Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xin Chào, Bác Sĩ

Phiên bản Dịch · 1934 chữ

Nam Quốc lùi về sau hai bước theo bản năng, cậu ta có chút sợ hãi, nhìn thấy bác sĩ Vương cầm trên tay hộp thuốc, lại cảm thấy đầu đau như búa bổ

Bác sĩ Vương hỏi một cách hăm dọa:

“Hai người các cậu đang nói chuyện gì vậy?”

Có vẻ như nghe không rõ hai người họ nói chuyện gì, Nam Quốc liền cảm thấy nhẹ nhõm, cậu ta uống một ngụm nước nói:

“Tán gẫu thôi, hai chúng tôi vừa mới quen nhau , có chuyện gì sao?”

Bác sĩ Vương không nói gì, nhìn cái tên cứng đầu cứng cổ này, xoay người cầm lấy hộp thuốc đưa cho cậu ta:

“Đây, uống thuốc đi.”

Nam Quốc nhìn thấy khuôn mặt hiện lên nụ cười giả tạo của bác sĩ Vương, chỉ cảm thấy khắp người tràn đầy sự căm phẫn, cậu ta không thể nào hiểu được sự ác độc của cái nhóm người này, nhưng lại không có cách nào để phản kháng lại.

Vẫn còn đang chần chờ thì bác sĩ Vương lấy ra từ phía sau một cái bánh màn thầu, trong chiếc bánh màn thầu có nhét một vài viên thuốc nhỏ khó có thể nhìn thấy được, xem ra không phải chỉ có nơi này đầy những tên bệnh hoạn mà ngay cả bác sĩ cũng dùng chiêu này để đối phó với mấy tên ngốc kia.

Bác sĩ Vương cầm cái màn thầu nói với tên ngốc:

“Tên ngốc, lại ăn màn thầu này, cậu không phải rất thích cái này sao?”

Một nụ cười giả tạo làm Nam Quốc càng cảm thấy nhàm chán hơn, cậu ta đang nghĩ làm cách nào để nhắc cho tên ngốc kia biết, tên ngốc cứ sững sờ nhìn cái màn thầu đó, nhưng lại không đưa tay ra nhận lấy.

“Màn thầu…màn thầu!”

Tên ngốc tự lẩm nhẩm trong miệng, giống như đang lặp lại suy nghĩ gì đó, Nam Quốc tâm đầu ý hợp, sau đó liền nghĩ ra cái gì đó, vì thế cậu mới cẩn thận lên tiếng:

“Tên ngốc, vừa nãy cậu nói cậu biết được cái gì vậy?”

Bác sĩ Vương nhìn hành động kì quặc của hai người này, cảm thấy không thể kiên nhẫn được nữa:

“Nhanh ăn cái màn thầu này đi.”

Lúc này tên ngốc chừng mắt nhìn cái màn thầu đó, sau một lúc lâu thì bất chợt ngẩng đầu lên nói

“ừm! không ăn màn thầu!”

Nói xong, tên ngốc liền dứt khoác gạt qua một bên chừng chừng bước lên trên, Nam Quốc liền ngơ ngác, không biết tên ngốc này định làm cái gì, đồng tử của bác sĩ Vương lập tức mở rộng, mắt kính tựa trên sống mũi liền rơi xuống dưới

“Cậu…cậu muốn làm cái gì! A!!!”

Bác sĩ Vương, xong đời.

Những chuyện ngày hôm nay xảy ra rất đột ngột cũng rất hỗn loạn, qua nhiều năm mà Nam Quốc vẫn không thể quên được, cậu cảm thấy bản thân đã hại bác sĩ Vương, nhưng nghĩ lại thì chính ông ấy đã tự hại chính mình, cho nên đây cũng chỉ tính là phòng vệ, tên ngốc ấy cũng chỉ đang tự nguyện giúp người thôi.

Cậu ta chỉ nhớ được lúc đó bác sĩ Vương hét lên một tiếng thảm thiết, xong rồi quay người bỏ chạy, nhưng chưa kịp chạy thì bị tên ngốc đó tóm được

Một tay túm lấy cổ, một tay túm lấy mắt cá chân, mũi tên ngốc xì ra khói, xem bác sĩ Vương là một con gà nhỏ mà túm lại, gập qua bên này rồi gập qua bên kia!

“Răng rắc!”

