Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

XIN CHÀO KẺ ĐIÊN

Phiên bản Dịch · 2508 chữ

Nam Quốc bị đưa tới thị trấn Xuân Thiên, vừa tiến vào thị trấn nếu chú ý sẽ thấy băng rôn biểu ngữ bị gỉ sét, tất cả khoảng bốn chữ lớn in trên miếng sắt màu xanh, nét chữ cũng đã mờ dần, chỉ có thể thấy loáng thoáng:

“Chữ Xuân Thiên nằm phía bên trái, còn bên phải là chữ Địa Ngục.”

Hai chữ “địa ngục” được người ta bóp méo sửa lại, vốn dĩ bên dưới là hai chữ “nhà lao”,có thể là một người nào đó cảm thấy vô vị tột đỉnh nhất thời viết lên, và đã trải qua mấy mùa mưa gió nên biến thành một loại chất thơ khác.

Vừa đi được một quãng đường, Nam Quốc bị cảnh sát chuàng khăn trùm đầu lên người điều này khiến cho hắn khó hiểu, tại sao phải làm như vậy ?

Trong nháy mắt Nam Quốc đã được dẫn tới nơi:

Trung tâm phục hồi sức khoẻ và tinh thần tại trấn Xuân Thiên.

Đây là bệnh viên tâm thần, Nam Quốc tỏa ra không đồng tình với cách xử lý của cảnh sát, cậu ta rất bình thường ,chỉ là chứng mất trí nhớ tạm thời thôi, tại sao phải đưa đến bệnh viện tâm thần chứ ?

Cảnh sát nói: “Đầu óc của cậu hiện tại không được tốt, ở đâu cũng vậy, hoặc là trại tạm giam, hoặc là viện tam thần, tự mình chọn đi.”

Đối mặt với sự việc như vậy, cho thấy rằng Nam Quốc không còn sự lựa chọn nào khác, mục đích quan trọng nhất của hắn là phải biết rõ bản thân đã làm việc gì, phục hồi sức khoẻ đối với hắn mà nói, rất là quan trọng.

Sau khi làm xong thủ tục, nhận trang phục bệnh nhân, Nam Quốc được đưa đến phòng của mình, đây chính là kết cục trước mắt của hắn.

Cảnh sát rời đi, bác sĩ Vương khám cho anh ta, sau khi làm phương pháp kiểm tra như thường lệ xong, ngày hôm đó cứ như vậy mà trôi qua.

Bác sĩ nói đầu của hắn bị chấn thương rất nặng, nhất thời không thể nhớ được chuyện trước đó, chỉ có thể từ từ chữa trị bằng phương pháp vật lý , mọi thứ đều phải xem vận may của hắn.

“Lại đây, uống thuốc.”

Bác sĩ đem tới một ly nước, còn có hộp thuốc nhỏ, đem bột trong thuốc đặt ở trong tay, Nam Quốc một hơi uống sạch.

Tranh chấp kinh tế vốn không phải là phạm tội hình sự, nên cảnh sát cũng không gây khó dễ, trước khi Nam Quốc bị mất trí nhớ, cảnh sát nói tình trạng của anh ta thuộc về giới hạn người có trách nhiệm về hình sự.

Chung quanh tường đồng vách sắt nói với Nam Quốc rằng, hắn chỉ có thể làm thế thôi .

Nam Quốc nằm lên giường, đây là một căn phòng bệnh riêng biệt, đặc biệt dành cho những bệnh nhân mới đến như hắn, ngăn cách bởi vách tường và cửa sổ, hắn nhìn thấy ánh trăng mông lung bên ngoài.

Muốn mở cửa sổ ra để hít thở một chút không khí mới lạ, nhưng cửa sổ được làm bằng thuỷ tinh công nghiệp, không thể mở ra được, điều này khiến cho Nam Quốc chán nản.

Nơi đây là bệnh viện tâm thần, cũng là nơi tập trung những con quái vật, Nam Quốc tuy đã mất trí nhớ, nhưng hắn vẫn còn lưu lại tâm trí của ngày trước.

