Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2134 chữ

Mình sẽ sử dụng linh hoạt các ngôi kể nhé)

Trong căn phòng của câu lạc bộ khoa học đang lênh láng nước đọt nhiên vang lên một tiếng động lớn. Lọ thuỷ ngân trên tay Yukine bỗng rơi xuống dưới đất rồi vỡ vụn. Thuỷ ngân nhanh chóng cuộn lại thành một hình tròn rồi lăn vào góc tủ.

“Nhanh nhanh lấy nó ra.”

“Được rồi để chị.”

Shiro, người chị cả nhanh chóng cầm lấy cây gậy moi viên thuỷ ngân ra. Trong khi đó Yukine không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Cậu đưa tay ra trước mặt rồi hướng ánh mắt về phía hai người bạn của mình, Yu và Karui.

“Sao mình là không cầm được nó nhỉ Karui?”

Trong nhóm này Yukine học chuyên Hoá, Yu là Hoá và Sinh học còn Karui là Sinh học và Vật lí nên câu hỏi này chắc chỉ có cậu trả lới được.

“Đơn giản thôi vì tay cậu đã không còn xương nữa nê tay cậu sẽ không chịu được phản lực nên nó sẽ trượt xuống và rơi khỏi tay câu, thứ hai là nước trên tay cậu được chuyển thẻ từ máu của cậu nên nó sẽ làm giảm lực ma sát trên tay cậu.”

Yukine nghe xong trông có vẻ cũng hiểu được đôi chút.

“Vậy thì tớ sẽ không thể cần nắm được thứ gì sao."

Ngay lúc đó Shiro đã lấy được cục thuỷ ngân ra, chị ta lấy giấy bọc nó lại rồi cho vào thùng rác bên ngoài cửa.

Shiro phủ tay rồi quay lại trêu ghẹo cậu em của mình.

“Không ngờ em cũng bất cẩn như vậy đó.”

Yukine lựa chọn im lặng và không đáp lại, trong khi đó Yu thì đang làm gì đó trên bàn.

“Điều đó thì vẫn chưa biết được."

Karui cầm chiếc ống nghiệm, bên trong không đựng một thứ gì cho Yukine.

“Cậu thử cầm cái này đi, ngửa nó ra nhé.”

“Ờ”

Yukine ngửa bàn tay ra, ngay sau khi Karui đặt nó vào long bàn tay thì cậu cố gắng nắm chặt bàn tay lại. Chiếc ống nghiệm nằm trong tay cậu từ từ trôi ra rồi rơi xuống đất. May là ở độ cao không quá lớn nên chiếc ống nghiệm không bị vỡ.

“Được rồi giờ là cả hai tay xem nào.”

Karui cúi xuống nhặt lấy chiếc ống nghiệm rồi đưa lại cho Yukine. Yukine một lần nữa làm theo lời người bạn của mình. Cậu cầm lấy chiếc ống nghiệm bằng cả hai tay. Và lại một lần nữa chiếc ống lại trượt khỏi tay cậu rồi rơi xuống đất.

“Được rồi vậy thì cậu sẽ chả cầm được thứ gì.”

Yukine tỏ ra chán nản, trong khí đó Shiro đang ra sức lau đi chỗ nước dưới sàn, không hiểu sao chị ta luôn hăng hái trong mấy cái công việc lao động chân tay mặc dù luôn phá hoại.

“Thôi được rồi."

Yu từ chiếc bàn đứng dậy rồi từ từ đẩy Yukine đến chiếc ghế góc phòng.

“Em làm gì vậy ?”

“Được rồi tạm thời anh cứ ngồi ở đây đã, em và anh Karui sẽ chế thuốc cho anh.”

Yukine không biết nói lời nào chỉ có thể ngồi xuống chiếc ghế đó rồi nhìn con bé. Trong lòng cậu cảm thấy vô cùng áy náy, thật sự nếu chỉ dữa dẫm và đồng đội là không nên nhưng giờ đến cây bút cậu còn không thể cầm được.

“Gì chứ cậu ta không thể ngồi đó chơi không như thế được.”

Yu vừa ngỡ ra một điều gì đó, con bé đột nhiên trở nên hang hái.

“Phải rồi, đôi trưởng người phụ trách dự án hãy chỉ đạo cái thành viên trong nhóm để tạo ta một con slime hoàn chỉnh trên chính cơ thể mình nào.”

Yukine hưởng ứng theo sự hang hái của Yu ngay lập tức đứng dậy.

“Phải đó mọi người cùng làm nào.” #nổi nhạc lên#

“Um.”

“Cùng làm nào."

Không khí trong căn phòng bỗng trở nên sôi động hẳn lên, ai cũng đẫ đều trở nên hang hái hơn bao giờ không khí đúng như trong buổi đầu tiên gắp mắt.

