hè thoải mái.

Nấu cơm xong Bích rủ các bạn ra vườn hái ổi ăn, quả bự dòn và ngọt, mỗi nàng chén hai quả ngon lành.

...

Chờ Hà cùng ăn cơm nhưng mãi chưa thấy về, đã là 12 giờ 40 phút rồi.

Cô Nụ sốt ruột gọi điện thoại tận hai cuộc mà toàn báo thuê bao không liên lạc được, gương mặt khắc khổ thể hiện nỗi lo lắng bất an.

Bích nói "Hay để cháu đến trường nó xem thế nào."

Đúng lúc ấy từ bên ngoài vang lên tiếng chạy uỳnh uỵch, một người phụ nữ tuổi chừng trên bốn mươi đội nón vác cuốc xồng xộc tiến vào trong nhà, chả chào hỏi gì mà hớt hải nói thẳng luôn trọng tâm vấn đề "Chị Nụ ơi. Tôi đi ra đồng về thì nghe mọi người đồn um xùm con Hà nhà chị bị đánh chẩy máu đầu phải nhập viện trên xã đấy. Chính mấy ông ở làng mình phát hiện đưa đi rồi."

Cô Nụ bàng hoàng, bủn rủn khi hay tin, mồm mấp máy không thành câu, suýt thì khụy xuống may được Bích đỡ lại. Bích mau chỏng hỏi cặn kẽ người phụ nữ kia cụ thể là ai trong làng đưa Hà vô viện, số điện thoại là bao nhiêu sau đó Bích đèo cô Nụ, Nhi - Di chạy xe phía sau cấp tốc ra khỏi nhà.

...

Hai chục phút sau mới đến nơi, bệnh viện xã quy mô cũng không hề nhỏ, người nhà bệnh nhân ra vào thăm nom đông phết.

Gửi xe xong cả bốn người tức tốc đi vô.

Khoa hồi sức sau cấp cứu, phòng 302. Đứng ngoài cửa đi đi lại lại là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, ông là một trong những người phát hiện đưa Hà đi viện kịp thời. Thấy người này cô Nụ đi tới nắm vai, vội vã hỏi "Anh Quang, con Hà nhà em bị sao vậy hả?" Người ông Quang dính mùi xăng khá nồng, má bị xưng đỏ bầm, đáp "Cô cứ bình tĩnh. Cháu nó vừa được cấp cứu rồi, bác sĩ bảo đã ổn không còn gì đáng lo hết." Bích hỏi luôn tình hình cụ thể thì ông Quang kể lúc ấy ông cùng hai người bạn phóng xe máy đi ăn cỗ trên thị trấn, khi về đi tắt ngang qua con đường công trường xây dựng siêu thị bốn tầng đã bỏ hoang do thiếu vốn (ít người lai vãng vì chỗ này kết cấu chưa vững chắc, mặt đất nhiều vị trí rải sỏi vụn nhọn bừa bãi, dàn giáo vẫn treo lủng lẳng trên cao và nhiều chỗ gạch tường chát dang dở thiếu hụt xi măng, từng có vụ bọn trẻ con vô đây đá bóng, một đứa xui xẻo bị khối bê tông rơi bẹp đầu chết tươi, từ đó chẳng còn mấy ai lui tới nữa) Nghe thấy tiếng la bên trong công trường nên nhóm ông Quang chạy ngay vào thì thấy Hà trần truồng nằm dưới đất đè lên đống sỏi, da thịt bị đâm xước sẹo chẩy máu, hai tay ôm đầu là vị trí chẩy máu nhiều nhất, Hà cắn chặt răng nhắm mắt, run lẩy bẩy đau đớn, toàn thân cô còn bị tưới xăng nữa. Ngoài Hà ra thì tại đây còn có năm đứa khác trạc tuổi Hà (một nữ bốn nam, đều nhuộm tóc vàng, mặt mũi kênh kiệu hổ báo bố láo) Một thằng vừa cầm khúc gỗ to đập đầu Hà thì một con khác cầm can xăng tưới lên người cô. May mắn nó chưa kịp châm lửa thì nhóm ông Quang nhào tới hô hoán ngăn cản, đôi bên xẩy ra xô xát, phe ông Quang tuy ít và bị thương nhiều hơn nhưng được cái chống trả quyết liệt, kêu gào ầm ĩ, bọn kia thấy khó lòng giải quyết tiếp nên leo lên xe máy chạy biến đi. Ông Quang cởi phăng áo ngoài quấn cho Hà rồi cùng bạn tất tả trở cô đi cấp cứu, một ông thì lo thu gom cặp sách, điện thoại lẫn cái xe đạp bị đập cong vành của Hà mang về giúp luôn.

