Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

XIN CHÀO NAM QUỐC

Phiên bản Dịch · 1829 chữ

Nam Quốc có một nghề nghiệp rất danh giá, chính là một gả lửa đảo

Có lẽ anh ta đã quên bản thân đã làm gì, đã từng lừa gạt những người nào, về thân thế cũng như trí nhớ, cũng chỉ dừng lại trên chiếc giường bệnh màu trắng lạnh lẽo sau khi tỉnh dậy .

Hôm đó lúc anh ta tỉnh dậy, phát hiện xung quanh rất nhiều người tâm thần, tay của họ cầm quơ quơ một số mảnh giấy trắng, trên giấy viết chi chít những chữ số và rất nhiều tên.

Bọn họ nói , đó là Nam Quốc chuyên lừa người, hắn còn lừa lấy tiền nữa.

Chuyện này làm cho Quốc Nam một trận sửng sốt, đối với anh ta mà nói đây là những việc hết thảy buồn cười.

Lúc tỉnh dậy, trên thân quấn quanh miếng vải gạt trắng, không biết bản thân là ai, cũng không biết đây là đâu, trước mặt mình toàn bộ là chủ nợ.

Điều này làm cho hắn rất sợ hãi.

Trong chuyện xưa, thông thường anh ta giống như người mất trí nhớ, lại có một lai lịch rất ghê gớm, ví dụ như truyền kỳ sát thủ, hay kẻ bắt cóc tàn ác rùng rợn, hoặc con nhà giàu có quyền quý bị đuổi ra ngoài.

Nếu không thì là nhân vật chính trong phim Hàn.

Nhưng Nam Quốc không như vậy, anh ta bị định nghĩa thành một tên lừa đảo, việc này làm cho anh ấy không một cách nào đón nhận được.

Những người nằm trên gường bệnh chung quanh càng lúc càng nhiều, hơi khí tức giận, phẩn nộ đã khiến Nam Quốc ngửi thấy mùi nhân bánh bao mà người nào đó đã ăn đêm qua.

Vì vậy anh ta quyết định chạy trốn khỏi nơi đây.

Cố ngọ ngoại cọ cựa ngội dậy, trước mặt Nam Quốc là một đống người đang phẩn nộ bực tức, nhưng không có dấu hiệu biểu hiện hoảng hợ, anh ta lại chú ý một bệnh nhân bị khóa lại trên gường .

Nam Quốc, giới tính nam, giới tính không rõ, nghề nghiệp không rõ, lai lịch gia đình dòng họ không rõ, tình hình bệnh án: họp sọ bên trong bị tổn thương dẫn đến chấn động não, hôn mê và bầm tím mô mềm

Cuống họng của Nam Quốc rất khô, đến nổi anh ta nói không ra tiếng, những người chung quanh thấy anh ta tỉnh dậy , tất cả đồng thời tiến đến vây quanh anh ta:

“ Đồ lừa đảo, trả tiền đi”

“Tên lừa đảo đáng chết, mau đem tiền trả cho chúng tôi đi!’

Nam Quốc rất ngỡ ngàng, mù mờ, không biết nên nói gì, hắn đang nghĩ đây có phải là một giấc mơ không

Đang bực bội trong đám người vây quanh, đột nhiên một tên Y tá chui vào tách mọi người tránh ra, tên y tá đến trước mặt Nam Quốc, nhìn Nam Quốc từ trên xuống dưới 1 lượt, nói:

“ Mọi người khoan đã để bệnh nhân tỉnh dậy, trước tiên phải đưa đến bác sĩ chuẩn đoán tình trạng bệnh tình, các người cứ làm như thế này không tốt cho sự hồi phục của anh ta.”

Y tá đưa Nam Quốc rời xuyên qua đám người người vây quanh, Nam Quốc thấy ánh mắt mỗi người đều bộc lộ vẻ căm tức, anh ta được dìu đỡ đến phòng bác sĩ trưởng khoa.

“Tôi bị làm sao thế này?”

