Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 3361 chữ

“Ọapppppp!”

Một tiếng ngáp dài, xé tan không khí tĩnh lặng giữa hai đứa. Tôi đưa tay lên che miệng cho đỡ nhàm.

“Trông anh có vẻ mệt mỏi đó.”

Bên cạnh tôi là một cô gái nhỏ nhắn có mái tóc màu xanh nước biển – Yu. Cô bé sống cạnh nhà tôi và chúng tôi thường đi học cùng nhau.

“Anh lại thức đêm nữa ạ?”

“Không muộn lắm đâu, chỉ đến một giờ đêm thôi... Ái cha, làm gì vậy hả?” Yu huých đầu gối vào đùi tôi.

“...Cú đó đau lắm đấy!”

Tôi ôm đùi đau điếng. Mỗi lần dính trò này là đùi tôi lại tê tái, có cảm giác như cái chân nó không còn điều khiển được nữa, dẫu cho đã bị cả trăm lần!

“Em đã bảo là anh không được cố quá rồi mà. Cố quá là quá cố đó, anh biết không?”

“Đó cũng chỉ vì dự án thôi. Cuộc đời của anh mày hiện giờ, dự án đó là thứ tồn tại duy nhất. Những thứ khác, có hay không, không quan trọng.”

"Thế ý anh là tụi em cũng không quan trọng hả? Không cần bon này giúp nữa đúng không? Nhát nữa cho chết nè!"-Lần này là một cùi trỏ vào bụng.

Đúng vậy, đó là kế hoạch do chúng tôi cùng nhau thực hiện. Đây là một dự án, hay đúng hơn là một thí nghiệm, hay một phát minh, muốn gọi sao đều tùy bạn. Bạn chỉ cần biết rằng, đó là sẽ là một thứ gì đó có thể khiến cả thế giới này phải trầm trồ, há hốc mồm vì kinh ngạc, hahahahaha! Và để làm được điều vĩ đại như vậy, tôi chỉ cần một câu lạc bộ khoa học nho nhỏ để nghiên cứu nó. Dự án mang tên: “Sinh vật mới: Slime.”

Chương 1: Tin được không, một cơ thể mới!

Một năm trước, năm tôi mới vào cấp ba. Đó là giờ ngoại khóa, chúng tôi được cô giáo Hotaru hỏi một số câu để tư vấn cho quyết định tương lai. Còn nhớ hồi đó chúng tôi trả lời như mấy đứa trẻ con vậy.

“Rồi, giờ các em hãy nói cho cô nghe về điều mình muốn làm trong tương lai nào.”

“Em muốn làm phi công lái máy bay bà già, hơ hơ hơ...”

Một thằng to béo ục ịch cuồng ngực ở cuối lớp mạnh dạn phát biểu đầu tiên mặc cho mọi người nhìn nó với ánh mắt khinh khỉnh.

“Còn em sẽ trở thành giáo viên dạy bộ môn Toán.” Thằng mọt sách đeo kính.

“Còn em sẽ trở thành nhà bác học và tạo ra slime.”

Một thằng cao cao, tóc nâu nâu, mặt khôn khôn nói dõng dạc trước lớp. Nó khoác chiếc áo choàng trắng của câu lạc bộ khoa học nay đã nhem nhuốc vì mặc quá lâu. Phải, đó chính là tôi.

“Hahaha, thằng Yukine định tạo ra slime kìa."

Lại thằng hãm đeo kính ban nãy. Tôi nghĩ quả thật không sai, tất cả lũ mọt sách là những đứa khốn nạn! Nhưng có lẽ không chỉ mỗi nó...

"Mày nghiêm túc hả?"

"Slime, slime, slime... Dạo này chúng mày bị cuồng slime à?"

“Thằng đần!”

Tôi dồn hết phẫn nộ, gân cổ lên chuẩn bị cho một trận đấu khẩu không cân sức thì...

"Cạch cạch!"