Cô Nụ nghe xong thì gục quỳ xuống, khóc nức nở "Ôi trời ơi sao con tôi lại khổ thế này!...Con Hà nhà tôi ngoan ngoãn hiền lành có gây thù chuốc oán với ai đâu...sao bọn nó lại dã man đánh nó ra nông nỗi này trời ơi...hức...hức..."

Bích ôm cô Nụ dìu đứng dậy vỗ về rồi hỏi ông Quang "Chú có biết bọn nó là ai ở đâu không?" Máu trong lòng nàng tấu sôi trào lắm rồi, cô biết đứa em họ của mình thuộc diện ngoan hiếm có, cực kỳ lành tính, không ngờ hôm nay lại chịu nỗi đau thân xác như này. Tuyệt đối không thể tha thứ!

Ông Quang lắc đầu bảo "Chú không biết. Chắc phải đợi Hà tỉnh lại đã."

Bích dìu cô Nụ đi vào phòng thăm Hà, ông Quang thì cáo lui vì nhà còn nhiều việc.

Nhi - Di ngồi chờ bên ngoài vì không thể cả đống người vô thăm một giường được, tránh ảnh hưởng những bệnh nhân khác. Nàng bầu nàng kiếm cũng bức xúc lắm, tay đều nắm thành đấm, lũ súc vật kia phải trả giá.

Đúng lúc đó từ hành lang bệnh viện có cô gái tóc ngắn ngang vai đeo kính vừa đi vừa nhòm ngó các số phòng, nét mặt lo lắng. Cô ấy dừng trước cánh cửa phòng 302 dường như là đích muốn đến, do dự chút rồi giơ tay lên định mở cửa thì Nhi ngồi đằng sau hỏi "Cậu là bạn của Hà hả?" Cô đeo kính quay lại nói "Vâng. Bạn là...?"

Cửa bật mở, Bích thở dài bước ra, thấy cô đeo kính thì nhận ra người quen, nói "Hạnh."

Cô gái ấy tên Hạnh là bạn thân của Hà, nói "Ô Bích. Cậu về khi nào thế?" Bích đáp "Mình vừa về hôm nay. Cậu đến thăm Hà à? Em ấy chưa tỉnh đâu." Hạnh gật đầu "Ừ. Lúc tan học tớ thấy năm đứa khốn ngồi ở quán nước gần trường, đáng lẽ tớ phải đoán ra là bọn nó đến tìm Hà chứ, tớ không nên về trước." Bích nhíu mày nắm tay Hạnh ra ghế ngồi cạnh hai bạn, nói "Mọi việc là thế nào vậy?"

Mắt Hạnh đỏ hoe, ấm ức kể lại : Ở lớp họ gần đây có năm đứa học sinh cá biệt từ trường khác chuyển về, chúng đều là con nhà giầu, trong đó đứa con gái duy nhất còn là con chủ tịch xã. Bọn nó bắt nạt gây hấn với mọi người, cả các thầy cô cũng không dám xử lý chúng. Tính cách Hà thì hiền lành cương trực, mấy lần cô lên tiếng phản đối cách hành xử của năm đứa thì bị chửi bới dọa nạt, thậm chí còn bị đánh nhưng Hà vẫn chẳng sợ sệt mà im lặng trước cái xấu. Điển hình là vụ bọn nó đánh đập dã man một bạn nữ lớp khác ngay trong trường chỉ bởi bạn ấy từ chối làm nô lệ tình yêu cho bốn thằng. Hà dũng cảm cứu bạn và tố cáo với ban giám hiệu. Vì ngại gia cảnh bọn nó nên hiệu trưởng đành nhẹ tay kỷ luật đình chỉ học chúng nó một tuần. Hôm nay vừa đúng hết hạn đình chỉ, năm đứa kéo nhau ra chầu chực gần trường chờ Hà ra để trả thù, chúng lôi kéo bắt ép Hà phải đi theo để nói chuyện.

