Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

....

Tiểu thuyết gốc · 2558 chữ

XIN HÃY YÊN NGHỈ

chap30

Ba nàng ngoái đầu lại thì thấy cách họ một đoạn khá xa có cuộc tranh cãi giữa một bên là thằng cao kều đeo kính đen, tóc vuốt keo bọt lởm chởm kiểu ngọn lửa và bên kia là một thanh niên gầy gò hiền lành cắt tóc kiểu đầu nấm, chả ai đội mũ bảo hiểm. Một con xe Dream cũ tầm vài triệu với một con xe SH 300i mầu trắng với giá gần 300 triệu đều nằm dưới đường, xe nào cũng có hư hại. Cạnh con SH còn có một con Iphone 11 Pro Max 512GB hơn ba chục triệu bị xước chút chút.

"Đ-t con mẹ mày hôm nay không đền 70 triệu cho bố mày thì đừng hòng đi đâu hết! Bố giã vỡ mặt mày ngay!"

"Là tại anh vừa đi vừa nghe điện thoại không quan sát đâm trúng em mà, em đâu có đi sai mà anh bắt em đền."

"Thế cái đ-t mẹ mày mày không biết tránh à? Thấy bố mày đang nghe máy thì phải tránh xa đi đường khác chứ. Tội của mày là không tránh kịp để bó mày đâm phải, nôn 70 triệu ra đây nhanh. Cái thứ mày bẩn thỉu nghèo khổ như chó, chạy xe cà tàng cũ nát mà dám ngẩng mặt cãi bố mày à?!"

Bốp. Thanh niên gầy ăn một cái tát mạnh, sợ xệt ôm má, rơm rớm nước mắt cúi mặt không biết nói gì nữa.

Thằng hổ báo kia nhặt điện thoại lên, một tay nắm tóc thanh niên một tay dí máy vào xát mặt anh ta mà quát "Đ-t mẹ mày làm máy xịn của bố mày xước thế này mà không đền thì bố giết chết mẹ mày! Gọi thằng bố con mẹ quê mùa của mày ra đây nhanh, đừng làm bố mày mất thời gian nữa!"

Thanh niên sụt sịt khóc xin xỏ "Bố mẹ em ở quê xa, vất vả khó khăn lắm. Em xin lỗi anh! Là em sai! Anh tha cho em. Em cũng chỉ là làm thuê quèn ở đất này thôi, kiếm đâu ra 70 triệu được chứ..." Vừa nói xong đã lại bị thằng khốn đập cả cái điện thoại vào mặt, chẩy máu mũi luôn. Thanh niên nhăn nhó ôm mũi, gục quỳ xuống vì đau.

Thằng khốn nạn quát tháo "Đ-t mẹ mày! Giờ mày còn làm nứt màn hình của máy bố mày nữa, không nộp đủ 80 triệu bố đập gẫy chân mày ngay tại đây!"

Xung quanh bắt đầu đông dần, xe đạp xe máy đỗ lại săm soi, những gương mặt bịt khẩu trang kín mít cứ theo dõi chỉ trỏ bàn tán nhưng chả ai dám can thiệp bởi trông dáng vẻ thằng đấy chắc chắn là con nhà giầu và thuộc loại đầu gấu, muốn dây vào người có tiền thì bản thân mình phải nhiều tiền hơn nhé. Cũng có một bác lớn tuổi đi bộ tiến lại gần và đề nghị báo công an giải quyết thì thằng kia chửi thẳng bác í "Đ-t mẹ thằng chó già này! Mày gọi công an đi xem làm gì được bố mày! Có tiền làm vua không tiền làm chó, loại mày cũng khố rách áo ôm mà đòi xen vào chuyện của bố mày á!" Nói xong giơ tay lên định đấm thì đột ngột bị một bàn tay khác giữ lại.

Thằng khốn quay phắt lại xem đứa nào dám ngăn mình thì thấy có ba cô gái xinh xắn, người giữ tay hắn là Di.