Trong quan niệm của hắn, bệnh tâm thần hiển nhiên là khác với những thiên tài khác, chỉ là thế giới quan và bản thân không giống nhau .

Ví dụ như lúc mới vào, hắn đã chú ý trong đại sảnh có một người đàn ông tay đang cầm lấy phấn múa bút thành văn trên bảng đen, phía dưới ngồi vây quanh lấy là một đám người điên.

Mối quan hệ đối xứng giữa thuyết tương đối và lượng tử.

Kết luận phía dưới cùng là năm chữ rất lớn: Đi đụ con mẹ mày.

Người ngồi kế bên tấm bảng đen nghe rất là say sưa, ngoài bác sĩ ra, thì tất cả những người ở đây rất là tin tưởng nhau.

Nam Quốc cảm thấy mình rất đáng thương.

Toàn bộ những người trong bệnh viện tâm thần ngoài hắn thì không ai bình thường cả, ngược lại còn cho Nam Quốc cái cảm cảm giác: mình mới là người không bình thường.

Ở đây có kẻ điên, có kẻ đần, có thiên tài, bây giờ còn có thêm một tên lừa gạt, Nam Quốc và tất cả mọi người đều không hợp nhau.

Cái này không có lợi để cho hắn trị liệu, vì thế bác sĩ khuyên hắn hãy cùng nhiều người nói chuyện với nhau, đây cũng là cách giải quyết của cảnh sát:

Mau chóng hồi phục.

Nam Quốc cũng muốn như vậy lắm, đó là lý do vào buổi cơm trưa, hắn ăn mặc chỉnh tề và cầm lấy dĩa cơm, ngồi kế bên một người, đó chính là người khoác lên bộ áo trắng của bác sĩ, thoạt nhìn rất là hiền lành.

“Chào bác sĩ.”

Nam Quốc lấy can đảm nói, hắn muốn thiết lập một mối quan hệ tình hữu nghị.

Ông lão trước mặt khoảng chừng 60 tuổi, người rất khòm, mái tóc thưa thớt che mất phần tóc gần như sáng bóng, nhưng ánh mắt kia lại long lanh có thần, nhìn kỹ một chút thì vẫn còn lộ ra vẻ gian xảo.

Ngẩng đầu lên, ông lão mở miệng hỏi Nam Quốc:

“Cậu là người mới à?”

“Ừ, tôi tên là Nam Quốc, còn ông?”

Nam Quốc ngồi kế bên, người trước mắt này xem ra cũng không có gì đáng sợ.

“ Lão Muộn.”

Hai người coi như là đã quen biết nhau rồi, Lão Muộn nói mình đã tới nơi này hơn mười mấy năm rồi, xem bệnh viện tâm thần là nhà của mình

Mọi thứ xung quanh Nam Quốc đều rất xa lạ, khiến cho anh ta vừa sợ hãi vừa hoang mang, mặc dù là người mới, nhưng hắn không bằng lòng chấp nhận, và trước mắt ông lão bình thường này, ngược lại còn cho hắn một loại cảm thấy ôn hoà bình tĩnh.

Lão Muộn rất nhiệt tình, giới thị trấn Xuân Thiên và bệnh viện tâm thần này:

cho Nam Quốc biết.

Thị trấn Xuân Thiên là một nơi đẹp đẽ thơ mộng, vốn nơi non xanh nước biếc, nhưng về sau lại xây thành bệnh viện tâm thần, thay thế trại giam cũ trước đó, tất cả tội phạm giam giữ ở thị trấn Xuân Thiên sau khi thả đã trải qua áp bức, cực hình.

Thị trấn không lớn lắm, chỉ có mười mấy vạn người, trên dưới là giao thông, ở giữa thì có ngã tư, mỗi phường đều có đặc điểm riêng, nhìn toàn diện có vẻ là bình thường.

Chẳng qua là một số người không nơi nương tựa từ nơi khác đến, thường gặp những việc không như mong muốn, nhưng cũng không có chuyện gì to tát.

Những người dân nơi đây rất ghen ghét những người này, cho nên cư dân ở đây đều dời đi hết, chỉ còn lại một đám người vừa thất nghiệp dọn về đây .