Nghe xong mặt Bích - Nhi - Di đanh lại, lại có thêm năm đứa súc vật đáng chết, chỉ riêng việc chúng nó xé hết quần áo và tẩm xăng định thiêu sống Hà đã quá đủ để chịu băm vằm rồi. Khốn nạn thật, tại sao chúng lại được sống yên ổn trong suốt hơn chục năm trên cuộc đời này chứ? Phải tiêu diệt!

Hạnh rơi nước mắt, ấm ức nói "Vụ này cho dù báo công an thì cũng chẳng có kết quả gì đâu, gia đình bọn nó lại lo lót chạy tiền. Chỉ tội cho Hà!" Bích hỏi "Cậu có ảnh mặt chúng nó với địa chỉ không? Mình cần nói chuyện phải trái rõ ràng với chúng."

Hạnh và Hà đều làm cán bộ lớp, thi thoảng lên văn phòng giám hiệu trợ giúp thầy cô một số việc nên cũng được tiếp xúc với sơ yếu lý lịch mọi người. Hạnh từng chụp lại và đăng tải hình năm đứa lên fb với bài viết bầy tỏ bức xúc căm ghét, tất nhiên nick lẫn ảnh đại diện Hạnh đều không để tên với mặt thật đâu, tránh bị trả thù.

Cho Bích đầy đủ thông tin xong Hạnh nói "Bọn chúng rất hung dữ, cậu nên cẩn thận!" Bích đáp ngắn gọn "Yên tâm." Hạnh đứng dậy bảo "Thôi mình vào thăm Hà một lúc đây." rồi bước về phía cửa phòng.

Nhi hỏi "Đêm nay chứ?" Bích dựa đầu vô tường trả lời "Ừ. Đ-t mẹ lũ khốn nạn đấy!" Di đặt tay lên vai bạn tấu, nói "Ráng nhịn đi, qua đêm nay xã hội sẽ bớt được năm đứa súc vật." Bích thở dài đứng lên bảo "Thôi tao đi đóng viện phí rồi về chuẩn bị cơm mang vào cho cô Nụ đây.

...

22 giờ 3 phút tối.

Cô Nụ không về mà ở lại viện với Hà, trong nhà hiện tại chỉ có Nhi - Di - Bích.

Bích lấy điện thoại bấm nút gọi cho đứa con gái. Đầu kia bắt máy, nghe loáng thoáng tiếng nhạc sập sình :

  • 📱A lô. Đứa nào đấy?📱

  • 📱Tao là chị của Hà. Hôm nay mày đánh đập em tao quá láo đấy con phò kia!📱

  • 📱Đ-t mẹ con đĩ này mày dám gọi cho tao cơ à! Tiếc là hôm nay bọn tao không châm lửa đốt chết được con em mày! Rồi sẽ có lúc thôi con đĩ chó ạ! Bọn tao giết cả mày luôn!📱

  • 📱Đ-t cụ nhà mày nghe cho rõ đây! Tao muốn giải quyết việc này ngay trong đêm nay, chúng mày có dám không? Hay chúng mày đang sợ hãi mà cụp đuôi như con chó chui vào chuồng?!📱

  • 📱Đ-t con mẹ con đĩ mày nghĩ bọn tao là ai? Bọn tao đến xiên chết mày luôn chứ có gì mà không dám!📱

  • 📱L-n con mẹ chúng mày! Đúng 11 giờ tao chờ năm con chó chúng mày ở đúng chỗ em tao bị đánh, để xem chúng mày có cái gan xiên tao không hay chỉ được cái cắn người xong cắm đầu chạy thì nhục lắm đấy!📱

  • 📱Đ-t con mẹ mày! Mày chán sống rồi hả con đĩ! 11 giờ bọn tao chắc chắn sẽ đến hóa kiếp cho mày!📱

  • 📱Nếu mày đủ bản lĩnh. Giờ tao sẽ ra đấy trước, để xem hôm nay đứa nào chết đứa nào sống!📱

    Bích tắt máy, nghiến răng căm hờn, tuyệt đối không thể để lũ súc vật này tồn tại! Theo như cô quan sát thì từ trước kỳ nghỉ hè vài hôm đã không còn bất cứ ai khả nghi theo dõi cả ba nàng nữa rồi, sáng nay khi đi Bích cũng để ý gương chiếu hậu kỹ lắm. Dù không biết lý do gì cảnh sát hình sự ngừng theo dõi họ nhưng như vậy cũng thuận tiện hành động.