Cô gõ thước xuống bàn, lắc lắc đầu với tôi. Tôi biết cô không có ý: "Cô cảm thấy em hoang đường quá!". Nếu cô đã làm vậy thì tôi cũng chỉ biết lẳng lặng nghe theo, nhưng cũng không quên chốt lại một câu:

“Tụi mày cứ chờ đó.”

Quay trở về hiện tại.

“Rồi, hẹn gặp lại ở câu lạc bộ nhé!”

“Vâng!”

Yu vui vẻ chào tôi rồi ai về lớp người ấy.

“Nhìn kìa, nhìn kìa, nhà bác học của của chúng ta đến rồi, ha ha ha!”

"Rõ thằng dở hơi." Tiếng tụi nó lầm bầm với nhau.

“Cậu ta đã đến rồi?”

“Bạn ơi, dự án tạo ra slime của bạn ra sao rồi? Con slime sắp ăn thịt bạn chưa, ha ha ha!”

Bỏ qua lời cười nhạo đó, tôi ngồi vào vị trí của mình. Thật sự là tôi đã quá quen với việc bị trêu ghẹo rồi nên là...cứ coi như nó là một sự chào đón nồng nhiệt khi tôi đến lớp đi!

Lúc này thì Karui, một chàng trai tóc vàng cũng trong câu lạc bộ khoa học. Cậu ta đến bên cạnh vỗ vai tôi.

“Ha ha mấy thằng não ngắn. Cậu cứ kệ cha tụi nó.”

“Tất nhiên, tớ chẳng thèm để ý luôn đấy chứ.”

Trong lớp này chỉ có cậu ta là "đồng chí" của tôi thôi.

“Yukine ơiiiiiiiiiiiiiiii!”

“Ặc ặc, chị làm cái gì vậy?”

Đó là Shiro – chị ấy học trên tôi một lớp và cũng là thành viên cuối cùng trong nhóm, thế nhưng chị ấy lại không biết bất cứ thứ gì về môn này. Hồi trước, không hiểu sao chị ấy cứ nằng nặc đòi vào nhóm bọn tôi, đã thế còn định tung ảnh dìm hàng bọn tôi để đe dọa. Tôi đành phải để chị ta bê đồ cho qua chuyện . Còn giờ thì chị ta đang ôm chặt lấy cổ tôi đây!

"Em không thấy vui sao?"

Tôi phải giẫy giụa mãi mới thoát ra được. Đang nản thì lại dính phải...hàng khủng. "Khủng" cả nghĩa đen và bóng.

"Mời chị đi về lớp cho. Không tiễn!"

Tôi từ tốn nói rồi chỉ về phía cánh cửa. Chị ta thở dài một tiếng rồi quay lưng về phía tôi.

“Nào nào Yukine, cậu không muốn “ngắm bom” nữa hả?”

“Xì, không bằng cô Hotaru được! Thôi thôi, chịvềđi, vềđi.”

"Được rồi, hẹn gặp lại em ở câu lạc bộ" Chị ta thở dài một tiếng rồi quay lưng về phía tôi.

Tôi còn mong chị ta không đến thì hơn. Chị ta rất vụng về, thường xuyên phá hỏng dụng cụ trong phòng, nhưng thật may là việc này ít xảy ra. Nếu không thì câu lạc bộ của chúng tôi đã dẹp từ lâu vì thiếu "ngân sách" rồi.

"Thôi tớ về chỗ trước đây."

"Ừm. À đồng chí thử đoán hôm nay cô Hotaru mặc quần "nót" màu gì?"

"80% là hồng, 20% là trắng."

"Why, why? Sao đồng chí dự đoán được như vậy?"

"Có mỗi ba loại màu cô ấy từng mặc thôi, và cái màu đen đã mặc hôm qua rồi. Dựa theo cái "xì tai" của cổ thì cô ấy thích màu hồng. Vậy thì..."

