Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chào! Kẻ Đần Độn

Phiên bản Dịch · 2042 chữ

Nam Quốc bực đội đứng ngồi không yên, bản thân để cho một tên lừa đảo gạt hai lần, lại cùng một người nửa chứ.

Tên lừa đảo không phải chính mình sao?

Cũng không biết mình đã lừa gạt những ai, nhưng bị người khác năm lần mười lượt lười gạt, Nam Quốc cảm thấy rất ức chế:

“ Hãy cho tôi một lời giải thích “

Lão Muộn ôm cậu bé khóc thút thít không nói nên lời, những người trẻ tuổi thường bồng bột, manh động, Lão Muộn thổn thức, những trò kịch này giống như một sự nhạo bán trong mắt Nam Quốc.

Lão Muộn nhìn đăm chiêu Nam Quốc, không bận tâm giải thích với anh ta, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cậu bé:

“ ya, tội nghiệp đứa trẻ đáng thương, nín nha đừng khóc nữa.”

“Cha!”

Con chính là như vậy, hư quá càng dỗ dành thì càng khóc lớn, tâm trạng cậu bé vượt ngoài tầm kiểm soát của Nam Quốc khiến cậu ta cảm thấy chạnh lòng.

“ Cha ơi, đi cùng với con nhé, mẹ nói mẹ rất nhớ bố, cùng con trở về nhà nha.”

đứa trẻ vẫn khóc rống lên, Nam Quốc nghĩ rằng phía sau người đàn ông này có chứa quá khứ làm người ta phải thổn thức

Lão Muộn xúc động ôm chằm đứa bé này vào lòng

“ Đừng khóc nữa, đứa trẻ rất nhanh đứng lên, mẹ của con lúc sinh con ra khó khăn đến nhường nào, để bảo vệ sinh mạng bé bỏng này bà ấy đã qua đời, bà ấy sẽ không nói với con những lời như thế.“

Nam Quốc cảm thấy đến nỗi ngạt thở….

Cuối cùng đứa trẻ cũng bị Lão Muộn dỗ ngon dỗ ngọt chạy đi chỗ khác chơi , đến khi đứa bé chạy về phía người khác bắt đầu khóc rống lên, Nam Quốc mới biết hóa ra là một đứa trẻ bị tâm thần.

“Các người…”

Lão Muộn quay người uống một ngụm trà nóng thở dài lắc đầu.:

“ Đứa trẻ này rất đáng thương, cũng không biết rõ như thế nào lại bị bệnh, gặp ai cũng đều gọi ba, cậu cẩn thận một chút nhé.

“ Như thế thì cũng không sao, có thể an ủi đứa bé đó thì được rồi.”

Lão Muộn chẳng nói đúng sai, bĩu môi làm cho Nam Quốc nhìn lại đứa trẻ này một lần nữa, Nam Quốc ngoảnh đầu lại thấy đứa bé đang ôm một người khác khóc thét lên:

“ Ba ơi, cùng đi với con nhé, mẹ rất nhớ ba đó.”

“ Được, được, được rồi, ba đi với con về nhà cùng với mẹ, đừng khóc nữa.”

Người đó tính ra tốt tâm, an ủi đứa trẻ, nhưng mới nói xong, đứa trẻ bị kích động đứng phất dậy, giơ tay véo vào cổ cùng với tiếng la thấp thanh .

“ Người tốt, hey.”

Bảo vệ vội vàng chạy lại, bắt đứa trẻ đưa đi, Nam Quốc đưa mắt nhìn người tốt bụng thân thể mềm nhũng ngã xuống đất, thốt không ra lời.

Nam Quốc nuốt nước bọt vào trong, ở nơi này chỉ mới vài ngày nhưng khiến cho anh ta mệt mỏi cả thể sát lẫn tinh thần.

Ngay đêm hôm đó, Nam Quốc tìm đến bác sĩ Vương, Nam Quốc rất thông minh không biểu hiện ra vẻ phẫn nộ, anh ta không giám đánh rắn động cỏ, chỉ cùng bác sĩ Vương thương lượng muốn đổi phòng bệnh.

Nam Quốc đêm đó lập tức được đổi tới phòng Lão Muộn, lúc trước anh ta sống ở phòng bệnh đơn, vì ban đầu mới đến bệnh viện tâm thần cần phải cọ sát mới có thể cùng người khác ở cùng nhau,đây là bệnh viện tâm thần đối với người bệnh hoạn mới đến thì phải chăm sóc đặc thù

Nam Quốc đến được vài ngày, cũng không xuất hiện bệnh trạng gì đặc biệt, bây giờ có thể kết giao thêm bạn mới, bác sĩ tất nhiên tác thành cho nguyện vọng của anh ta rồi, như thế tiết kiệm được một phòng bệnh.