Di trừng mắt chửi "Đ-t mẹ mày đã đi sai còn côn đồ à!" Vừa nói vừa bóp mạnh khiến cổ tay thằng súc vật như muốn nứt xương í, đau lắm đấy. Tay kia cầm mũ bảo hiệm cứng chắc nện mạnh một pháp "Bốp" trúng đầu thằng súc sinh, nó nằm luôn ra đất, co ro ôm đầu lăn lộn gào lên "Á...A..." Cắn răng nhắm mắt nhăn mặt vì choáng, chịu cú đó mà không gục thì trên đời chắc chỉ có mấy thằng trâu bò, điện thoại xịn rơi bộp gần đấy luôn.

Bích bước đến cạnh đạp bùm bụp xuống mũi mồm thằng súc vật, đạp túi bụi tới mức nó không thể kêu nổi câu nào, mũi mồm đều xước xát dính máu, vừa đạp vừa chửi "Thằng súc vật! Thằng súc vật! Súc vật côn đồ! Thằng súc vật!..."

Dân chúng đứng hình chứng kiến ba cô gái trượng nghĩa thực khỏe mạnh làm sao, một vài cô gái cảm thấy rất ngưỡng mộ ba nàng dũng cảm cứu người lương thiện thoát khỏi thằng súc vật côn đồ, một số người thì hả hê thỏa mãn, họ cực kỳ căm thù lũ đầu gấu lưu manh nhưng tại sức yếu thân cô thế cô nên đành uất ức im lặng. Một số ít khác thì thầm nghĩ ba nàng ra tay hơi quá (Quá gì chứ, thử bị côn đồ đánh đập gây sự xem, lúc đấy sẽ ngộ ra ngay chân lý đầu gấu lưu manh dù già hay trẻ đều cần phải loại bỏ khỏi xã hội một cách triệt để, khi ấy dân lành mới được yên ổn sinh sống làm ăn)

Đạp chán đạp chê xong Bích mới dừng, cô ngồi xổm xuống túm cổ áo thằng súc vật kéo nó ngồi dậy, nó vẫn ôm đầu ôm mũi mồm và khóc không thành tiếng. Bích khinh bỉ nói "Thứ óc cứt như mày đã đầu thai nhầm kiếp người rồi. Mày không thọ được lâu đâu thằng súc vật à." Dứt câu nàng tấu liền tát bem bép hai bên má thằng chó ghẻ.

Nhi dựng xe lên hộ cậu thanh niên hiền lành, động viên an ủi mấy câu và bảo về đi không có gì nữa đâu. Cậu ta nhìn ba cô như trẻ em nhìn phim siêu nhân đầy ngưỡng mộ khâm phục, lễ phép cúi đầu nói "Cảm ơn các chị." rồi đi.

Nhi lại tốt bụng dựng tiếp xe của thằng súc vật và tiện thể nhét mẹ nó luôn cái điện thoại đẹp đẹp vào túi áo mình mà không ai để ý (😎), bán rẻ cũng được hơn 10 triệu, sau đó nàng bầu sẽ mang số tiền này đến một trại trẻ mồ côi nào đó gần nhất để quyên góp công đức, của người phúc ta hê hê (😎), tiền mày tiêu lãng phí thì thà để tao dùng có ích sẽ tốt biết bao nhiêu.

Bích buông thằng súc vật rồi đứng dậy, ba nàng lần lượt sút vào bụng thằng súc vật côn đồ xong thì mới quay trở lại chỗ đỗ xe của họ cách đây một đoạn. Chả quan tâm ai nhìn gì ai nghĩ gì, ba nàng rồ ga phóng rời đi.

Mọi người khán giả thấy vở kịch đời đã kết thúc nên cũng tặc lưỡi lắc đầu giải tán, chả ai dở hơi lo lắng giúp cái thằng mọi côn đồ óc cứt hết.

Về phần nó thì mãi gần mười phút sau mới gắng gượng đứng lên nổi, nhớ tới phone của mình nhưng giờ đã không cánh mà bay, vẫn còn đau và choáng, hắn cắn chặt răng leo lên yên chiếc xe xịn bị xây xước, rồ ga cút, chuyện này nhất định phải trả thù!

...

Nhóm bầu tấu kiếm la cà ghé vô một quán cà phê rộng lớn. Ngồi riêng một góc nhâm nhi ly phê sữa đá.