Một tiếng "Ề" ngân dài, biểu hiện sự nhất trí của hai thanh niên bẩn bựa. Nghe có vẻ tởm vậy, nhưng có ai bảo cứ là thiên tài thì không được bựa đâu?

"Ok đồng chí! Suy luận quá sắc bén! Bái phục, bái phục!"

"Đồng chí quá khen, hê hê."

Bựa dâm là vậy, nhưng Karui rất thông minh, thậm chí còn hơn cả tôi-chủ nhóm. Tất cả những bản thảo và các công thức đều được Karui xem xét lại và bổ sung thêm, nên phải nói cậu ta là một thành viên cực kì quan trọng, một cánh tay phải, trợ thủ đắc lực của tôi. Nên hiển nhiên là chúng tôi cũng rất hợp tính nhau. Hai chúng tôi làm mặt bựa, cười ha hả. Xong xuôi, cậu ta đi về chỗ, ngó ngó ra phía cửa, để làm gì chắc các bạn cũng biết...

"Ê thằng kia."

Một tên to lớn đến trước mặt tôi. Hình như cậu ta học cùng lớp của tôi thì phải. Còn tên cậu ta thì...chịu thôi, làm sao mà tôi biết được. Có bao giờ tôi chơi với ai trong lớp ngoài Karui đâu. Chả biết cậu ta muốn gì mà tìm đến tôi nhỉ?

"Thằng khốn này." Một đấm vào mặt.

Tôi ngã ngửa ra đằng sau. Chuyện gì vậy? Tự dưng đi sinh sự? Tôi nằm ngửa dưới đất với một dấu hỏi chấm to lù lù trong đầu. Thứ quái thai gì đây?

"Này làm gì vậy?"

Karui đỡ tôi dậy, đẩy thằng khốn đó ra, như chuẩn bị chiến đấu. Ngoŕi Karui ra, cả lớp chẳng có ai đứng ra bảo vệ tôi cả.

"Tên khốn nhà ngươi tính cua hết gái à?!"

"Hự!"

Cậu ta gạt Karui ra và đá tôi một phát vào bụng. Cú đá làm tôi lăn vài vòng trên sàn rồi đập thẳng cả người vào tường.

"Nè dừng lại đi, mày quá lắm rồi đó, Ruy!"

"Sao hả? Mày cũng làm bạn với thằng đó ư?"

Tôi ôm bụng, ôm hận. Tên khốn này đánh tôi vì cái lí do không thể nào nhảm nhí hơn! Chết tiệt, đau quá.

"Các cậu định làm gì vậy? Tính đánh nhau trong lớp hả!"

May quá, sống rồi. Giáo viên đã đến. Thế nhưng đó là thầy chứ không phải cô giáo. Chắc hôm nay cô Hotaru nghỉ phép nên ông ta dạy thay. Ông thầy đỡ tôi dậy, hỏi han tôi có làm sao không, sau đó lôi tên to xác kia xuống phòng hội đồng.

"Các em cứ ở đây chờ thầy. Còn hai trò kia..."-Thầy chỉ tôi và Karui-"... trò hãy đỡ bạn bị thương kia xuống phòng y tế. Được rồi, tôi đi đây."

Ông thầy già bắt đầu đi, kéo theo tên côn đồ mạt hạng đi cùng. Thằng đó còn quay lại nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, làm tôi không thể nào khó chịu hơn. Sau cùng, khi hai người kia đi khuất, tôi với Karui mới bắt đầu đi.

"Ê Yukine , đồng chí còn lết đi được nữa không đấy?"

Karui chau mày nhìn tôi.

"Ổn, ổn đồng chí ạ. Nhiêu đây nhằm nhò gì."

Một tiếng thở phào. Cậu ta không làm quá đâu, bị thương kiểu này hơi bị nặng đó. Một đấm vào mặt và một đá vào bụng khiến tôi bay ra cả mét thì bạn phải biết nó đau thế nào đúng không?