Nói ra Nam Quốc đến đây không phải ưa thích Lão Muộn mà đến, anh ta cảm thấy trong viện tâm thần này tìm ra một người có chút bình thường thì rất khó.

Lão Muộn tính ra cũng tiêu chuẩn, có thể tức thời nhắc nhở bản thân:

Chỉ là không giống như anh ta, bản thân rất bình thường.

Nhưng đêm đầu tiên Nam Quốc cảm thấy hối hận rồi, vì anh ta phát hiện Lão Muộn lúc ngủ ngáy to âm thanh phát ra rất quỷ dị:

Tiếng ngáy của Lão Muộn giống như một bản giao hưởng lúc thì rung động, lúc trầm bổng, lúc thì cao vút, thật không dễ dàng ngừng lại, Nam Quốc vẫn lo lắng cho lão ấy có phải lão ấy chết rồi không.

Bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng tia sáng xanh chập chờn mờ mờ ảo ảo chiếu xuyên qua cửa sổ, Nam Quốc biết chính là ánh đèn hào quang của tượng Thánh Mẫu chiếu rọi, thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện, giống như đoàn lục sắc sương mù.

Tâm tư sầu muộn, Nam Quốc thò tay kều kều đánh thức Lão Muộn, đêm dài trong tâm thức không cách nào ngủ được, Nam Quốc cảm thấy sự việc xung quanh anh ta rất kì dị, muốn kiếm người bộc lộ tâm sự.

“ Dậy dậy Lão Muộn, ta nói với người việc này.”

Lão Muộn miễng cưỡng thức dậy với thái độ không được hữu nghị cho lắm:

“ Ta nhắc người trước không được làm phiền lúc người khác đang ngủ nghe không, lần này xem như ta bỏ qua cho ngươi nhá.”

Nam Quốc liếc lão một cái rồi bắt đầu mở miệng nói:

“ Tôi muốn ra ngoài.”

Lão Muộn gật đầu : “"Cửa ở phía trước, WC toa-lét bên tay phải."

Nam Quốc thở dài mấy hơi, khoát tay lên vai Lão Muộn không nói gì, Lão Muộn bắt đầu tức giận đỏ mặt!”

“ Đừng làm loạn nữa, tuổi của ta có thể làm cha các người rồi, không rỗi hơi đi đùa với bọn con nít các ngươi."

Nam Quốc buông tay xuống, anh ta cảm giác dở sống dở chết ở nơi này vậy.

"Ta muốn trốn ra ngoài, rời khỏi cái nơi gọi là trung tâm khôi phục, nơi này có người muốn hại ta, ta muốn đi ra ngoài làm rõ trắng đen rốt cuộc chuyện gì xảy ra, bọn hắn nói ta là lừa đảo, ta muốn biết ta ta đã làm gì, ta muốn biết ••• ta có người thân hay không." Nam Quốc nhìn vào tấm kính thủy tinh thì thào nói

Nhìn ngoài cửa sổ ánh trăng huyền ảo , càng làm anh ta mông lung xao xuyến.

Lão Muộn cũng không nói gì, ngoài cửa sổ đột nhiên tiếng ca vang lên, giống như một giấc mộng huyền ảo:

Anh muốn em bên cạnh anh

Anh muốn em vì anh mà trang điểm

Đêm nay gió thổi

Thổi đến lòng người hoang mang

Người tình của anh

Em đang nơi đâu

Những âm thanh đó vang lên nghe rung động trái tim, khiến người ta ảo tưởng về sự tán tỉnh, bắt gặp bạn tình những đôi yến tháng bảy,gió đêm du dương, tâm trang Nam Quốc xao xuyến

“ Ai đang ca bản nhạc này?”

Lão Muộn ngồi trở dậy, hai người đến sát cửa sổ nhìn ngoài xa xăm ánh trăng chiếu rọi một người con gái trong khu bệnh kí túc.

Tiếng ca cất lên từ bên ấy vang vỏng lại, phòng bệnh cao nhất loé lên ánh đèn, một người phụ nữ đứng trước cửa sổ cách bức màn, làm cho người ta đoán không ra.

Lão Muộn thờ dài , hình như nhận ra âm thanh đó:

“ Chính là cô gái ấy, tên gọi Trà Trà”

Nam Quốc có một chút tò mò, tiếng hát của cô gái làm rung động xao xuyến trái tim, làm cho anh ta muốn tìm hiểu về cô gái này

“Trà Trà, cô ta cũng bị bệnh sao?”

