Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Ăn Màn Thầu

Phiên bản Dịch · 1986 chữ

Không phải chỉ có cô nương ấy, mà ngay cả Nam Quốc cũng trơ mắt sợ hãi khi nghe câu chuyện đó:

“Cái này… không phải chứ?”

Không thể ngờ được là tên ngốc này lại liều lĩnh đến vậy, đúng thật là hết hồn khiếp vía, Lão Muộn lại lên tiếng:

“Không không không, tên ngốc không hề làm hại ba mẹ mình, đây chỉ là chuyện có chút đặc sắc không thể ngờ tới thôi, mọi người chỉ cảm thấy cách nói này tương đối bình thường, cho nên cũng truyền miệng nhau, loài người mà, ai mà lại không buôn chuyện thực hư.

Nam Quốc thở dài nhẹ nhõm, nghĩ thì cũng đúng, đây thực sự cũng là chuyện tương đối bình thường, trời sinh ắt có nguyên do đây cũng là chuyện hoàn toàn phù hợp thôi.

Lão Muộn lại tiếp tục kể về “câu chuyện” của tên Ngốc

Thật ra lúc đó khi cô nương ấy chỉ vừa mới nghe thôi là đã thấy sợ rồi, nhanh chóng đẩy tên ngốc ra rồi chạy về nhà, nói hết sự tình ngày hôm đó cho ba mẹ nghe, ba mẹ cô nghe xong cũng rất lo lắng

Những việc này xảy ra cũng chỉ do bị xúi giục.

Trách thì cũng đã trách rồi, hôm đó người nhà đành phải đưa cô ấy đến nhà của tên ngốc kia, lúc đó tên ngốc vẫn chưa về, hai bên nhà mới nói rõ sự tình cho nhau nghe, sau đó thì ai cũng trở nên im lặng.

Đợi tên ngốc vừa về đến nhà thì mấy người liền đưa tên ngốc vào bệnh viện tâm thần, dù sao thì bình thường hắn cũng không có gì tốt đẹp không giúp ích được gì, cái triệu chứng bệnh trạng này lúc thì nghiêm trọng lúc thì lại càng nghiêm trọng hơn, chẳng ai biết được khi nào thì cậu ta lại phát bệnh.

Lỡ đâu một ngày nào đó nhớ lại biết đâu lại hỏng chuyện, cho nên ba mẹ tên ngốc đành phải nhẫn tâm như vậy, đây cũng chỉ vì bất đắc dĩ mới đưa đến quyêt định này.

Thậm chí ngay cả cái tên cũng chưa nói cho biết , mấy người đó trói tên ngốc lại rồi ném trước cổng bệnh viện tâm thần sau đó thì vội vội vàng vàng bỏ đi, tên ngốc một thân một mình ở lại nơi này rất nhiều năm rồi, cũng uống rất nhiều thuốc, rốt cuộc lại càng ngày càng trở nên ngốc ngếch, từ hôm đó tới giờ vẫn không có bất cứ một ai lại thăm hỏi.

Về chuyện thật giả của câu chuyện này thì mọi người đều chỉ là phỏng đoán, nhưng lại chẳng có ai có thể chứng thực được, mấy lời đồn vô căn cứ này đa số đến từ mấy ông bác sĩ tán gẫu trong mấy giờ rãnh rỗi, đây lại là bệnh viện tâm thần nên chẳng có ai là thật sự chuyên tâm cho công việc.

Nam Quốc lại thấy không có gì là kì lạ, do lúc nghe lén rồi đồn bậy lại, tính thêm vào những chi tiết ly kỳ, sáng tạo, rồi lúc thuật lại cho người khác nghe thì lại biến thành một câu chuyện hoàn toàn khác.

Thật thật giả giả, giả giả thật thật, dù sao thì vẫn chưa có ai biết được lai lịch thật sự của tên ngốc này, nhưng hắn chính xác là một người rất ngốc

Cho nên khi mọi người nghe xong câu chuyện này, tự nhiên sẽ không thân với cậu ta nữa, lại hay thường xuyên giễu cợt, nhưng tên ngốc lại không hề để bụng lưu tâm đến, giống như đang hoàn toàn sống trong thế giới của chính mình vậy, chỉ là có đôi lúc đột nhiên nhìn thấy cậu ta thẫn thờ đứng ở ngoài sân, nhưng lại không có ai biết cậu ta đang nghĩ những gì.

