Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

PHANH ĐỒ

Phiên bản Dịch · 2288 chữ

Nam Quốc có chút ngạc nhiên: "Làm sao ông biết vậy?"

Lão Muộn lau vết dầu mỡ trên miệng rồi nói: "Đây không phải là một cặp hay sao? Cha anh ta là Lý Bá Lục, mẹ anh ta là Giả Biện Nhi"

"Ông ......biết anh ta à?"

"Không tính là biết, hình như trước đây anh ta đã từng làm việc ở nơi đây, nhưng sau này bị điều đi nơi khác, nghe nói là vì nguyên nhân gì đó mà ứng cử thất bại. Lần này chắc hẳn là tình huống khẩn cấp nên mới gọi anh ta về nhận ca hộ."

Nam Quốc gật gật đầu, lúc sau mới nói:

"Họ cùng phe với nhau."

"Anh có ý gì vậy?"

Nam Quốc đem những điều anh phỏng đoán nói cho lão Muộn biết, bác sĩ mới đến này với đám người muốn hại anh lúc trước là cùng một phe, tình hình trước mắt vô cùng khẩn cấp.

"Tôi muốn trốn khỏi cái bệnh viện tâm thần này, hiện tại có quá nhiều người để ý đến tôi, cứ tiếp tục như vậy, tôi e rằng sớm muộn gì cũng bị bọn họ hại chết."

Nam Quốc lo lắng rất nhiều, anh hoàn toàn không biết gì về thân thế của mình, trên lưng thì mang quá nhiều đồ, hiện tại còn có cả một đám người đang tính trăm phương ngàn kế hại anh. Thật sự cả thể xác lẫn tinh thần đều có chút mệt mỏi.

Lão Muộn chống cằm suy nghĩ một lát rồi quay sang nói với Nam Quốc:

"Cái bệnh viện tâm thần này không phải cái nơi như anh nghĩ, quá đơn giản rồi. Khắp nơi đều có cảnh vệ, anh muốn trốn ra thì khó như lên trời, nhưng ............"

Nam Quốc vội xúm lại nghe lão Muộn nói, ngữ khí kiểu như phải hỏi cho rõ ngọn ngành thì mới yên, giống như kiểu nghĩ ra cách gì à?

Lão Muộn ngẫm nghĩ một lát mới nói:

"Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội nào, nếu ........... nếu như anh có một kế hoạch hoàn chỉnh, có lẽ anh mới có thể trốn thoát được."

"PHANH ĐỒ?"

Nam Quốc cảm thấy rất kỳ lạ, hắn không biết Phanh Đồ là gì. Ở đây đã mấy ngày nay rồi nhưng anh vẫn chưa từng nghe ai nhắc qua Phanh Đồ nào. Lời của lão Muộn khiến anh mơ hồ, không nghĩ ra được gì.

Lão Muộn tiếp tục giải thích cho Nam Quốc hiểu, vốn dĩ Phanh Đồ này có rất nhiều nguồn gốc khác nhau:

Thực ra bệnh viện tâm thần này cũng không phải tường đồng vách sắt gì, nhiều năm về trước tương truyền có một kẻ điên nhưng rất thông minh đã tìm ra một con đường thoát ra ngoài, con đường này vô cùng bí hiểm, và cũng rất đáng sợ.

Hắn vẽ con đường này ra, vì đề phòng sợ lộ bí mật, hắn đem tấm bản đồ chỉ đường thoát ra ngoài cắt thành một bức Phanh Đồ với nhiều miếng nhỏ vụn.

Tấm bản đồ do một kẻ điên vẽ, mọi người không tin là thật. Nhưng không lâu sau đó, tên điên đó biến mất, không thấy tăm hơi thì mọi người ở đây mới biết tấm bản đồ đó là thật.

Thật sự có một con đường có thể thoát ra khỏi bệnh viện tâm thần này, và sau khi tên điên đó trốn thoát, tấm Phanh Đồ này cũng không bị lấy đi mà bị thất tán khắp mọi ngóc ngách trong bệnh viện.

Có người đã tìm được tấm Phanh Đồ nhưng không muốn đưa ra, đều muốn tự mình thoát thân. Vì có người nói rằng con đường kia khó khăn trùng điệp, nếu có quá nhiều người sẽ không có cách nào thoát ra được.

Vì tư lợi riêng của bản thân mà mọi người đều không muốn đem tấm Phanh Đồ trong tay mình giao ra.

Càng không có ai tính toán thử xem rốt cuộc có bao nhiêu tấm Phanh Đồ mới có thể ghép được tấm bản đồ hoàn chỉnh. Vì vậy tấm Phanh Đồ này dần dà trở thành tiền lưu hành trong bệnh viện tâm thần này, làm cho tất cả mọi người đỏ mắt không thôi.

"Các bác sĩ lẽ nào không biết hay sao?"

Nam Quốc cảm thấy nếu như bản đồ này là thật, vậy thì chắc chắn bác sĩ của bệnh viện tâm thần này đều đã sớm biết, có lẽ con đường đó cũng đã sớm bị họ bịt kín lại rồi.