Cũng chính vì nguyên nhân này, mà cảnh tượng trấn Xuân Thiên vẫn bảo trì ở thập niên tám mươi, kiến trúc nơi đó cũng còn rất bảo thủ, ngoại trừ thánh mẫu Ma-ri-a ra.

Pho tượng này được người dân góp phần tu sửa lại, có lẽ là muốn mượn thần linh rửa sạch tội lỗi .

Nam Quốc hỏi tại sao phải sửa thánh mẫu, có phải có ngụ ý gì không, Lão Muộn lắc đầu:

Đúng ra mà nói trước kia sửa tượng phật Di Lặc cơ, nhưng sửa được phân nửa ông chủ trộm tiền trốn đi, tiền bạc tu sửa bị mất trắng.

Mọi người cảm thấy nửa tượng phật thiếu mất phần đầu rất khó coi, không biết còn tưởng vị thần tiên nào đó bị chặt đầu, thật khó coi, nên đã nghĩ đến việc tu sửa lần nữa.

Nhưng ông Phương chủ thấu mới cho hay cần phải huỷ đi cả tượng Phật làm lại từ đầu, cái này có nghĩa là một nửa số tiền mọi người chi ra coi như vô ích, vì thế mọi người không đồng ý.

Sau đó có người đề nghị rằng nếu tượng phật Di Lặc không tốt, vậy thì có thể thay đổi một đầu tượng Phật khác, công dụng cũng không kém gì mấy.

Điều này không phải rất bình thường sao, bởi vì từ trước đến nay khi sử dụng số tiền trên đều xem trọng đến tuỳ duyên sao, nếu không phải vậy, thì họ cũng không gọi là một dân tộc.

Nhưng bởi vì kế hoạch thiết kế ban đầu là phật Di Lặc cười hoan hỷ, trong số đầu tượng phật khác cũng không có cái nào có thể thay thế cả.

Thế là có người từ chỗ linh mục chọn một cái đầu ghép vào, dù sao thì Phật và Đạo giáo cũng là một nhà mà.

Cái này không có vẻ tuỳ tiện gì, bởi vì trên tín ngưỡng, nhân dân cũng có một đặc tính rất kì diệu, đó chính là sự bao dung từ nhiều đời.

Ví dụ một người từ Thiếu Lâm Tự niệm kinh , sau đó lên trên Mao Sơn, tiện đường còn mua thêm cây thánh giá trừ tà, lỡ bị người ta bỏ bùa có lẽ sẽ phải đến Thái Lan một chuyến.

Thử nghĩ xem, thần tiên thiên biến vạn hóa như vậy, ai biết được hình nào là thật hình nào là giả?

Nhưng đạo quán mới được sửa ở trên đỉnh núi đã làm được phân nửa, mọi người mới phát hiện không thích hợp:

Bởi vì các linh mục thường là hơi gầy, để lên trên bụng bự của phật Di Lặc, đứng xa nhìn luôn cảm thấy giống như là đứa trẻ béo bì .vì ăn quá độ

Người dẫn đầu cho rằng kể từ khi thiết kế một bức tượng búp bê mập mạp đã trở thành trò hề nên phương án cũng bị gác lại.

Tìm tới tìm lui đều không thích hợp, cuối cùng có người cảm thấy thánh mẫu phương Tây rất thoả đáng.

Bởi vì sao ?

Thứ nhất là chiếc áo choàng, cái đầu đẹp thay thế không có gì là khó khăn, thứ hai cái này tương đối tiết kiệm tiền, bởi vì chiếc áo choàng của Thánh mẫu đắp lên khuôn mặt, đó là lý do mà không cần bức tượng có quá nhiều biểu cảm, do đó mà chi phí công trình tiết kiệm rất nhiều.

Đây là một phương án thoả hiệp, để tránh tất cả những khiếm khuyết, nhưng lại cho thấy nó là một khuyết điểm nghiêm trọng.

Lão Muộn phân tích chủ yếu vì mọi người không muốn bỏ tiền, sở dĩ ăn ý với nhau, vì đạo quán ở trên núi có biến đổi bất ngờ.