Đi đoán một tên ngốc đang nghĩ cái gì, chuyện này cũng dễ gây cho người khác hiểu lầm rốt cuộc ai mới là một tên ngốc.

Mỗi người đều có câu chuyện của mình, thiện ác làm gì có chuyện phân biệt rõ ràng như vậy, huống chi lại là chuyện giữa tên ngốc và một kẻ điên.

Nhưng mà sau khi Nam Quốc nghe lão Muộn kể về mấy chuyện tào lao này, liền nghĩ ra một ý tưởng, đang suy xét thì Lão Muộn lại nói:

“Đừng có suy nghĩ nữa, cậu tính để cho cậu ta giúp cậu trốn thoát ra khỏi đây là điều không thể nào xảy ra được, một tên ngốc có trở nên hung tợn thì cũng chỉ là một tên ngốc, mấy tên cảnh vệ ngoài kia có côn điện đấy.”

Đêm hôm đó cứ thế mà trôi qua, Nam Quốc nhìn thấy vòng sáng xanh lục mờ ảo bên ngoài cửa sổ mà thất vọng, nhưng ngày hôm sau thức dậy, cứ nghĩ dù sao cũng không có việc gì, chi bằng đi xem thử cái tên ngốc đó, tên này làm cậu có cảm giác không giống người thường

Nghe Lão Muộn nói, tên ngốc không phải thường xuyên phát bệnh, chỉ cần không sinh sự thì sẽ hông có chuyện gì, vả lại cậu ta còn dám chạy vào trốn trong văn phòng của bác sĩ, có lẽ cậu ta đã thông thuộc địa hình nơi này, chi bằng đi hỏi thử xem sao.

Nhưng theo như tìm hiểu mấy ngày nay, Nam Quốc ít nhiều cũng cần phải thận trọng, quay qua quay lại nhìn mới phát hiện có bao nhiêu là cặp mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình.

Không chỉ có y tá, mà ngày cả những tên bệnh hoạn xung quanh cũng len lén quan sát mình, Nam Quốc không thể sơ suất lơ là được, cậu không thể phân biệt được ai là người tốt ai là kẻ xấu, lại không biết cái tên đàn ông mang đôi giày da có liên quan với nhau hay không, cho nên không được liều lĩnh

Nhìn ra hướng cửa sổ, Nam Quốc phát hiện cách 50 m có một tên cảnh vệ trong tay cầm cây côn điện đang đứng ở đó, cảm giác sống ở đây đáng sợ như đang sống ở trong tù vậy, xem ra muốn thoát khỏi nơi này không phải ngày một ngày hai là có thể làm được.

Đi về hướng nhà vệ sinh, Nam Quốc lợi dụng lúc mọi người không chú ý và lặng lẽ rời khỏi, cậu muốn tìm tên ngốc ngày hôm đó.

Tìm tới tìm lui, hóa ra là ở căn phòng bên cạnh của bác sĩ Vương, cậu ta trốn ở phía sau cái tủ, giọng vẫn ồm ồm như trước:

“Cậu đến đây tìm tôi sao?”

Nam Quốc gật gật đầu, tên ngốc vừa định bỏ chạy, thì Nam Quốc ngăn lại:

“Tôi muốn tìm cậu hỏi chút chuyện, cậu nói cho tôi biết rồi tôi chơi trốn tìm với cậu.”

Tên ngốc gật gật đầu, cùng Nam Quốc đến đại sảnh nhà ăn,tên ngốc vừa mới bước vào đã có nhiều người hướng ánh mắt về phía cậu ta, Nam Quốc vẫn chưa kịp nói chuyện với cậu ta, thì một đám người điên xông tới.

“Tên ngốc này ăn cơm thôi!”

Có rất nhiều người cầm trên tay cái màn thầu, tên ngốc nhận lấy một cách vui vẻ, mở miệng cắn một miếng, mấy người đó cười một cách không mấy thoải mái. Nam Quốc cũng nhìn ra được, vô sự tỏ vẻ nịnh bợ nhưng lại gian xảo cướp bóc

“Cho tôi một cái, chúng ta ra ngoài ăn.”

Nam Quốc cướp lấy một cái màn thầu, dẫn theo tên ngốc đi ra ngoài.

Cuối đầu nhìn xuống cái màn thầu, mồ hôi lạnh trên trán Nam Quốc toát ra, hóa ra thuốc mà mấy tên điên đó uống được dấu ở trong cái màn thầu

Mấy người này là bị điên chứ không phải là một kẻ ngốc.