Lão Muộn lắc đầu:

"Bác sĩ biết thì biết, nhưng bọn họ cũng tìm không ra toàn bộ tấm bản đồ này, các bác sĩ sau này càng không tin mấy vào chuyện thật giả khi đó. Chuyện đã qua lâu như vậy, ai còn nhớ rõ chân tướng việc này nữa? Do vậy tấm Phanh Đồ này chỉ còn tồn tại bên trong các giao dịch của mấy kẻ điên, các bác sĩ lâu lâu cũng tham gia cho có náo nhiệt mà thôi."

"Sau thời gian đó, có người tìm ra toàn bộ tấm Phanh Đồ trốn thoát rồi sao?"

Lão Muộn lắc đầu, biểu cảm rất tiếc nuối, Nam Quốc trầm mặc không nói, anh cảm thấy đây có thể là hy vọng duy nhất của mình.

Nơi này toàn kẻ điên, chỉ có hắn là bình thường, nếu dựa vào điểm này, gom đủ toàn bộ Phanh Đồ thì có thể trốn ra khỏi nơi đây rồi?

Ánh mắt đầy nhiệt huyết của anh khiến lão Muộn nhìn ra điều gì đó, lão Muộn xỉa răng rồi nói:

"Nhưng điều này cũng không đơn giản như anh nghĩ, anh không nghe tôi nói à,

Chỉ tồn tại trong giao dịch của những kẻ điên."

"Ý là gì vậy?"

Lão Muộn giảng giải, bởi vì sự tồn tại của các tấm Phanh Đồ này mà những kẻ điên này từ sớm đã tạo thành một hệ thống giao dịch đặc thù, muốn làm bất kỳ việc gì đều phải lấy tấm Phanh Đồ ra làm tiền giao dịch.

Vì vậy trong bệnh viện tâm thần này, Phanh Đồ chính là tiền lưu thông, cũng không bị mất giá.

Mà kẻ đứng đầu làm mua bán tấm Phanh Đồ là một tên điên, tên là Mã Hải.

Nghe nói trước đây hắn đầu tư cổ phiếu, sau này khủng hoảng tài chính ở châu Á, Mã Hải một mình cố gắng xoay chuyển tình thế, dựa vào sự thành thạo trong giao lưu buôn bán mà trong 3 ngày ngắn ngủn, hắn đã vào bệnh viện tâm thần rồi.

Có Phanh Đồ, tìm Mã Hải, đảm bảo anh sẽ hài lòng.

Đây là nhân vật mà mọi người trong bệnh viện tâm thần đều biết. Ngay cả một số chuyện mà các bác sĩ không có cách nào giải quyết thì cũng sẽ tìm tới hắn, mặc dù có chút không tình nguyện.

Sau khi Nam Quốc nghe xong, chỉ cảm thấy bộ não phải lớn hơn, trong bệnh viện tâm thần rõ ràng còn có rất nhiều điều cần phải chú ý như vậy, phải trải qua một thời gian dài mới có thể phá vỡ cách nhìn nhận của những kẻ điên.

Trong một đám bệnh nhân tâm thần có hơn một người bình thường. Vậy thì rốt cuộc ai mới là người bình thường, Nam Quốc sống nhiều năm như vậy vẫn chưa nghĩ thông suốt vấn đề này.

Lúc này, nghe lão Muộn nói xong, Nam Quốc càng cảm thấy sầu não. Xem ra số lượng tấm Phanh Đồ không ít như anh nghĩ, muốn thu thập hết toàn bộ tấm Phanh Đồ vốn dĩ là chuyện bất khả thi.

Điều này giống như đem toàn bộ tiền bạc của một nước cho vào túi của một người, nghĩ thử xem, thật là vớ vẩn. Nam Quốc lắc đầu không nói gì.

Có trời mới biết lúc trước cái tên điên trốn chạy, tìm đường sống kia nghĩ thế nào mà làm ra tấm Phanh Đồ thách đố như vậy, khiến mọi người sau này trở nên điên cuồng, thật sự nhàm chán.

Hai người đang bùi ngùi, đầy cảm xúc thì bỗng nhiên một mảnh Phanh Đồ rơi xuống chiếc bàn trước mặt. Lão Muộn và cả Nam Quốc đều ngơ ngác nhìn tấm Phanh Đồ kia, không biết nên nói gì cho phải.

Mới ngẩng đầu lên thì thấy một nam nhân đứng trước mặt, vẻ mặt ngả ngớn, chính là tên nam nhân lúc trước cầm gậy điện của canh vệ bắt nạt kẻ khác. Hắn làm sao lại đến đây?

Vẻ mặt nghiền ngẫm, đi lang thang, ngổ ngược, lỗ tai lại thiếu mất một nửa, biểu cảm trên mặt có chút kì quái, có chút đáng ghét. Nhưng lại phối hợp mang tấm Phanh Đồ đặt trên bàn để xem, thật có chút đáng yêu.

Nam Quốc cùng lão Muộn liếc mắt nhìn nhau:

"Đây chính là Phanh Đồ đó sao?"