"Cuộc sống lắm lũ dở người, đúng không? Hơn nữa hôm nay cô Hotaru nghỉ rồi, không biết cô ấy mặc quần màu gì đây. Tiếc quá, tiếc quá!"

"Ừ, đúng là tiếc thật. Mà này, sao hắn ta lại đánh tớ vậy?"

"Cậu nhìn lại mình đi, đáng ghen tị lắm đó."

Cậu ta đang nói cái quái gì vậy nhỉ?

"Rốt cuộc là sao?"

"Bộ đồng chí lại bị ngố à?"

Hừm...Tôi làm sao cơ ?

"Haizzz, chịu đồng chí luôn. Đi tiếp thôi, máu mũi máu mặt đồng chí đang "tan hoang" lắm rồi đấy."

Tôi cũng cảm thấy hơi đau trên mặt. Không, đúng hơn là toàn thân đau điếng.

Chúng tôi tiếp tục đi, vừa đi vừa nghe Karui than thở vì nhớ cô Hotaru. Một lát sau cũng đến cửa phòng. Phòng y tế đang vắng người, tôi ngồi đó chờ ý tá trong khi Karui về lớp. Hai người “đồng chí” chào nhau tạm biệt.

Bốn tiếng sau...

Giờ ăn trưa đến. Tôi được phép ra ngoài vì đã đỡ được phần nào. Cầm hộp cơm trưa, tôi bước đến phòng thí nghiệm.

"Yukine ơiiiiiiiii!"

Bà chị nhiều chuyện lao thẳng vào tôi như vua Midas thấy vàng. Một phản xạ tự nhiên, tôi né sang một bên, khiến chị ta vồ tường cạp đất như mọi khi. Tôi đã quá quen với việc này rồi. Nhìn vào trong phòng, Yu và Karui đã đến đây từ lâu. Yu đang bắt tay vào việc trong khi Karui nằm bò ra bàn vì nhớ cô Hotaru.

Tôi đặt hộp cơm lên bàn và ngồi đối diện Yu. Con bé vẫn đang chăm chú vào lọ ống nghiệm của mình. Bên trong ống nghiệm có thứ chất lỏng màu đỏ.

"Em tính làm gì vậy?"

Con bé lấy cây đèn cồn ra rồi hơ vòng quanh ống nghiệm đã được giữ bằng kẹp gỗ. Chuẩn dân chuyên nghiệp.

"Một phản ứng tạo ra độ kết dính sao?"

"Không phải. Đây là phản ứng tạo ra sự trong suốt của slime."

Ồ, vậy cơ á? Tôi đâu nhớ trong phương trình đã cân bằng hôm qua làm gì có ghi chú về màu sắc và nhiệt độ của thứ này nhỉ?

"Anh nhìn nè."

Con bé đưa trước mặt tôi một con sứa. Để làm được slime thì chúng tôi sẽ cần thứ này. Vì sứa là một loài động vật không có não nhưng sống rất thọ, nên sự góp mặt của nó ở đây là rất cần thiết. Nếu nghiên cứu kĩ thứ này, chúng tôi sẽ có gợi ý sẽ tạo ra được slime.

Chiếc ống nghiệm của con bé bắt đầu sôi sùng sục rồi từ từ đổi màu.

"Em đã cho gì vào trong đó vậy?"

"****" (một phương trình hoá học mang tính chất Fantasy)

Đúng rồi ha, sao tôi không nghĩ ra nhỉ?

"Hey, hai người đang làm gì vậy?"

"Karui, đồng chí lấy lọ dung dịch kết dính ra đây hộ tôi."

"Hả? Ờ, ờ, ok."

Tôi nghe lập tức lấy giấy ra rồi viết phương trình hóa học.

"Axit sufuric phản ứng với thủy tinh sẽ ra ........."

Nếu thứ này kết hợp với dung dịch kết dính và nước thì sẽ ra được vẻ ngoài của con slime, nhưng chưa thể làm cho nó chuyển động được.

