Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

....

Tiểu thuyết gốc · 2315 chữ

XIN HÃY YÊN NGHỈ

chap31

Cô gái trong nhóm nói với Ngọc "Đội trưởng. Hiện trường ở vũ trường Pha Lê đã được xác minh, vụ cháy là do chập hệ thống điện từ dàn đèn treo công suất lớn dẫn đến toàn bộ đường truyền hư hại trở nên lộn xộn mà cháy nổ. Trong khí quản hô hấp của các tử thi tại đây đều không hề có dấu hiệu tắc nghẽn do hít phải khói bụi vì đã tử vong trước vụ cháy. Vấn đề là số thi thể cháy đen kịt chẳng còn lưu lại chút xíu manh mối nào dẫu là nhỏ nhất. Điều tra dò hỏi cả những khách quen của Pha Lê thì họ cũng đều mất tích khó hiểu, không thể tìm nổi."

Một anh chàng khác nói "Lẫn trong đống thi thể cũng có một số kẻ thuộc băng nhóm côn đồ khác, tra tận hang ổ thì cả băng đó thật sự không biết tí gì về sự việc này. Một số kẻ hơi liên quan tới vụ thảm sát thì chúng ta cũng đã tìm được nhưng chỉ là tìm thấy xác của chúng nằm trong đường cống ngầm, chết đói và ngạt thở, vài trường hợp khác thì uống thuốc độc tự tử tại nhà. E rằng phải có thế lực cực lớn nhúng tay vào thì hiện trường mới hoàn hảo sạch sẽ như vậy!"

Cô gái trong nhóm bảo "Tôi thấy bọn này không đáng tội nghiệp chút nào. Dù gì chúng cũng đã từng là côn đồ, giờ giết hại nhau và cùng chết thì cũng là may mắn cho xã hội thôi. Bàn tay thao túng phía sau chưa hẳn đã xấu."

"Cô đang là cảnh sát hình sự đó nhé, đừng suy nghĩ theo cảm tính."

"Xì. Tôi chỉ đứng trên lập trường của chính nghĩa mà nói thôi."

Ngọc lúc này mới lên tiếng "Vậy coi như là vụ thanh trừ lẫn nhau giữa các băng nhóm tội phạm đi. Yên Hùng Cuồng Lộ bị các phe phái khác công kích giết hại hết thẩy, đám hung thủ vì sợ bị trả thù và không muốn chịu sự trừng phạt của pháp luật nên thay vì đầu thú chúng đã tự kết liễu đời mình. Mọi người khẩn trương lập biên bản nội dung quá trình thật chi tiết cho tôi để nộp lên tổng cục, bớt được một gánh nặng đè lên vai. Quyết định vậy đi, chuyên án Yên Hùng Cuồng Lộ IC 537 đến đây chính thức khép lại."

...

Trại trẻ mồ côi gần nhất cũng phải phóng xe máy gần một tiếng mới tới nơi. Tiền lấy của thằng súc vật được 17 triệu 200 ngàn, nhóm bầu tấu kiếm mỗi người bỏ thêm ra 10 triệu nữa, tổng cộng 47 triệu 200, họ dùng 1 triệu 200 để mua bánh kẹo cho tụi nhỏ, còn lại tiền mặt thì giao cho cô hiệu trưởng phúc hậu. Đám nhóc lẫn các cô giáo ở đây đều vui vẻ quý mến ba nàng nên Nhi - Di - Bích cũng vui vẻ thân thiện chơi đùa rất hòa đồng, được mời lại dùng bữa cơm không sang trọng nhưng ấm tình người. Mãi đến 12 giờ rưỡi trưa khi ba nàng chuẩn bị về thì đám nhóc quyến luyến lắm, có cô bé 3 tuổi ngộ nghĩnh khóc lóc chạy theo ôm chân Nhi, Nhi mỉm cười yêu thương cúi xuống hôn má và ôm nhóc ấy vào lòng, dỗ dành lúc lâu mới chịu nín nhưng sau đó bé lại đòi Di - Bích bế nữa. Nàng tấu nàng kiếm tất nhiên chẳng chối từ. Cô hiệu trưởng ra tận nơi an ủi thì bé mới đành để ba chị xinh đẹp về.

