Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

XIN CHÀO KẺ ĐỊCH

Phiên bản Dịch · 1899 chữ

Bệnh viện tâm thần nằm khuất trong vùng hẻo lánh nhất của thị trấn Xuân Thiên, nhà giam mới xây ở phía bắc thị trấn Xuân Thiên, bệnh viện tâm thần nằm ngay phía nam của thị trấn nhỏ.

Nơi đó vốn dĩ có một hồ nước mặn, cũng là nguồn tài nguyên quan trọng từ lâu đã được thị trấn Xuân Thiên khai phá, tận dụng nhưng do khai thác quá mức, hồ nước mặn đã trở thành hồ bỏ hoang.

Mỗi đợt vào giữa thu đông, hồ nước mặn trắng xóa như tuyết liền biến thành một bức tranh hoàn toàn khác trong đợt gió mùa, mọi người thích tản bộ bên bờ hồ nước mặn, tháo giày đi trên mặt hồ, tự mình cảm nhận được cảm giác đặt mình lên tấm gương phản chiếu cả bầu trời.

Ngày trước hồ nước mặn nằm ngay trung tâm, về sau vì lão giám ngục lâu năm bị cách chức mà tu sửa thành một tòa bệnh viện tâm thần, đứng sừng sững ngay trung tâm, tựa như pháo đài kiên cố.

Chung quanh tất cả đều trắng xóa, dòng suối chảy quanh hang động nước mặn ẩn giấu những nguy hiểm bên dưới lớp tuyết trắng xóa. Do vậy từ nơi này muốn ra ngoài chỉ duy nhất một con đường.

Đó là một đường ray bỏ hoang từ những thập niên 80 của thế kỷ trước, toa tàu cũ kỹ chứa muối nằm trên đường ray. Làn khói đen phụt lên là màu duy nhất, ngoài màu trắng xóa như tuyết trên hồ nước mặn ấy.

Vốn dĩ đường ray xe lửa báo hỏng, cùng với việc bệnh viện tâm thần những thập niên 90 khai phá một lần nữa đã được phục hồi, nghênh đón đến đây không biết bao nhiêu linh hồn mê đắm.

Nam Quốc căn bản rất ưa thích loại cảm giác văn chương nghệ thuật này, nhưng trên thực tế khoảng cách giữa hắn và văn chương nghệ thuật giống như khoảng cách của kẻ điên đối với sự tự do, xa xôi vô hạn.

Trước khi đến nơi này, hắn từ trong xe cảnh sát nhìn xuyên qua kính, không nhìn rõ thứ gì, trong lúc ngẩn ngơ thì cũng đã vào đến nơi rồi, lúc xuống xe đổi sang xe lửa nhỏ vẫn còn mang khăn đen trùm đầu, tuy cảm thấy rất kỳ quái, nhưng lúc ấy hắn không suy nghĩ nhiều.

Mà khu bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần này đều tách biệt với nhau, khu giám hộ của bệnh nhân nam, bệnh nhân nữ có một dây lưới thép để cách ly. Để tránh những phiền toái không cần thiết, thời gian của bệnh nhân nam, bệnh nhân nữ thường sẽ không diễn ra cùng chung với nhau.

Số lượng bác sĩ cũng không nhiều lắm, mỗi tầng lầu đều có một bác sĩ chịu trách nhiệm trông coi chính, cùng với vài y tá giúp đỡ, hỗ trợ. Vị bác sĩ họ Vương trên tầng lầu chỗ của Nam Quốc, hắn đã gặp qua rồi.

Đội cảnh vệ trực ban tại khu làm việc của bác sĩ cũng chịu trách nhiệm cho công tác bảo an khu bệnh nhân. Số lượng rất đông nhưng đều thuộc phạm vi cai quản của các y sĩ chịu trách nhiệm.

"Người ở nơi đây có điều gì cần đặc biệt chú ý sao?"

Nam Quốc cảm thấy nếu như trong bệnh viện tâm thần, tuyệt đối phải hết sức cẩn thận, ngộ nhỡ gặp phải chuyện liên quan tới tính mạng, bản thân cũng có sự chuẩn bị rồi.

Lão Muộn gật gật đầu, vuốt mấy cọng tóc lưa thưa, chỉ một người đằng xa nói:

"Cẩn thận người này."