"Có cần chị giúp gì không?"

"Chị Shiro, lấy cho em chậu nước."

"Đây, của em nè."

Tôi cầm lấy lọ dung dịch, dùng ống bơm lấy ra một ít.

"Đưa nó cho anh."

"Của anh tất đó."

Yu đưa chiếc ống nghiệm cho tôi. Cầm lấy chiếc ông nghiệm, tôi nhỏ vài dung dịch kết dính vào đó. Hai chất này phản ứng với nhau ngay lập tức và bắt đầu đổi màu. Ống nghiệm dần trở nên trong suốt.

"Sắp thành công rồi..."

"Thí nghiệm của chúng ta..."

"Nước đâu rồi, đâu rồi?" Cuống cuồng.

Tôi cầm ống nghiệm rồi hứng trên ánh đèn lab. Ánh sáng hoàn toàn có thể xuyên qua thứ này.

"Nước đến đây, hự."

"Duỳnh!"

Cả chậu nước đổ ụp vào người tôi. Cái mụ này muốn chọc tôi tức chết à!

"Xin lỗi. Cho chị xin lỗi mà."

"Ngoài ngực to ra thì chị..." Karui bị bà chị đấm bay ra phía cửa phòng.

Thật là, đang hứng vậy mà. Mà khoan, lọ thuốc đâu rồi? Nó tuột khỏi tay tôi từ lúc nào vậy?

Bẹp dí trên tường, Karui mấp máy như đang hấp hối:

"Yukine, Yu..kin..e, chân, chân của cậu."

Có gì à? Khoan đã, chân tôi làm sao cơ?

Tôi nhìn xuống dưới chân.

"Chuyện quái gì thế này!"

Chân của tôi đang biến mất dần hay đúng hơn, nó đang dần trở nên trong suốt và bóng nhẫy.

"Tay anh...tay của anh kìa!"

Hả, cả tay tôi nữa sao? Chuyện, chuyện gì thế này. Cả người tôi trở nên bóng nhẫy và trơn tuột. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

----------------------

'Hu hu hu hu...híc híc híc híc..."

Ở phía góc căn phòng, tôi đang ngồi khóc như một đứa trẻ.

"Kết quả khám nghiệm đã xong: xương và máu anh ấy bị biến đổi thành nước, não được bao bọc bởi kết quả thí nghiệm của chúng ta: slime. Tuy nhiên, hộp sọ chưa phản ứng hết và đã được tóc anh ấy che phủ, dạ dày và các cơ quan nội tạng đã biến mất có lẽ trở thành nước. Bên anh thì sao, anh Karui?"

"Ờ để xem nào. dây thần kinh đã bị phản ứng và trở nên vô hình, da cậu ấy trở nên bóng nhẫy và khả năng giữ nước trong cơ thể đã giảm đi. Nên là vũng nước xung quanh chỗ cậu ta ngồi không chỉ là nước mắt thôi đâu. Cơ cũng bị ẩn đi, bộ nhá vẫn còn nguyên, mắt bị biến đổi một chút nhưng vẫn có thể nhìn được."

Nghĩ lại, đang có một vũng nước dưới chân tôi. Bình thường thì làm sao khóc ra được nhiều như thế chứ? Tại sao số tôi khổ thế này, híc híc híc...

"Kết luận: anh Yukine đã biến thành một slime không hoàn chỉnh."

Hơ hơ, biến thành slime thì tôi biết rồi. Nhưng mà một con slime không hoàn toàn thì nó mang lại cảm giác nhục nhã và bất công một cách kì lạ.

"Phải rồi, bởi vì một con slime hoàn hảo sẽ không chảy nước dề dề như thế kia đâu!”

Tôi lại khóc rống lên.

"Nè hai người, em ấy đang nhỏ lại kìa."

"Chắc là do mất nước đây mà."

"Để em."

"Hự ực ực ực." Yu dốc một bình nước vào mồm tôi.