Nhi - Di - Bích dắt xe rời trại trẻ mồ côi mà lòng đầy lưu luyến. Ngoài ra họ còn cảm thấy căm ghét những loại bố mẹ không đủ khả năng nuôi nấng nhưng vẫn cứ sinh đẻ ngoài ý muốn xong lại nhẫn tâm vứt bỏ đứa con mặc kệ sống chết. Hồi lớp 10 họ từng xử một vụ như vậy rồi, cả ba không hẹn mà cùng nhớ lại về chuyện ngày xưa với cảm xúc uất ức bất bình.

(Hồi đó trong lớp có đứa bạn nữ tên Hồng sống tại khu nhà trọ, mới chuyển về khu đó chưa được một tuần mà trông suy sụp thấy rõ, lên lớp cứ ngủ gật và hay dễ giật mình. Ở lớp này Hồng chỉ yêu mến tin tưởng Nhi - Di - Bích thôi nên đã kể lại sự việc rằng dường như nơi đấy có ma ám, cứ đêm đến là nghe thấy tiếng khóc oe oe của trẻ con ngoài cửa, lúc ra thì lại không thấy gì hết. Mà khu này có tổng là tám phòng nhưng chả phòng nào có em bé cả. Có đêm cô bạn ngủ trên giường quay mặt về phía cửa phòng thì cánh cửa đột ngột mở ra từ từ gây tiếng "Két ét..." làm cô thức giấc, giật mình ngồi dậy tưởng trộm thì đột nhiên thấy một thân hình đỏ hỏn bé nhỏ chỉ bằng nắm tay chập chững bò vô, cái mồm nó nhe ra cười "Há há há há..." trông thực vô tư và cũng ghê rợn. Cô run rẩy sợ tới mức lắp bắp không hét nổi thành lời, tim đập loạn bậy trong lồng ngực, chưa biết phản ứng thế nào thì cái sinh vật kia lững chững bò đi ra khỏi cửa, nó ngoái đầu lại bắt đầu mếu khóc "Óe...óe...óe..." nghe rất thê lương. Khoảng một phút sau thì nó như tan biến, cánh cửa tự động khép lại "Sầm." Hồng rùng mình nổi da gà toàn thân, chùm chăn kín mít, hàm răng va lập cập, run rẩy, cứ thế tới tận sáng luôn. Kể với hàng xóm thì bị mắng là đồ dở hơi hoang tưởng làm Hồng ấm ức lắm, mà sự việc nào chỉ xẩy ra một lần đâu, tận bốn đêm đều như vậy hết bảo sao Hồng chả tiều tụy mất ngủ. Tất nhiên Nhi - Di - Bích không quát mắng cũng không chê cườu gì, họ nghiêm túc lắng nghe và thật lòng muốn giúp làm Hồng bật khóc cảm ơn rối rít. Vốn đã trải qua vài khu trọ rồi nhưng mấy chỗ đó tiền thuê đắt, điện giá cao, nước thi thoảng mất, an ninh kém, còn chỗ này thì giá hợp lý và tương đối an toàn nên Hồng cũng chẳng muốn chuyển. Tối hôm ấy ba nàng quyết định phóng xe tới chỗ Hồng ngủ cùng để xem tình hình ra sao làm cô yên tâm cực kỳ. Đêm đó Hồng đã ngủ say, ba nàng của chúng ta khám phá ra một điều thật khốn nạn, họ thấy từ phòng bên cạnh hai anh chị sinh viên hàng xóm Nam và Lan lén lút khẽ khàng đi ra. Lan cầm một túi nilong đen khá to buộc kín mít, Nam cầm chìa khóa mở cửa cổng khu trọ khẽ hết mức có thể. Cả hai rón rén mang ra ngoài nhìn quanh quẩn như đợi gì đó, nhưng dường như không đủ kiên nhẫn nữa nên Lan vứt luôn vào xe rác rồi khẽ khàng cả hai quay trở về khóa cửa cổng như cũ, thở phù nhẹ nhõm đóng cửa phòng. Nghi ngờ mờ ám, ba nàng quyết khám phá và khả năng mở các loại khóa của Di được thể hiện. Trong xe rác lúc bấy giờ chỉ có mỗi cái túi đen mà Lan vừa vứt thôi, vẫn còn vương mùi hôi hám đọng lại. Nhi tay bịt mũi tay với lấy cái túi, họ cùng ngồi xuống mở ra. Bên trong lại là một lớp nilong khác cũng mầu đen, sau nữa là một cục tròn bằng giấy gồm nhiều tờ báo vo lại và dán băng dính khắp xung quanh nhiều lượt, hệt như quả bóng đá bằng giấy í. Hiểu rõ rằng nếu vứt thứ đơn giản thì chả ai hâm đơ lén vửt đêm khuya lại còn rình mò như ăn trộm sợ bị phát hiện, Nhi cứ thế từ từ xé toạc băng dính lẫn giấy báo, mỏng dần nhỏ dần. Và họ phát hiện trong lớp giấy cuối cùng là đứa bé trai chưa đầy một tháng tuổi chết non, mặt mũi nhăn nhúm, mồm bị nhét một tấm giẻ lau bàn cũ đen đúa đã sờn rách do kiểu sợ ai nghe thấy tiếng khóc nên hai đứa khốn nạn kia đã dùng thứ bẩn thỉu bịt miệng đứa nhỏ, chân tay thì gẫy gần đứt lìa do bị trói buộc mạnh vo viên trong đống giấy với băng dính. Quá phẫn nộ, Nhi - Di - Bích đã đột nhập vô phòng đánh cho hai đứa ngất xỉu rồi trói trên SH và Atila trở về nhà Di ngay trong đêm. Xác bé con thì ba nàng đặt ở chỗ thoáng mát và đậy lồng bàn che cho khỏi ruồi nhặng.