Bích cầm thìa khuấy tan sữa, nói "Tao biết tên tuổi địa chỉ thằng súc vật rồi nhớ. Lúc nãy tao kéo nó ngồi dậy thì thấy cái ví trong túi quần nó nhô ra, tiện tay tao móc luôn, nó nhăn nhó khổ sở biết đếch gì." Di cười cười nhìn Nhi, nói "Con Nhi cũng giỏi nhé. Tao thấy rõ ràng nhá, mắt Di này tinh lắm, mày đút điện thoại của thằng kia vào túi riêng." Nhi uống ngụm cà phê, thản nhiên đáp "Thì phải có chiến lợi phẩm chứ mày. Tao cũng đâu có giữ sài riêng, bán đi lấy tiền ủng hộ các em nhỏ đáng thương." Bích bảo Nhi "Ví thằng súc vật có thêm mấy triệu đấy, lát bọn mình dùng mua ít quần áo rồi quyên góp luôn."

Di tu hết cốc cà phê, đặt xuống bàn, háo hức hỏi "Vậy bao giờ tụi mình giải quyết thằng súc vật?" Bích đẩy cốc của mình còn hơn nửa sang cho con bạn uống nốt, trả lời "Chưa vội, vẫn đang bị giám sát mà. Nốt tuần sau là nghỉ hè rồi, đợi qua đợt thảnh thơi này đi đã." Nhi cười "Hừ." một tiếng, nói "Tao mong chờ chuyến đi chơi xa này. Lâu lắm mới được thảnh thơi tay chân." rồi gọi phục vụ lấy cho ba suất bánh kem, măm sướng mồm đê.

...

Trụ sở cảnh sát hình sự trung ương.

Tổ trọng án số 3.

Ngọc ngồi tại bàn làm việc của tổ trưởng, hai tay chống cằm suy tư. Trên bàn là cả chồng hồ sơ các vụ giết người ở nhiều địa phương đã được các trinh sát phá xong và gửi về cho Ngọc phê duyệt rồi nộp báo cáo lên cấp cao hơn, sau đó mới kết thúc lưu hồ sơ ở bộ phận quản lý tối mật.

Ở giữa căn phòng là năm nam một nữ ngồi xung quanh bàn họp, đều là mấy người tham gia theo dõi Nhi, có cả Độ béo.

"Tôi thấy ba nữ sinh này vừa thông minh, dũng cảm, gan dạ, lại đủ khỏe mạnh đối kháng. Thậm chí nếu một đối một thì e rằng chưa chắc đã thua các nhóm cơ động của chúng ta."

"Tôi ở chung cư quan sát thấy cô Nhi này là một công dân tốt và mẫu mực, nhiệt tình giúp đỡ mọi người xung quanh đều quý mến. Hỏi qua mấy bảo vệ cũ ở đó thì họ chỉ bảo thi thoảng Nhi hay đi chơi về rất muộn chứ ngoài ra chẳng có điều tiếng xấu gì."

"Người như Nhi thì liệu dính líu gì tới vụ xác không đầu chứ nhỉ?"

"Không loại trừ khả năng Nhi là đồng phạm của hung thủ, hoặc giả cô ấy chính là hung thủ."

"Anh đa nghi quá, biết đâu chừng cô ấy không hề liên quan."

"Tôi chỉ nêu quan điểm thực tế thôi. Nếu người mình yêu bị hiếp và tự sát thì gặp trường hợp đó tôi cũng sẽ không bỏ qua, liều mạng đến cùng ngay. Bản tính phẫn nộ trong mỗi con người chắc chắn sẽ có lúc bùng phát một lần trong đời khi bị kích động mạnh, cú sốc tâm lý đó đủ lớn để bất cứ người hiền lành nào trở thành tội phạm."

"Nhưng chúng ta chỉ kiểm nghiệm được ADN của nạn nhân, ngoài ra không có một chút dấu vết gì của hung thủ sơ xuất để lại trên thi thể cả. Muốn tra ra chân tướng khác chi mò kim đáy biển khi mà hiện nay xác chết cũng mất tích bí hiểm và vô lý."

"Tôi thì tôi chả tin mê tín dị đoan đâu. Chỉ có duy nhất khả năng trong nội bộ trụ sở ta có kẻ gian trà trộn tiếp tay cho thế lực bên ngoài."