Nước từ trong miệng cứ tự nhiên trôi xuống cơ thể mà tôi không hề bị sặc.

"Thếnày không đủđâu, chịShiro lấy em xô nước."

"Có ngay."

Chị ta cầm lấy cái xô nước đã đổ hết vào người tôi ban nãy lên rồi chạy đi. Ơ nhưng mà đừng đổ nước vào phòng này. Ai sẽ dọn dẹp đây? (Anh thật đéo hiểu sao mŕy lại có thể viết cái đoạn nŕy ra luôn. Thắc mắc mấy cái đâu đâu. Muốn bị hime trảm ŕ? Trước có một thằng bị trảm vě cái tội nŕy rồi đó. Sửa đę!”

"Được rồi, anh phải bình tĩnh lại đã. Chúng ta cần nói chuyện."

Tôi thở hồng hộc rồi đưa mắt nhìn con bé.

"Em muốn nói gì nữa chứ? Được thôi, cứ hỏi đi, hỏi cho chán đi, hu hu."

"Bọn em sẽ biến anh trở lại làm người, tuy nhiên anh phải nghe bọn em."

Phải nghe lời bọn nó à? Mà thôi, tôi sắp chết tới nơi rồi nên có sao cũng không quan trọng.

"Bây giờ em muốn anh phải làm gì với cơ thể bóng nhẫy chảy đầy nước này đây?"

"Nước đến, nước đến."

"Được rồi!"

Yu cầm lên xô nước rồi dội thẳng vào người tôi. Điều tôi không hề mong muốn đã đến.

"Nè ướt hết tất anh rồi."

"Anh trật tự dùm em. Đàn ông gì như đàn bà vậy? Giờ anh muốn được sống hay là muốn giữ cái tất thúi của anh không bị ướt???"

Tôi im lặng nghe theo, nghĩ lại và rồi nhận ra rằng mình đã hoảng quá mà mất bình tĩnh nãy giờ.

"Được rồi, anh trở lại như cũ rồi đó."

"Cám ơn em!"

"Quay trở về chủ đề chính. Về phần chảy nước em đã có cách giải quyết rồi. Chỉ cần cho anh ấy thêm thuốc kết dích và dung dịch tạo ra slime của em mới chế ra sáng nay thôi."

Có thể nếu thêm thứ đó thì cơ thể tôi sẽ giữ nước khá hơn?

"Vậy còn vụ trong suốt thì sao?"

"Không nhẽ slime đang chiếm dần lấy não anh rồi? Thử nhắc lại tính chất trong suốt xem nào."

"Ừm, để anh nhớ đã... Sự trong suốt xảy ra khi các phân tử di chuyển cách xa nhau khiến cho chúng ta có thể nhìn xuyên qua nó. À phải rồi ha!"

Chỉ cần làm cho các hạt phân tử di chuyển gần lại với nhau là được.

"Được rồi, nhóm trưởng hãy thể hiện đẳng cấp nào."

Thật sự hôm nay tôi không xứng làm nhóm trưởng. Nhưng dù sao cũng phải thể hiện một chút để lấy lại “danh dự” vậy.

"Chị Shiro, lọ thuỷ ngân đâu rồi?"

"Trong tủ hóa chất ấy. Ngăn trong cùng."

Tôi mở tủ để hoá chất ra. Loay hoay mất một lúc...

"Đây rồi!"

Tôi cầm lấy lọ có gắn chứ Hg và dán nhãn nguy hiểm. Thuỷ nhân là một chất rất nguy hiểm và phản ứng với Qxi trong không khí khá nhanh. Chỉ cần cho thủy ngân phản ứng với...

"Choang!!!"

Chết rồi, tay tôi trơn quá. Chiếc lọ đựng thủ ngân trượt khỏi tay tôi rồi rơi xuống dưới đất.

Bạn đang đọc Xin Chào: Tôi Là Slime sáng tác bởi giaosuLG
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi giaosuLG
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.