Nam Quốc vội quay đầu lại liếc mắt nhìn, người đó dáng dấp rất bình thường, chỉ là một người ngồi trên ghế trầm tư suy nghĩ.

"Hắn bị làm sao vậy?"

Lão Muộn bảo người này là Hồ Lão Đại, trước kia là một thợ cắt tóc, mấy năm trước vợ hắn ngoại tình bị hắn phát hiện. Hắn chịu kích động liền phát điên, bệnh trạng là không nhìn được màu xanh lục, nhìn thấy liền phát điên lên, bình thường ngay cả sân cỏ đều không để cho hắn đi.

Nhìn chung, Hồ lão đại này vẫn như người bình thường, thỉnh thoảng vẫn giúp mọi người cắt tóc, về sau có một bác sĩ hảo tâm muốn giúp hắn giảm bớt bệnh trạng, dẫn hắn tới văn phòng tâm sự, còn cắt dưa hấu cho hắn ăn.

"Vậy thật là tốt a."

Nam Quốc không cảm thấy Hồ lão đại này đáng sợ chút nào.

Lão Muộn thở dài một tiếng rồi nói:

"Tốt cái rắm, vỏ dưa hấu là xanh lục đấy! Bác sĩ vừa được đưa qua Hồ Lão Đại thì bị hắn đánh chết."

Nam Quốc hít sâu một hơi.

Lão Muộn lại nói cho hắn biết còn phải tránh một cô gái, cô ta đang ở khu bệnh nhân nữ.

"Cô ta làm sao?"

Lão Muộn kể người phụ nữ đó hồi trước là vợ của một bác sĩ bị Hồ Lão Đại đánh chết, ngày đưa tang, đau buồn muốn chết đi sống lại.

"Vì vậy liền phát điên lên?"

Nam Quốc lại hỏi, lão Muộn vẫn lắc đầu:

Người đàn ông đã chết rồi vẫn không nên dồn đến đường cùng, chỉ có điều, ngày đưa tang đó mọi người mới biết rằng, hóa ra trước đó bác sĩ này đã có tình nhân ở bên ngoài. Ngày đưa tang, cô tình nhân có đến viếng, còn mang theo một đứa con 6 tuổi, nói là vội đưa về chịu tang cha.

Đến thì cũng đến rồi, mà cái loại đàn bà thất đức còn mang theo theo một giỏ dưa hấu, nói là mang cho bác sĩ, ông ấy lúc còn sống thích ăn dưa hấu nhất.

Sau này người phụ nữ này bị đánh đuổi đi, người vợ nhìn đứa trẻ 6 tuổi cũng chịu đả kích rất lớn nên mới để người ta đưa đến đây.

Bệnh trạng của cô ta là không thể nhìn thấy dưa hấu được.

Nhìn thấy liền phát bệnh, hiện tại cô ta bị giữ lại ở nơi này, cả bệnh viện tâm thần cũng không có dưa hấu để mà ăn.

Nam Quốc không lời nào để nói, bỗng nhiên cảm thấy thế giới này rất buồn cười.

  "Còn ai nữa à? Lẽ nào toàn bộ những người bị giam giữ ở đây đều không ăn dưa hấu hay sao?

Nam Quốc quay đầu lại, Lão Muộn chỉ về phía đằng xa, chỗ đó có một ông lão đang đứng, mặt mày hiền hậu, hòa nhã dễ gần.

"Hắn là giáo sư Trần, ngươi cũng phải cẩn thận một chút."

Nam Quốc nhận ra ngay, vị giáo sư Trần này chính là người lúc đầu ở trên bảng đen múa bút thành văn.

"Ông ấy bị sao thế?"

Giáo sư Trần là một vị giáo sư trường đại học, về già hóa lẫn, người nhà có ý đồ giảm bớt gánh nặng mới đưa ông ấy đến. Ông ấy là người sống hòa nhã dễ gần, cũng không có hành vi bạo lực, mọi người đều thích ông ấy.

Bác sĩ chịu trách nhiệm cho ông ấy còn thích cùng hắn nói chuyện phiếm. Ông này này trước đây dạy triết học, cái gì cũng đều hiểu, nói chuyện thao thao bất tuyệt, người cũng nhiệt tâm, cũng không gây rắc rối gì.