Tên ngốc ném tên bác sĩ Vương nhu nhược bùn lầy lên trên mặt đất, Nam Quốc nhìn tên bác sĩ co rúm, lại nhìn đến bộ dáng của tên ngốc cứng đầu cứng cổ đó

“ Cậu… người đâu rồi!!!”

Xương sống của bác sĩ Vương bị tên ngốc bẻ gãy, những khúc xương gãy găm thẳng vào gan, những người khác trong bệnh viện tâm thần nghe thấy liền chạy tới hỏi han, sửng sốt chạy lại cấp cứu, ước chừng tính toán rất lâu vẫn không thể cứu được bác sĩ Vương.

Vì công việc mà hi sinh bản thân, bác sĩ Vương với cương vị nhiệt huyết yêu thương tất cả đến cuối cùng cũng chỉ vì cái màn thầu mà mất mạng

Mộ của ông ấy thì lại bị an vị tại hoa viên phía sau bệnh viện tâm thần

Tên ngốc bị mấy tên cảnh vệ đánh bằng cây côn điện rồi bị lôi đi, Nam Quốc đảm nhận người làm chứng, chỉ kể lại qua loa mấy chuyện đã xảy ra cho có lệ, rồi cũng bị đẩy về phòng bệnh của mình

Lúc ngồi ở trên giường tay chân cậu vẫn còn run, rõ ràng đó là một con người, ấy vậy mà giống như một cây mía bị tên ngốc ấy bẻ cái là gãy, trải qua chuyện này làm cậu không thể ra ngoài trong một khoảng thời gian

Lão Muộn – bệnh nhân cùng phòng cũng nghe nói đến sự việc này, cũng có rất nhiều cảm xúc nhưng lại không nói lời nào, có lẽ cậu ta cũng sớm đã dự đoán được sẽ có chuyện như thế này xảy ra.

Tên ngốc đã bị dẫn đi, bác sĩ Vương chết một cách đột ngột, Nam Quốc sống trong bệnh viện tâm thần càng ngày càng mù mờ hơn, về kế hoạch thoát khỏi bệnh viện tâm thần này của cậu cũng trở thành điều mơ tưởng xa vời

Hôm nay, khi Nam Quốc thức dậy, Lão Muộn đang đi tiểu, Nam Quốc một mình đi đến đại sảnh nhà ăn

Một vị bác sĩ tiến vào đại sảnh cũng có trình độ ăn nói, được vài cô y tá vây quanh, vị bác sĩ này Nam Quốc chưa từng gặp qua, nhưng có thể nhìn thấy đây là một người rất mạnh mẽ sắc bén, làm người khác có cảm giác hung ác nham hiểm

Nghe người bên cạnh thầm thì, vị bác sĩ này hình như đến thay thế vị trí của bác sĩ Vương, được cấp trên sắp xếp đến đây, chỉ vừa mới nhậm chức.

Nam Quốc nhìn thấy vị bác sĩ kia cũng đồng thời nhìn về phía mình, vị bác sĩ cũng chú ý đến cậu ta, một tiếng cười lạnh làm Nam Quốc đột nhiên run lên

Vừa định rời khỏi nơi này thì vị bác sĩ đã đứng trước mặt Nam Quốc, ông ta nói:

“Cậu là Nam Quốc?”

Nam Quốc gật đầu đầy sững sốt, cậu có một dự cảm không tốt, cô y tá bên cạnh nhanh chóng giới thiệu:

“đây là Lý Bách Nhật, vừa nhậm chức y sư chủ trị trung tâm khôi phục của chúng ta, được chuyển công tác nhanh tới nơi này.”

Nam Quốc đưa mắt nhìn con người đó, vẫn nghe chưa được rõ lắm, vì thế mới hỏi:

“Ngày Chủ Nhật? hôm nay không phải là thứ bảy sao?”

  • (Lý Bách Nhật có cách phát âm hơi giống với Lễ Bái Nhật nên cách nói mỉa là “ngày chủ nhật”)*

Sắc mặt của Lý Bách Nhật có chút khó chịu, quay người về phía cô y tá che dấu đi nụ cười giả tạo, Nam Quốc bị Lý Bách Nhật đưa đến một căn phòng, chính là phòng làm việc trước kia của bác sĩ Vương.

Xem như chim gáy chiếm tổ chim khách, Lý Bách Nhật đến thay thế vị trí của bác sĩ Vương, đến tiếp tục làm mưa làm gió trong cái bệnh viện tâm thần này

“mời ngồi.”