    22 giờ 20 phút các nàng bắt đầu khởi hành, thời điểm này ở thôn quê là mọi nhà đều đã đóng cửa ngủ hết rồi nên con đường vắng vẻ thoải mái, cả chó cũng được nhốt hết lại không thả rông nữa.

    ...

    Năm đứa tóc vàng 18 tuổi láo toét phóng xe máy lao thẳng vào khu công trường bỏ hoang (đứa nào cũng mang theo đao tự chế, lưỡi to cong và dài), nơi đây cách các hộ dân cư khá xa, vùng đất xung quanh im lìm hoang vu, thi thoảng nghe được tiếng dế tiếng ếch kêu.

    Phía trước mắt chúng thấy có ba cô gái cũng tầm tuổi mình đang ngồi quây quần bên đống lửa nhỏ, người cầm dao bầu huơ huơ qua lửa, người cầm kiếm Nhật cắm dựa trên đất, người nhắm mắt ôm mã tấu, gần đấy là ba cái xe máy ngon lành.

    Phanh xe cách đó mười mét, đứa con gái tóc vàng cầm đao bước xuống, chỉ tay vào ba cô gái mà chửi "Đ-t mẹ chúng mày đứa nào gọi thách thức bọn tao!"

    Bích mở mắt thản nhiên đáp "Bà mày đây này. Khá khen cho chúng mày có gan dám đến." Di cười nhếch môi, khinh bỉ nói "Chúng mày dám giết người nhưng thực lực chỉ thuộc tầm thấp kém, ra xã hội tỏ vẻ đại ca thì đời sớm tàn lắm, bốn con chó đực một con chó cái à." Nhi mỉa mai "Chả hiểu sao bố mẹ chúng mày lại đẻ ra con thú chứ không sinh được ra con người nhỉ?! Cả xã hội này đều mong muốn bọn đầu gấu lưu manh phải chết hết, xui xẻo năm đứa súc vật chúng mày cũng thuộc thành phần hạ đẳng không đáng sống đó!"

    Con kia cay cú chạy huỳnh huỵch xông tới định chém Nhi thì Bích đã đứng bật dậy nắm chắc mã tấu đâm một nhát mạnh xuyên thủng bụng đối thủ. Con kia hét "Á..." buông rơi đao, run rẩy, ánh mắt bàng hoàng. Bích rút mã tấu về, máu con kia chảy ồng ộc, lấp ló thấy miếng ruột thòi ra. Nhi cũng đứng dậy, quờ tay nắm lấy miếng ruột đó rồi vừa kéo vừa nhấc chân đạp mạnh vào con khốn, nó té ngửa ra sau nhưng không ngã vì khúc ruột của nó vẫn đang nằm trong tay Nhi.

    Nhi lạnh lùng bảo "Cắt đi tí ruột cũng chưa chết được." rồi giơ dao bầu lên cứa cứa cho đứt hẳn khúc ruột làm hai phần. Con súc vật gào thảm khốc vì quá đau, khụy xuống nằm lăn ra đất tư thế sấp, hai tay cứ ôm lấy miếng ruột còn xót nhét lại vô bụng, bịt chặt không để máu trào liên tục nhưng vẫn vô ích, máu cứ len qua kẽ ngón tay len qua khe hở bàn tay đầm đìa.

    Bốn thằng kia chứng kiến mà rụng rời tay chân, bọn chúng tưởng dễ ăn chứ đâu ngờ đụng độ ba nhân vật kinh khủng này.

    Bích xồng xộc lao tới chỗ bốn thằng, Di cũng đứng lên chạy theo. Hai chị đại cao thủ đấu bốn thằng chó dại cặn bã, kết quả quá rõ rồi. Dẫu có kháng cự nhưng cũng chẳng thay đổi nổi cục diện đã an bài, hai thằng bị chém thương tích nặng mà gục, một thằng bị cả tấu lẫn kiếm cùng lúc đâm thủng bụng, thằng cuối cùng bỏ chạy thì Di - Bích truy đuổi gắt gao, họ nhẩy lên mỗi người một bên chém cụt từ vai xuống toàn bộ cánh tay.