"Suỵt...Anh hâm hả? Các sếp lớn đã cấm bàn luận lan truyền việc khó tin đấy, họ mà nghe được thì nghỉ phép vô thời hạn nhé! Những cấp lãnh đạo cao hơn cứ liên tục hối thúc sếp Ngọc nhà mình phải thật nhanh chóng phá vụ này nếu không sẽ mất hết uy tín với dân, chắc sếp Ngọc đau đầu lắm!"

"Chẳng lẽ cứ kết án bừa cho một tên tội phạm nào đó rồi kết thúc hồ sơ, sau đó mới tiếp tục ngầm điều tra, manh mối từ con số không hết cả rồi."

"Báo cáo về nói là gia đình của Hùng biết tin con trai bị sát hại thì rất đau buồn, bà mẹ khóc lên khóc xuống. Thám thính tình hình tại chỗ họ cũng chỉ lần ra mối quan hệ từng là người yêu của cô giáo Ly, mà giờ Ly cũng đã mất, khả năng muốn nữ sinh Nhi mở miệng khai thì cực thấp. Tôi đồng ý với cậu, không có lý do gì để Nhi phải bao che cho kẻ giết người trừ phi chính cô ấy đã giết Hùng."

Ngọc ngồi ở bàn tổ trưởng nhưng vẫn nghe rõ thuộc cấp trò chuyện. Thực lòng mà nói cô có ấn tượng rất tốt về Nhi cũng như Di - Bích, bảo rằng Nhi giết người thì ắt hẳn phải có nguyên nhân đúng đắn, video Ngọc thu được ở quán bar quay đoạn Nhi gặp Hùng vẫn chưa hề báo với cấp trên bởi một khi giao nộp chắc chắn Nhi sẽ bị bắt tạm giam, chính Ngọc cũng không mong điều ấy xẩy ra, tận đáy lòng lại có cảm giác lo lắng cho cô nữ sinh đáng mến ấy. Từ nhỏ Ngọc đã căm ghét kẻ ác, lớn lên chọn ngành hình sự cũng để dễ bề trấn áp tiêu diệt chúng giúp xã hội bình yên, trực giác nhạy bén của cô cho hay Nhi hoàn toàn lương thiện dẫu hành động gì đi nữa. Giờ bản thân Ngọc lại mong vụ xác không đầu lâm vào ngõ cụt, không phương hướng không manh mối, không nhân chứng vật chứng. Biết bao vụ côn đồ giết dân lành rồi nhưng mức xử lý chưa thật sự đủ răn đe, những đứa súc vật chưa đến tuổi thành niên gây tội gì nghiêm trọng thì tối đa cũng chỉ hơn chục năm tù, Ngọc đau đáu về sự trừng trị chưa thích đáng, cô bức súc nhưng lực bất tòng tâm vì đó là luật pháp chung của toàn xã hội, toàn thế giới.

Thở dài một hơi, Ngọc đứng lên bước về phía mọi người. Ngồi xuống một chỗ, cô nói "Thôi nào các cô các cậu. Vụ đám côn đồ Yên Hùng Cuồng Lộ xử lý ổn thỏa chưa?"

Một anh chàng ngồi cạnh hăm hở báo cáo "Dạ thưa chị. Bên pháp y đã giám định lý do cái chết của cả trăm thi thể rồi, nhiều thương tích nặng nề nhưng chung quy kết luận cuối cùng rằng chúng bị kết liễu chỉ bởi ba loại vũ khí tiêu biểu. Miệng vết thương hẹp và đầu vết thương nhỏ nên lập luận hung khí là một dạng dao bầu khoảng 30 centimet. Độ ngập tận xương nhưng phần lưỡi kia lại cùn, lực chém từ một loại dao dài, cứng chắc, lưỡi hơi cong sắc một đầu, chuôi cầm ngắn, khả năng do bị mã tấu dài gần 70 centimet, dày 0,7 centimet, chém dẫn đến tử vong. Loại nữa thì sắc hai đầu, phần đỉnh dẹp, vết đâm chém rất gọn, ngập quá cả cơ thể các xác chết, do thứ vũ khí là kiếm, chính xác là kiếm Nhật dài khoảng 103 centimet hao hụt vài phân."

.................

😨😨😨😨

.................

Bạn đang đọc Xin Hãy Yên Nghỉ sáng tác bởi TueTuyetLuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TueTuyetLuan
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.