Nam Quốc cảm thấy người như vậy không nên giam giữ ở nơi này, nhưng nếu như lão Muộn bảo hắn cẩn thận, vậy nhất định có dụng ý của ông ấy, vì vậy không dám ngắt lời.

Lão Muộn thở dài nói:

"Lão Trần cũng là một người tốt, chỉ là kể mãi vẫn không kể hết, bác sĩ chữa bệnh cho ông ấy phải hao tâm tổn sức lắm mới có tiến triển."

Nam Quốc vội vàng hỏi: "Vậy hiện tại ông ấy khỏe rồi chứ?"

"Ông ta vẫn như cũ, bác sĩ chữa bệnh cho ông ta phát điên rồi."

Sau khi chuyện đó phát sinh, viện trưởng bệnh viện đã đem miệng của giáo sư Trần định nghĩa thành vũ khí mang tính sát thương quy mô lớn. Điều này cũng có nghĩa là giáo sư Trần mãi mãi không có khả năng hồi phục, xuất viện.

Híiiiii……………………….

Nam Quốc phóng tầm mắt nhìn về bốn phía, bỗng chốc chỉ cảm thấy vắng vẻ bi thương, rốt cuộc bản thân phải ở cái nơi quỷ quái này bao lâu? Trên cơ thể mình lại phát sinh mấy thứ gì vậy?

Một lát sau, Nam Quốc lại chú ý tới một người đàn ông cách đó không xa, trên người hắn mặc trang phục bệnh nhân nhắc nhớ Nam Quốc rằng người này cũng là một bệnh nhân. Nhưng bên trong ống tay áo cồm cộm của hắn rõ ràng đang giấu một cây gậy điện, bên cạnh còn có mấy tên bệnh nhân đê hèn nữa, Nam Quốc rất hiếu kỳ, nên hỏi:

"Sao cái người này cầm gậy điện của bảo vệ đi rêu rao khắp nơi gây sự chú ý như thế? Không ai quản à?"

Lão Muộn trách cứ một lát rồi nói: "Đừng quản nhiều, đó là một nhị thiếu gia giàu có, trong nhà có tiền liền cho đưa tới."

Nam Quốc cảm thấy lời nói này của lão Muộn có chút vấn đề, giống như đem hai yếu tố "có tiền" cùng "điên" cho xâu chuỗi lại với nhau. Nam Quốc còn muốn hỏi thêm nữa nhưng lão Muộn lại không nói, chỉ là dặn dò Nam Quốc nhất định đừng đắc tội với người này, bằng không thì không có ai ở bệnh viện tâm thần này có thể cứu hắn.

Nam Quốc hiểu rõ rồi đưa mắt nhìn tên bệnh nhân có tiền kia, lúc này hắn đã bắt đầu lấy gậy điện ra ức hiếp những bệnh nhân gặp bất tiện khác, bộ dạng vô pháp vô thiên làm cho Nam Quốc rất chán ghét.

Điều kỳ quái chính là mặc dù hắn cầm gậy điện trong tay, bên cạnh còn có cảnh vệ nhìn thấy, nhưng không ai tiến đến ngăn cản. Điều này làm cho Nam Quốc rất kinh ngạc, vì sao người này có thể tùy ý làm xằng làm bậy như thế?

Cũng chỉ là ngẫm nghĩ mà thôi, Nam Quốc mới đến, không muốn ở chỗ này gây chuyện thị phi, càng không muốn làm chim đầu đàn, vì vậy liền đưa mắt nhìn sang nơi khác.

Lão Muộn từ đầu đến cuối không nói nhiều lắm, lúc thì trầm tư lúc thì nhìn quanh giống như đang đợi chờ một người nào đó. Nam Quốc không hỏi nhiều, chỉ là quan sát bệnh nhân xung quanh, mọi thứ nơi đây đều làm cho hắn cảm thấy bất an.

Vẫn chưa nghĩ ra chủ đề tiếp theo, thì phía xa xa một bác sĩ đi đến, đến bên cạnh lão Muộn và Nam Quốc, bác sĩ bất đắc dĩ nói:

"Lão Muộn, ông lại mặc đồ của tôi nữa rồi, uống thuốc chưa?"

NGƯỜI DỊCH: ND-HVTY

TRUYENYY.COM

Bạn đang đọc Xin Chào Quốc Vương của TRANG HỒ ĐỒ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HANGYUAN
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.