Qua những cú đấm tát đá bôm bốp vào mặt thì Nam - Lan đành khai nhận sự thực, chúng yêu nhau nhưng gia đình ngăn cấm nên cùng bỏ nhà dọn đến khu trọ sống với nhau như vợ chồng. Quan hệ tình dục không phương pháp an toàn dẫn đến có thai ngoài ý muốn, chắc chắn không đủ khả năng nuôi giậy nên chúng bàn nhau đi nạo phá nhưng nghe bảo cách ấy khá nguy hiểm nên quyết định sinh non xong vứt đâu thì vứt. Đây không phải lần đầu mà là lần thứ hai, lần đầu tiên của hai năm trước chúng cũng nhét đứa trẻ vào túi nilong mang ra ngoài và bắt gặp con chó hoang đen đang hít ngửi gần xe rác kiếm đồ ăn thừa. Nam nẩy ý độc ác liền moi đứa bé ra cầm ở tay (đứa bé bị dán băng dính bịt mồm, vẫn còn ngọ nguậy chút hơi tàn yếu ớt), hắn ngồi xuống khẽ huýt sáo gọi chó và vung vẩy đứa bé dụ dỗ. Con chó đánh hơi thấy mùi thịt vẫn còn tươi, nó vẫy đuôi tiến lại. Nam quẳng đứa bé xuống đất, con chó ngửi ngửi rồi ngoạm luôn đứa bé trong mồm, ngấu nghiến nhai chọp chẹp. Be bét máu, thê thảm ghê rợn, xương bé yếu nên con cẩu nhai rau ráu thỏa mãn, vừa nhai vừa ngoe nguẩy đuôi, hai đứa khốn nạn nhìn đôi tay xíu xiu quẫy quẫy, thân thể tí tẹo run rẩy giẫy giụa mà không hề động tâm, lạnh lùng theo dõi con mình bị con chó cắn phòi nội tạng. Từ sau hôm ấy người ta thường trông thấy có con chó đen ngồi chầu hẫu ngoài cổng khu trọ, cứ thấy Nam - Lan là con chó thè lưỡi vẫy đuôi tíu tít lại gần ngửi ngửi như chờ được cho no nê bữa nữa í, thấy phiền phức Nam đã đánh đuổi nó chạy mất tung tích luôn. Lần thứ hai này bọn nó nhòm ngó xung quanh cũng là vì đợi chó xuất hiện.