Nam Quốc nuốt nước bọt vào, sau lưng có tới mười mấy hình dạng người khác nhau đang nhìn chằm chằm , có người nói xầm xì, có người mắng nhiết, có người nghiến răng trợn mắt.

Y tá dìu Nam Quốc vừa đi vừa nói :“ hỏi ai thế? Đã làm việc gì xấu hổ, trái lương tâm rồi à? Cảnh sát cũng tìm đến rồi.”

Nam Quốc lắc lắc đầu, biểu tả đã xảy ra chuyện gì với bản thân đều không biết .

“ thông thường, sọ não bị tổn thương có khả năng gây ra mất trí nhớ tạm thời, trước tiên đi hỏi bác sĩ nói như thế nào nhé.”

Tiểu y tá đưa Nam Quốc tới phòng khám bác sĩ trưởng khoa gõ mở cửa, Nam Quốc lấy chiếc áo bệnh nhân mặc lên rồi ngồi trên gường bệnh.

Bác sĩ tháo mắt kính xuống, cùng với tiểu y tá đi ra ngoài, một số cảnh sát đứng ngoài phòng khám , có vài người đang thì thầm điều gì, chỉ còn lại sự bồn chồn trong phòng.

Nam Quốc miệng đắng lưỡi khô, không biết bản thân mình ngủ bao lâu rồi, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, toàn căn phòng được bọc một màu trắng tinh khiết. ánh nắng ấm áp chiếu rọi vào , nhưng chiếu không đến một tia ấm áp lên người anh ta.

Anh ta thấy trên bàn có một mâm nhỏ đặt một số ly nhưa, Nam Quốc bưng lên vốn ý định huống một hơi hết sạch, chỉ có thể chép miệng một chút thì sạch rồi , ối chà cái ly chỉ bé téo tẹo, xem ra bệnh viện này cũng rất keo kiệt.

Lắc đầu, Nam Quốc thấy trên bàn có một ly nước vàng vàng giống ly trà, anh ta cầm ly uống liền mấy ngụm lại nghỉ nơi.

có lẽ vì quá khát , uống sạch ly trà vẫn không giải được cơn khát, chỉ cảm thấy có một chút ngọt đến khó tả, Nam Quốc xoa nắn lấy tráng , dựa vào chiếc gường bệnh đợi cho đến khi không biết gì nữa.

bác sĩ đến, thấy Nam Quốc vẻ mặt điềm đạm ngồi trên mặt đất dựa vào chiếc gường ,vị bác sĩ ngồi xuống mặt đối mặt với anh ta nói:

“ Anh tỉnh rồi à?”

Nam Quốc gật gật đầu,

Sau đó ngập ngừng hỏi:

“ Đã xảy ra chuyện gì với tôi, tại sao tôi….”

Mới khai khẩu nói được một nửa bị vị bác sĩ cảng lời:

“ Tôi cũng không biết cậu làm cái trò quái gì, dù sao cảnh sát cũng đến rồi, nhưng tình trạng của câu bây giờ vẫn cần chuẩn đoán, đợi cậu ổn định bệnh tình rồi đến đồn cảnh sát xử lý sau, trước tiên cậu nói xem cảm giác của mình có chỗ nào không được thoải mái không?”

Nam Quốc lắc đầu, đối với những chuyện trước đây cậu ta hoan toàn không nhớ thứ gì.

Bác sĩ gật đầu, cầm cây bút viết một số thứ gì trên giấy, sau đó không thèm đếm xỉa nói:

“ Mất trí nhớ tạm thời, đây là lý do cho bản thân được giải thoát tội án”

Nam Quốc vẫn như cũ không nói một lời, hiện tại anh ta không biết bản thân tại sao bị hôn mê ngất đi, cũng không biết lí do tại sao dẫn đến mất trí nhớ.

“ Cậu có gia đình chưa?”

Nam Quốc hoàn toàn không nhớ nổi, cũng không có bất cứ ký ức gì về gia đình

“ Còn bạn bè nơ?”

Nam Quốc vẫn lắc đầu.

“ Cậu tên là gì?”

“Nam Quốc.”