    Xong xuôi các nàng tập chung cả năm đứa lại với nhau, lật chúng nó nằm ngửa, đứa nào đứa nấy thoi thóp, nặng nhất là đứa con gái vì ruột đứt lòi, tay nó lúc này buông thỏng không đủ sức ôm bụng tiếp nữa. Di lấy điện thoại quay video, Bích thì đạp liên tục xuống mặt con đứt ruột, vừa đạp vừa chửi "Đ-t mẹ mày! Mày bản lĩnh lắm mà, định giết chị em tao mà. Chết mẹ mày đi! Đ-t con mẹ mày con súc vật côn đồ!" Nó bê bết máu mũi mồm, chầy xước nghiêm trọng vùng má với cằm, nhắm tịt mắt nhăn nhó chẩy nước. Bích dừng đạp mà ngồi xuống nói "Khóc cái đ-t mẹ mày! Lúc mày bắt nạt người khác họ cũng khóc chắc mày hả hê lắm đúng không? Giờ cho mày nếm trải cảm giác khốn nạn đấy!" Dứt lời Bích sử dụng liên hoàn tát liên hoàn vả bem bép bem bép, đánh chán chê thì giao lại cho Nhi dùng dao bầu đâm thẳng vào hốc mắt móc ra con ngươi đen trắng, cả hai bên. Con súc vật kêu gào thảm thiết, hai cái hố sâu hoắm rỉ máu đỏ tươi, nếu dùng đèn soi thì sẽ thấy luôn một phần của bộ não đang hoạt động.

    Lần lượt bốn thằng súc vật cũng chịu hậu quả tương tự, đạp gẫy mũi vỡ mồm gẫy răng, tát sưng bầm má rồi khoét mắt, trông cảnh lũ súc vật côn đồ vật vã khổ sở thét thảm thiết thật thỏa thích.

    Mười con ngươi Nhi bỏ vô túi nilong đen treo ở tay lái Atila.

    Bích xách một can xăng trắng đầy ắp cất ngay cạnh chỗ Yamaha ra đổ ướt từ đầu đến chân từng đứa, chán ghét nói "Nếm thử luôn cảm giác bị thiêu sống nhớ lũ súc vật!" Di đi lấy thanh củi đang cháy dở quẳng tới, năm đứa khốn nạn bùng cháy quằn quại, chút sức tàn cố hét "Aaaaaaaaa..." nhưng thanh âm càng lúc càng nhỏ do hơi nóng tràn đầy khí quản khiến hô hấp khó khăn, lăn lộn giẫy đành đạch, bỏng toàn thân rồi thành kiểu da thịt sần sùi bị nướng, từ mùi thơm chuyển mùi khét, mặt mũi cháy đen xạm, cơ thể năm đứa súc vật co dật co dật yếu dần yếu dần rồi im lìm chết hẳn.

    Ba nàng xinh đẹp đứng gần đó vừa xem vừa ăn bánh Chocopie với vẻ hả hê cực kỳ. Ai mà bảo bọn chúng không đáng chết thì tức là người đó đang bao che dung túng cho tội ác lộng hành đấy.

    Khá lâu sau khi lửa tắt thì ba nàng đợi cho thịt bọn súc vật nguội xong mới cắt lọc hết thịt mỡ thịt nạc và thái thành từng miếng nhỏ rồi băm vụn, vì máu chúng đã sôi hết và thịt khô đét nên công việc rất thuận lợi.

    Là công trường nên có nhiều đá to lắm, họ hợp sức bê một tảng lớn vứt xuống cho nát bẹp xương sọ xương sườn xương nọ kia, cứ bê lên vứt xuống mấy lần tới khi xương năm đứa nát nhỏ hết thì lại tưới xăng đốt lần hai cho an tâm.

    Bích lôi cái chầy lớn dùng để giã cua trong cốp xe ra, bước lại về hiện trường, ngồi xuống nện cho vụn vỡ mịn hơn gần như trở thành tro tàn. Ba nàng đá đám tro cốt bay lung tung, trải qua nắng mưa ngày tháng thì ai biết nó là cái gì.

    Giải quyết năm cái xe của bọn súc vật cũng thật mất thời gian : Nhi ở lại canh trừng, Di lái SH Bích lái một xe khác ra thị trấn cầm cố rồi Di đèo Bích về tiếp tục con xe nữa. Còn đỡ là thị trấn không quá xa.

    Chờ xong việc đã là hai giờ sáng, nhóm bầu tấu kiếm ngáp ngủ chạy xe về nhà cô Nụ.

    😪😪😪😪

Bạn đang đọc Xin Hãy Yên Nghỉ sáng tác bởi TueTuyetLuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TueTuyetLuan
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.