Biết rằng mấy viên thuốc này không hề đơn giản, uống vào sẽ khiến con người trở nên hồ đồ, vì thế mà bọn họ mới cầm cái màn thầu này rắp tâm hại người, có trời mới biết tên ngốc này có phải do ăn cái màn thầu nên mới biến thành như vậy hay không.

Nghĩ đến mà sống lưng như bị đóng băng, nhìn tên ngốc đứng trong sân định ăn cái thứ “thuốc màn thầu” này, liền nhanh chóng chạy đến phớt chiếc màn thầu rới xuống đất.

“Không được ăn!”

Tên ngốc thấy khó chịu, đôi mắt trợn tròn, Nam Quốc liền hăm dọa, nhưng chưa giải thích, đột nhiên có con mèo hoang nhảy đến gần bên cạnh.

Con mèo hoang này cũng ở gần bệnh viện, nhìn thấy cái màn thầu rơi xuống đất, nó nhảy vồ tới và bắt đầu cắn xé.

Chỉ thoáng chốc, con mèo hoang này ăn xong cái màn thầu, toàn thân nó run rẩy ngã xuống đất không thể đứng lên được

Nam Quốc liền thẩn người, con mèo hoang này dáng vẻ nhỏ bé, ăn cái màn thầu có thuốc xong đặc biệt công hiệu cực kì lợi hại, không chịu được độ mạnh của thuốc nên đã chết một cách nhanh chóng, nhưng khi con người uống vào thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, mấy năm nay tên ngốc biến thành con chuột bạch cho việc thử nghiệm thuốc, nhìn thấy cảnh tưởng con mèo hoang run rẩy trên mặt đất khiến tên ngốc ngây ngẩn cả người, tự nói với chính mình

“Họ cho tôi màn thầu, rơi trên mặt đất, mèo ăn xong rồi chết, như thế là sao?”

Nam Quốc cảm thấy như mình đang lãng phí thời gian:

“ Cậu nói lại một lần nữa rồi tự nghe đi.”

Tên ngốc nói lại một lần nữa thì bừng tỉnh.

“Hiểu ra chưa?”

Nam Quốc chỉ vào cái màn thầu hỏi tên ngốc.

Tên ngốc gật gật đầu, giống như đang cố gắng suy xét:

“Hiểu rồi.”

“Hiểu được cái gì rồi?”

“ Lầu sau không ăn màn thầu nữa.”

Nam Quốc tức đến nổi thiếu chút nữa thì làm hỏng chuyện, vỗ vào vai của tên ngốc nghiêm khắc nói

“Trong màn thầu có độc, không được ăn! Không chỉ có màn thầu, mà những đồ ăn mà người khác đưa cho cũng không được tùy tiện ăn! Biết chưa!”

“Biết rồi.”

Nam Quốc dừng lại một chút, cậu ta cảm thấy để đối phó với loại người như tên ngốc này không thể dùng biện pháp bình thường được:

“Những thứ mà cậu ăn rất có thể có độc, cậu mà ăn rồi là sẽ có mấy con sâu nhỏ ăn hết ruột của cậu, có biết chưa?”

Tên ngốc rất sợ, e dè gật đầu lia lịa, Nam Quốc lại nói tiếp:

“Mấy cái đó có rất nhiều độc, cho dù là bác sĩ đưa cho cũng không được tùy tiện ăn, có biết chưa?”

“Biết rồi.”

Nam Quốc không giám tin lắm, nên thử hỏi lại lần nữa:

“Cậu biết được cái gì rồi?”

“Không được ăn màn thầu.”

Nam Quốc không còn lời nào để nói nữa, cậu cảm thấy bản thân mình mới là cái tên ngốc đó, định quay người bỏ đi , nhưng mới quay người lại thì nhìn thấy bác sĩ Vương đeo cái mắt kính tay cầm một hộp thuốc, đứng ở phía sau mình.

“Hai Cậu, đang làm cái gì vậy?”

Bác sĩ Vương chỉnh lại cái gọng kính, ánh sáng trên thấu kính ấy lóa lên một cách mãnh liệt, làm cho Nam Quốc lúng túng lại thêm bất an

Người dịch: ND-HTVX

TRUYENYY.COM

Bạn đang đọc Xin Chào Quốc Vương của TRANG HỒ ĐỒ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HANGYUAN
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.