Nhi - Di - Bích sôi hết cả máu, lôi xẻng ra điên cuồng đập liên tiếp xuống đầu xuống mặt hai đứa súc vật, ba nàng đập chúng nó vỡ sọ tòe óc, toàn thân chúng nó co dật giẫy giụa hệt như đứa trẻ xấu số từng chịu đựng. Xong xuôi các nàng dọn dẹp hiện trường, thay quần áo mới sạch sẽ, vứt quần áo cũ dính máu, lấy dao thớt cắt xẻo thịt chúng nó ra bằng hết rồi nướng lên xèo xèo, hai bộ xương dính máu thì chôn luôn xuống đất vườn nhà Di. Xong xuôi họ mang theo bốn bao tải thịt nướng chạy xe vòng vèo phố phường để phân phát miễn phí cho đám chó hoang mèo hoang chuột hoang rồi cũng hết sạch. Ba nàng quay trở lại khu trọ của Hồng và coi như chưa có chuyện gì xẩy ra. Từ dạo ấy Hồng không còn nghe tiếng khóc tiếng cười và cũng không còn thấy đứa bé nào hết, chỉ là cô tò mò không biết anh chị sinh viên Nam - Lan đã bỏ đi đâu rồi, đồ đạc trong phòng họ vẫn còn nguyên si. Trải qua một thời gian chủ khu trọ đã bán thanh lý hết những thứ ấy rồi cho người khác thuê.......Nhóm bầu tấu kiếm khi về thì đã đặt mua một tiểu quan tài, gói ghém cẩn thận bí mật mang tới nhà Di. Tắm qua cho đứa bé, quấn lớp khăn vải sạch rồi đặt vô, đào đất hạ huyệt chôn luôn tại sân vườn, chỉ là một ụ đất nhỏ nhô lên. Họ còn khai quật mồ hai đứa khốn nạn lên, dùng búa đục đập vỡ vụn xương cốt chúng nó và rải chung xuống mộ bé con coi như ở dưới cõi âm Nam - Lan cũng phải chịu đau đớn mãi mãi không được siêu sinh...........................Di có lần kể với Nhi - Bích rằng một đêm cô tỉnh dậy đi đái và nhìn ra cửa kính thấy hai cái bóng người trắng trắng mờ mờ cao lớn đang quỳ trước ụ đất sụt sịt khóc lóc. Di cười khinh bỉ mở cửa bước ra thì hai bóng kia đã biến mất, cô chửi "Đ-t con mẹ chúng mày! Khóc thì cũng muộn rồi! Đ-t cụ chúng mày lũ súc vật! Giỏi thì hiện ra đây, bà chấp cả hai đứa!" Im ắng không phản hồi. Di quay sang ụ đất và nhẹ nhàng nói "Chị chúc bé sớm đầu thai vào gia đình tử tế!" Chợt đâu đó văng vẳng tiếng cười hồn nhiên của trẻ thơ "Há há há há..."...........................😱😱😱😱..................................)

Bạn đang đọc Xin Hãy Yên Nghỉ sáng tác bởi TueTuyetLuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TueTuyetLuan
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.