Lão Muộn gật gật đầu, lúc này người nam nhân kia cũng mở miệng nói:

"Tiểu tử, là mày đuổi tên đần độn kia đi đúng không? Đây coi như tao cám ơn mày đấy, nhận lấy đi."

Nam Quốc ngập ngừng chìa tay ra lấy tấm Phanh Đồ trên bàn. Hạnh phúc đến quá bất ngờ, anh không kịp đề phòng.

Nhìn tấm Phanh Đồ sáng long lanh kia, cũng không biết là làm bằng vật liệu gì nhưng rất rắn chắc, ánh nắng chiếu vào làm phát ra thứ màu sắc lấp lánh, khiến lòng người nảy sinh yêu thích.

Lão Muộn nói nhỏ vào bên tai:

"Người này lúc trước không ít lần bị kẻ đần độn khi dễ, thế nên hắn hận thấu mấy kẻ đần độn, anh tính ra gặp đại vận rồi đấy."

Nam Quốc sáng tỏ ra, đem Phanh Đồ cất kỹ rồi nói:

"Thì cứ như vậy thu thập đủ Phanh Đồ, tôi có thể thoát ra được, đúng không?"

Lão Muộn lắc đầu: "Chiếu theo tốc độ của tên sát nhân này thì có sang bằng cả bệnh viện tâm thần thì cũng không thể thu thập đủ toàn bộ tấm Phanh Đồ."

Nam Quốc không nói không rằng, nếu như một mạng người đổi lấy một tấm Phanh Đồ thì anh thực sự không có tư cách này.

Tên nam nhân phóng túng, ngổ ngược trước mặt lại nói:

"Tiểu tử, có thể đem mấy kẻ đần giải quyết hết, coi như mày lợi hại. Nhưng ở chỗ tao đây còn có thứ mua bán, thấy Hồ lão đại kia rồi chứ? Mày đi giết hắn cho tao, chỗ tao vẫn còn một tấm Phanh Đồ cho mày đây."

Nam Quốc rất kinh ngạc, sao tên này lại muốn gây thù chuốc oán khắp nơi?

"Tại sao chứ?"

Tên nam nhân vừa nghe lời này liền phẫn nộ chỉ ngay lỗ tai mình nói:

"Đây chính là do hắn làm, bà nó, cạo đầu thì cạo đầu đi, mới cạo một nửa thì nói lỗ tai tao không đẹp giúp tao chỉnh sửa. Mẹ nó, cái này có thể sửa sao? May mà là lỗ tai, nếu nói cổ tao quá thô thì có khi nào hắn cắt xuống còn nửa khúc không?"

Nam Quốc lần này mới hiểu rõ, nhưng không có hành động gì, cầm tấm Phanh Đồ trong tay lộ ra chút thiếu tự nhiên.

Tên nam nhân đã nhận ra, trầm ngâm một lát rồi nói:

"Được, biết mày cũng là người thẳng thắng, hay thế này, tao cũng biết Hồ lão đại khó đối phó, không cần mày phải giết hắn, hung hăng đánh hắn một trận là được, tao đây cho thêm một tấm, hai tấm Phanh Đồ. Mày làm cho tao vui vẻ, vậy có được hay không?"

Nam Quốc đứng dậy tiến đến bên tai tên này nói:

"Anh cho em ba tấm, em đánh hắn hai trận, sớm muộn gì cũng làm một lần, một ngày một cái đợt điều trị cũng được."

Tên nam nhân vội vàng xua tay: "Không cần không cần, làm như vậy thì tao bại lộ mất, nếu Hồ lão đại biết tao cũng chạy không thoát, vậy nên đánh một trận là được rồi."

Dưới ánh mắt kinh ngạc của lão Muộn, Nam Quốc đứng dậy đi về phía Hồ lão đại.

Nam Quốc đến ngồi bên cạnh Hồ lão đại, hắn vừa nhìn thấy người lạ, tỏ ra rất cảnh giác:

"Mày muốn làm gì?"

"Đơn giản là nói chuyện thôi, tôi tên là Nam Quốc."

"Con mẹ nó chứ, cút xéo đi, rời xa tao một chút."

Hồ lão đại tính khí rất nóng nảy, nghe ngữ khí là không muốn cùng Nam Quốc xuất hiện, Nam Quốc cũng không nổi nóng, mở tay ra, bên trong lòng bàn tay là một tấm Phanh Đồ sáng lấp lánh.

Hồ lão đại lập tức không còn chút cáu kỉnh nữa, trong ánh mắt tràn đầy lòng tham.

"Cho anh tấm Phong Đồ này, anh giả vờ để cho tôi đánh một trận, như thế nào?" Hồ lão đại không phản đối, lấy tấm Phanh Đồ trên tay Nam Quốc, cổ thẳng tắp, hiên ngang lẫm liệt:

"Mặc dù tao không biết đã gây sự gì với mày, nhưng mua bán như vậy có thể cân nhắc hợp tác lâu dài được. Bản lĩnh khác không có cũng chả sao, chỉ cần mày có khẩu khí là được."

NGƯỜI DỊCH: ND-NT

TRUYENYY.COM

Bạn đang đọc Xin Chào Quốc Vương của TRANG HỒ ĐỒ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HANGYUAN
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.