Hôm đó Yukine và Yu được sự cho phép tạo ra một câu lạc bộ khoa học. Với những gì đã định sẵn họ sẽ tiếp tục nghiên cứu và tạo ra slime. Nhưng câu lạc bộ đó chỉ là tạm thời đến khi họ tìm đủ số thành viên.

“Yu nghĩ chúng ta nên treo biển tìm người."

“Từ từ đợi thêm mấy ngày nữa đi."

Nếu không sớm tìm thêm người thì câu lạc bộ của họ sẽ bị giải tán và họ sẽ không được sử dụng một số loại hoá chất hiếm. Yu đã bắt đầu hết kiên nhẫn.

“Thôi được rồi em về trước đây, anh cứ ở đây mà đợi nhé.”

“Ờ”

Yu cầm trên mình chiếc cặp rồi đi ra khỏi phòng. CHỉ còn Yuikine vãn đang ngồi ở đó. Cậu vốn bị bạn bè xa lánh nên cậu đã quen với viêc ngồi một mình rồi.

Trời đã tối và đã đến lúc cậu phải trở về nhà. Yukine cầm cặp rồi bước ra khỏi cửa rồi đi về nhà.

Con đường về nhà của cậu cũng không phải quá xa.

“Anh trai”

Vừa mở cửa bước vào nhà, cậu em trai của cậu – Souta nhảy phắt lên người cậu. Như phản xạ Yukine đỡ lấy cậu bé.

“Được rồi được rồi."

Cả hai bọn họ đều đang trông rất hạnh phúc. Yukine đặt cậu em trai mình xuống rồi bước vào nhà.

“Về rồi đó con thay quần áo rồi đi tắm đi.”

“Dạ vâng ạ."

Gia đình cậu là một gia đình bình thường không có mấy nổi bật, sống với nhau vui vẻ ngày qua ngày.

Như thường lệ Yukine sau khi tắm xong thì cậu lại xuống phụ mẹ dọn cơm.

“Anh về rồi đây.”

Cha Yukine là một nhân viên văn phòng thường đi làm về trễ.

“Con chào cha."

Souta lập tức chạy ra ngoài cửa rồi ôm lấy cha mình.

“Được rồi cha con vào ăn cơm nào."

“Yumiko anh yêu em”

“Anh thôi mấy câu đó đi”

Chỉ với những câu đùa cợt như thế cũng làm vui lên không khí trong nhà cậu.

Cả nhà cậu ngồi xung quanh chiếc bàn ăn. Đối với một gia đình bình thường thì một bữa tối xum họp thực sự rất hạnh phúc.

“Mời cả nhà ăn cơm.”

“Cậu lạc bộ ở trường con thế nào rồi.”

Yukine tỏ ra chán nản.

“Câu lạc bộ đó cũng chỉ là tạm thời thôi ạ, bọn con chưa tìm đủ thành viên.”

“Mà mẹ nghĩ con nên bỏ cái nghiên cứu thứ vớ vẩn đó đi."

Cha mẹ cậu thôi đồng ý với việc cậu nghiên cứu những thứ hư cấu chỉ có ở trên phim như slime. Nhưng Yukine không hề bị ảnh hưởng bởi những lời nói đó, cậu với Yu đã hứa sẽ cùng nhau tạo ra bằng được thứ đó. Cứ mỗi lần nói đến chuyện này thì cậu lại im lặng.

“Con ăn nó rồi."

Yukine bỏ một miếng cơm vào miệng rồi đứng dậy đi lên phòng của mình.

Cha mẹ cậu cũng đã quá quen với việc Yukine bỏ bữa như thế này rồi nên cũng chả cần căn ngăn cậu.

Sau bữa ăn, mẹ Yukine lại mang bát đi rửa.

“Tinh tong, tinh tong” – tiếng chuông cửa vang lên.

Yumiko đi ra rồi mở cửa ra.

“Bác ơi, anh Yukine có nhà không ạ?”

Một cô bé tóc xanh nhạt đang đứng trước cửa nhà và hỏi thăm một cách lễ phép.

“Yu đó hả, thằng bé đang ở trên phòng đó.”

Mẹ Yukine lập tức mời cô bé vào nhà.

“Dạ vâng cảm ơn bác.”

Yu nhẹ nhành bỏ dép ra rồi đi vào trong nhà. Cô đi thẳng một mạch đến phòng của Yukine.

Đi đến cửa cô ngó vào trong phòng. Bên trong đó là một cậu học sinh đang cầm trên mình môt cuốn sách say sưa đọc.

“Cộc cộc có ai không.”

“Vào thì vào luôn đi.”

Một kiểu gõ cửa bằng lời quen thuộc của Yu và Yukine đã quá quen với việc đó.

Yu từ bước vào phòng. Hiện tại cô đang mặt trên mình một bộ váy ngắn màu xanh khá hợp với màu tóc của cô.