Lúc đó vị bác sĩ lập tức ngẩn đâu lên, nghi ngờ anh ta có thủ đoạn lừa gạt

“ Cậu làm thế nào biết được tên của mình thế? Có phải trong đầu đã nhớ gì không?”

Nam Quốc liên tục phả tay , nói nhìn trên hồ sơ bệnh lí có viết tên của mình , bác sĩ cũng không hỏi gi nhiều nữa, cầm lấy một đống dụng cụ không biết tên gì để kế bên cạnh bắt đầu siêu âm toàn bộ người anh ta đôi lúc nhìn xem con ngươi của anh ta.

đợi làm xong hết thảy, Nam Quốc đi đến các khoa khác chuẩn đoán kết quả cuối cùng kết luận bị mất trí nhớ tạm thời, phải cần một thời gian dài mới có thể hồi phục hoặc suốt đời sẽ bị mất trí nhớ

Sau khi cảnh sát đến trao đổi với bác sĩ được một lúc, cảnh sát bắt Nam Quốc rời khỏi bệnh viện

từ bệnh viện đi ra đám người sau lưng kêu la nhao nhao chửi bới, cảnh sát hộ tống Nam Quốc lên xe cảnh sát, Nam Quốc hỏi:

“ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi là ai ? tôi đã làm chuyện gì?”

Cảnh sát nhìn Nam Quốc , biệu hiện rất phúc tạp:

“ Tự hỏi chính bản thân nhé, bây giờ phải đợi cậu hồi phục mới hỏi chuyện sau, ở nơi này không có thiết bị tốt để hồi phục trí nhớ cho cậu, bác sĩ góp ý nên đưa cậu đến thị trấn Xuân Thiên, đến đó chờ cậu khôi phục lại trí nhớ hẳn xứ lí vụ án.

Tiếng còi hú vang lên, những vệt sáng đốm đỏ hiện lên trong mắt Nam Quốc sự ngạc nhiên. Ngoảnh đầu nhìn lại bệnh viện đã dần dần biến mất, Nam Quốc lúc này rất chán nản.

Cuộc sống chưa kịp khai mở thích nghi,thì đã bước vào trận hoảng loạn, Nam Quốc chia tay với quá khứ của mình

“ Tôi đi đến thị trấn Xuân Thiên làm gì, đó là nơi nào?”

Nam Quốc hỏi, cảnh sát bên cạnh xoay người trở lại nói:

“ Nơi này là một thành thị nhỏ , nơi cậu cần phải đến là thị trấn Xuân Thiên, ở đó có một bệnh viện trị liệu, chuyên điều trị những bệnh nhân đặc thù như cậu, giám sát 24/24 giờ, xung quanh đều là bước tường,lúc trước nơi này là trại giam, bây giờ đã cải tạo khôi phục thành trung tâm chăm sóc sức khỏe thần kinh, cũng có thể gọi là viện tâm thần, nơi này phụ trách điều trị khôi phục những ca bệnh đặc thù về rối loạn tâm thần. nếu cậu điều trị không dứt thế thì chuẩn bị tinh thần ở nơi này suốt đời nhé.”

Nam Quốc cảm giác rất sợ hãi, đột nhiên quay đầu lại, ngoài khí lạnh của sương mù, những cảnh xung quanh dần dần lùi xa rồi biến mất , anh ta từ cảm giác sợ hãi biến thành cảm giác kinh hoảng.

Trước mắt Nam Quốc vẫn không biết lúc nãy là bác sĩ nào đã khám bệnh cho anh ấy

Bác sĩ ngồi trong phòng khám, trước mặt để một chiếc khay bên trên toàn đựng những ly nhựa trống, nằm xiu vẹo trên mâm không còn một giọt.

Bác sĩ ngơ ngác một lúc, liền to tiếng gọi y tá đến chỉ tay vào khay hỏi:

“ Con mẹ nó, ai, ai đã đem nước tiểu của bệnh nhân tiểu đường đi đổ rồi?”

NGƯỜI DỊCH: ND-HVTY

TRUYENYY.COM

Bạn đang đọc Xin Chào Quốc Vương của TRANG HỒ ĐỒ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HANGYUAN
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.