Để làm nổi bật ý nghĩa dẫn dắt của thần linh, ánh mắt của Thánh mẫu là do đèn laser chế tạo mà thành, mỗi đêm khi trời tối đèn sẽ tự động sáng, hướng thẳng về phía trấn Xuân Thiên

Nhưng khi đến ngày lễ khánh thành bức tượng Thánh mẫu, tất cả mọi người đều hối hận:

Trước đó đã nói, phật Di Lăc là một vị bụng bự, phần trên lại gắn đầu của Thánh mẫu, làm cho mọi người hoang tưởng cứ như Thánh mẫu đang mang thai vậy !

Cái này có chút hồ đồ, nhưng trình độ văn hoá của trưởng trấn khá cao, ông ta nói một lời làm thức tỉnh mọi người, nói như vậy bức tượng khác thường này thực ra cũng tốt, mới có chửa mà, đây là một loại tượng trưng, và mong muốn của mọi người ở trấn Xuân Thiên lại trùng hợp ngẫu nhiên.

Vì thế mà bức tượng Thánh mẫu ở trấn Xuân Thiên một tay chỉ trời , một tay chỉ đất, trên trời dưới đất trong đạo quán đây chỉ có mình ta, một cặp đèn laser chào đón bá tánh khắp mọi nơi, các cặp câu đối cũng khiến cho mọi người tràn đầy cảm xúc:

Ông án ma ni bát mi hồng

Vô lượng thiên tôn phù hộ ngươi

Hoành Phi : hắc lơi lộ á

Sau này Nam Quốc mới cảm thấy, đối với bức tượng thần kỳ này đầy khát khao, sau đó lại hỏi đến sự việc trong bệnh viện này.

Anh ta phát hiện bệnh viện này rất lớn, bên trong cái gì cũng có, dân số nhiều, hơn nữa môi trường vô cùng sạch đẹp, nhưng lại ngăn cách bởi vách tường cao không nhìn thấy được cảnh tượng bên ngoài, điều này khiến cho hắn khó hiểu.

Lão Muộn nói nơi này lúc đầu là một công trình cải tạo ngục giam cũ, những người mắc về bệnh thần kinh đều đưa vào đây cả, thứ nhất là vì điều kiện chữa bệnh nơi đây tốt, thứ hai là thị trấn đã có một nhóm phát điên rồi, thêm chút nữa thì cũng không thành vấn đề.

Điều kỳ lạ là nơi đây đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ của mọi người, có không ít người cuối cùng bị đưa đến đây,

Ngoài những người điên , còn một số người có năng lực nhưng lại khiếm khuyết cũng ở lại nơi đây, thỉnh thoảng giúp bác sĩ làm những việc lặt vặt, chăm sóc bệnh nhân khuyết tật.

Bên trái của bệnh viện là khu giám hộ bệnh nhân nam khuyết tật, ở giữa là người nhà của nhân viên y tá, bên phải là khu giám hộ bệnh nhân nữ khuyết tật.

Phía sau chỉ có một căn nhà nhỏ, giải quyết những trường hợp bệnh khó ứng phó nhất, và phòng làm việc của viện trưởng thì lại độc lập cách ở phiá sau bệnh viện không xa lắm, một căn nhà nhỏ, đó là nơi làm việc của viện trưởng.

Lão Muộn nói đến đây, Nam Quốc xoay đầu qua phải một cách tự nhiên, một toà lầu đứng sừng sửng cách đó không xa, một làn hương thơm thoang thoảng lùa đến, khiến cho tâm trí của anh ta hướng theo.

“Đừng lo lắng nữa,

Nam Quốc quay đầu lại, không ngừng tưởng.

Phụ nữ là một sinh vật đẹp nhất trên thế giới này, nhưng mạng sống đối với họ mà nói càng quan trọng hơn.

“Vậy bên ngoài bệnh viện thì sao ?”

“Hồ nước mặn.”

NGƯỜI DỊCH: ND-HVTY

TRUYENYY.COM

Bạn đang đọc Xin Chào Quốc Vương của TRANG HỒ ĐỒ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HANGYUAN
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.