“Có chuyện gì vậy ?”

Yukine đặt quyển sách trên tay xuống bàn.

“Em nghĩ chúng ta nên đẩy nhanh việc tìm người đi.”

“Lại chuyện đó sao.”

Yukine tỏ ra không hài lòng, cậu muốn một người thật sự mong muốn

"Em nghĩ chúng ta nên đẩy nhanh việc tìm kiếm lên."

"Tùy em đó"

Yukine tỏ ra bất lực.

"Mà em không còn gì để nói thì mời em về cho"

"Được thôi"

Yu nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi thở dài một tiếng.

Vừa bước xuống dưới nhà, con bé đã gặp mẹ của Yukine.

"Có chuyện gì sao cháu."

Thấy Yu vừa mới đến xong lại về, Yumiko tỏ ra một chút khó hiểu.

"Dạ không có gì đâu bác."

"Vậy sao."

Yu nhẹ nhàng đi dép vào rồi đẩy nhẹ cửa

"Xin phép bác cháu về trước ạ”

“Về cẩn thận cháu nhé”

Sắc mặt Yu không hề biến đổi cô từ từ bước ra ngoài cửa rồi đi về.

Trong khi đó Yukine ngồi một mình trong phòng.

Buổi sáng ngày hôm sau. Yukine quyết định không gọi Yu mà sẽ đến trường trước. Đến đó thì cậu mới nhận ra, Yu đã ở đó từ rất lâu rồi.

"Em đang làm gì vậy?”

Cô bé đang loay hoay gần bảng thông báo.

“Làm gì là làm gì ? Đương nhiên là thông báo tìm người rồi."

Yukine không hiểu cô bé này đang nghĩ gì

“Làm sao phải gấp như vậy chứ?"

“Kệ em”

Yu quay lại cắm đầu ào làm tiếp.

Chỉ mới hôm qua Yu đã quyết tâm tìm thêm ngưới mới. Có điều gì đó thúc dục cô bé phải làm điều này ngay lập tức khiến Yukine không thể nào hiểu được. Yukine nghiêng đầu nhìn vào tờ thông báo đó rồi thở phào nhẹ nhõm. Trong đó Yu chỉ bảo là muốn tìm them thành viên nhưng không nói gì về dự án đó. Tất nhiên cô bé sẽ không tự làm xấu mặt mình.

“Thôi cứ làm điều em muốn đi.”

Yukine cuối cùng cũng tôn trọng quyết định của cô bé và lẳng lặng rời đi.

Cậu bước vào lớp và một lần nữa được đón chào nồng nhiệt. Ở trong lớp này cậu không hề có một người bạn nào cả.

“Rengggggggg” – Chỉ hơn 10 phút sau, tiếng chuông báo hiệu vào giờ học vang lên và thầy giáo chủ nhiệm dạy môn Toán bước vào

“Hôm nay chúng ta sẽ có một học sinh mới."

“Hả?”

Cả lớp xì xào với nhau về thông báo mà thầy chủ nhiệm vừa mới đưa ra. Điều nay không có gì là lạ nhưng năm học cũng chỉ mới bắt đầu được vài tháng.

Yukine đột nhiên có một chút kì vọng về một tình bạn đồng giới tính. Tin đồn về slime của cậu hôi Tiểu học vẫn còn tồn tai cho đến tận bây giờ nên cậu cũng chẳng đủ tự tin để đi kết bạn. Yukine ngụp mặt xuống bàn vì cậu biết thể nào thì học sinh mới chuyển vào cũng sẽ biết truyện này thôi.

“Được rồi vào đi em.”

“Woa đẹp trai quá."

Toán bộ ánh mắt đổ dồn về một cậu học sinh nam tóc vàng ánh kim. Cậu bước vào lớp với một nụ cười thân thiện

“Xin chào mọi người mình là Hiroshi Karui, vì công việc gia đình nên mình sẽ bắt đầu học ở đây. Mong mọi người giúp đỡ.”

Cả lớp trở nên ồn ào vỗ tay chào đón nồng nhiệt riêng chỉ có Yukine là vẫn đang nằm bò ra bàn.

“Được rồi Karui em sẽ ngồi ở đó nhé.”

Karui nở một nụ cười

“Dạ vâng ạ”

Nhưng kì lạ cậu lại không đi thẳng đến vị trí ngồi của mình mà lại quyết định đi một vòng qua cuối lớp.

Lúc đó đột nhiên Yukine cảm thấy trên bàn mình có thứ gì đó. Cậu ngẩng đầu dậy thì nhận ra đó là tờ thông báo tìm người mà Yu đã dán trên bảng thông báo. Cậu nhìn xung quanh thì nhận thấy Karui vừa mới đi qua mình

Bạn đang đọc Xin Chào: Tôi Là Slime sáng tác bởi giaosuLG
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi giaosuLG
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.