Trên tay Lý Bách Nhật cầm hồ sơ bệnh án, chỉ vào chiếc ghế trước mặt, ngữ khí rất thành tâm.

Nam Quốc cau mày ngồi xuống, cậu không thích tên Lý Bách Nhật này cho lắm, địch hữu khó phân, nhưng thái độ của ông ta đã làm cho Nam Quốc thấy phiền chán

Không nói gì cả, Nam Quốc chỉ nhìn Lý Bách Nhật, cũng khoảng mười mấy phút mới ngẩng đầu lên

Nụ cười mỉm của Lý Bách Nhật đem lại một loại cảm giác lạnh như băng, không có gì gọi là ấm áp, làm người khác không muốn đối mặt với ông ta, Nam Quốc đưa ánh mắt hướng ra phía ngoài cửa sổ

“bác sĩ Vương hy sinh vì công việc này, chức vị này của ông ta sau này sẽ do tôi thay thế, chuyện của cậu tôi đều biết cả rồi.”

Câu nói này làm Nam Quốc nhắm cả hai mắt lại, xem ra tên Lý Bách Nhật này cùng với tên đàn ông mang đôi giày da Tây Quốc kia đều như nhau cả, vừa mới bước vào thì đã là một con chó sói đói, nhưng lại được nghênh đón như một con mãnh hổ

“Ừm.”

Thật sự không muốn đôi co nhiều lời, Nam Quốc chỉ đối phó qua loa đơn giản cho qua

Lý Bách Nhật gật đầu, xem ra là một người nhanh nhẹn, nói chuyện cũng không quá dài dòng dây dưa, nói chuyện trực thẳng chủ đề, nhưng thật ra lại thiếu đi một chút hương vị nhanh trí xảo quyệt của vị bác sĩ trước đó

“ vậy tôi xin nói rõ luôn, cậu là Nam Quốc, tuy là bị mất trí nhớ, nhưng những việc mà cậu làm nhất định không hề bị xóa mất đi được, có những người không muốn cậu sống một cuộc sống tốt, nên đưa cậu vào nơi này. Cậu và tôi vốn dĩ chẳng có quan hệ giao hữu nào, tôi cũng không có ý định khách khí với cậu, nói thật với cậu thì chỉ có những người đó đồng ý thì cậu mới có thể rời khỏi đây, nếu không thì cậu sẽ mãi mãi ở lại nơi ngu ngốc này, hãy mau chóng bình phục lại đi, nhớ lại những việc mà mình đã làm, sau đó là nói cho tôi đầu đuôi tất cả mọi chuyện, cậu hiểu chưa?”

Nam Quốc quay đầu nhìn về phía Lý Bách Nhật, ánh mắt của cậu ta lạnh thấu xương, lời nói quá tự nhiên này của Lý Bách Nhật khiến Nam Quốc vừa nghe xong đã cảm thấy chói tai

“hỏi cậu đấy, có hiểu chưa?”

Lý Bách Nhật chồm người dậy, cũng có chút khí thế hùng hổ hăm dọa, Nam Quốc gật đầu nói:

“hiểu cả rồi, nhưng có chút chuyện tôi cũng muốn hỏi ông.”

Lý Bách Nhật ngẩng đầu lên, có chút tò mò: “có chuyện gì?”

Người lần trước ngồi trong căn phòng này tâm bất an không lối thoát, bây giờ đang bị chôn ở hoa viên phía sau, lẽ nào ông…”

“ra ngoài.”

Lý Bách Nhật trừng mắt liếc nhìn Nam Quốc một cái, chỉ về phía cánh cửa, không để cho Nam Quốc nói hết câu.

Nam Quốc đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài, lần đầu gặp mặt mà đã khoái trí đến như thế sao, sau này những ngày thường tại bệnh viện tâm thần này xem ra cũng không thể tốt hơn được

Nam Quốc trở về đại sảnh nhà ăn, lúc này Lão Muộn đã ở đó bắt đầu cho bữa cơm, Nam Quốc chạy lại đó nói:

“có một bác sĩ mới đến.”

“biết , Lý Bách Nhật đúng không?vợ của ông ta là Phương Giai.”

Bạn đang đọc Xin Chào Quốc Vương của TRANG HỒ ĐỒ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HANGYUAN
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.