Lão Muộn lắc đầu, hình như tiếc hận:

“ Cô gái ấy là một người đáng thương.”

“ Tại sao như vậy”

“ Lão Muộn khua tay quay người trở lại ngồi xuống gường, hai tay chống sau lưng sau nói:

“ Đừng nhắc đến nửa, những người chết đi đều ở sau hoa viên, cỏ mọc cao ngang thân mộ rồi.”

Nam Quốc nhìn bóng lưng người con gái lần cuối, rồi cất bước tới ngồi bên cạnh Lão Muộn . Lão Muộn hỏi :

"Nói một chút chuyện của ngươi đi, làm sao lại có người muốn hại ngươi ."

Nam Quốc cảm thấy nếu cùng ở chung một mái nhà, trong lòng tràn đầy sầu muộn, không bằng nói thẳng ra, Lão Muộn xem ra cũng đáng tin cậy, vì vậy liền đem chuyện mình biết, nói ra hết thảy.

Lão Muộn nghe một mạch, đối với chuyện xưa bản thân không có quá nhiều hứng thú, chỉ là quay đầu nhìn Nam Quốc hỏi:

“Có phải ngươi đụng phải trò chơi trốn tìm kẻ đần rồi không”

Nam Quốc gật đầu, sắc mặt Lão Muộn lập tức biến sắc:

“ Cậu nên tránh xa anh một tí.”

“ Có chuyện gì thế?”

Lão Muộn thở dài, cùng Nam Quốc kể chuyện kẻ đần vãng lai:

Kẻ dần thì gọi kẻ đần, không ai biết rõ tên thật của hắn là gì, từ lúc tên đần đó đến đây , khu vực bệnh nhân nam lại không phát sinh thêm bệnh tật cực đoan.

Bởi vì tất cả những bệnh nhân trút hơi thở cuối cùng đều được tên ngốc đem tới hoa viên đằng sau , những bia mô ở đây nửa phần đều do tên đần đó viết lên

Kẻ đần ưa thích cùng người chơi trốn tìm, chỉ cần không có bệnh thì cũng không phải là người đáng sợ , nhưng họ có trí thông minh hạn chế nên bác sĩ không thực hiện bất kỳ biện pháp cưỡng chế nào ngoài thuốc men.

Thực ra chủ yếu là vì hạ gục tên đần không nỗi, một mình hắn hạ gục 6 tên cảnh vệ, mọi người thấy hắn ta ngốc như vậy, cũng ra tay nhẹ nhàng và đơn giản đi theo anh ta.

Về phần kẻ đần rốt cục như thế nào biến thành đần độn,nhiều người bán tán khác nhau có người nói tên đần do trời sinh, có người nói vì một cô gái

Đây có lẽ chỉ là một lời phỏng đoán dễ nghe, bởi vì tất cả mọi người nghĩ rằng câu chuyện của một người đàn ông, sẽ luôn có một cô gái xinh đẹp kèm theo.

Nghe đồn rằng cố gái kia rất là đẹp nhưng cô ta kinh thường anh, còn tên đần thích lấy cô gái ấy, suốt ngày quấn quýt chặt lấy.

Cô gái rơi vào đường cùng không biết làm sao nên đưa ra một điều kiện vô cùng hà khắc, ví dụ:

Có nhà, có xe, cha mẹ đều mất

Tên ngốc này làm sao có thể giàu được, cô gái nói ra những lời này để che miệng tên ngốc , để hắn ta nghĩ khó mà rút lui.

Tên ngốc có lẽ không bỏ cuộc, hắn ta khăng khăng lấy bằng được cô này về nhà.

Cô gái đưa ra không ít điều kiện, phải có nhà có xe hai điều kiện này còn ok nhưng đằng sau vẫn còn một điều kiện hà khắc , cha mẹ tên ngốc vẫn khỏe mạnh có thể sống mười mấy năm nữa.

Cô gái cảm thấy mình rất thông minh, nhìn kẻ đần trầm tư, xoay người bước đi thoắt quay trở lại níu cô gái đến thì thầm nói:

“ Xe và nhà đều có, còn một điều kiện về phụ mẫu, người cho ta trì hoãn một ngày.”

NGƯỜI DỊCH: HANGYUAN

TRUYENYY.COM

Bạn đang đọc Xin Chào Quốc Vương của TRANG HỒ ĐỒ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HANGYUAN
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.