Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò Chơi Chết Người

Tiểu thuyết gốc · 2400 chữ

Sau khi ai nấy đã trở về phòng mình cũng tầm khoảng 10h trưa. Khoảng 15h mọi người mệt mỏi và đói lả vì sáng giờ chưa ăn được gì vào bụng, thế nên họ lần lượt xuống căn bếp để ăn 1 chút gì đó.

Nhưng bầu không khí lại vô cùng quỷ dị khiến cho ai nấy đều không có tâm trạng để cất tiếng hoặc chào nhau. Bóng tối đã bao trùm lên họ 1 cách u ám, một sự im lặng đến đáng sợ!

-"Cậu đi đâu đấy?!" Gia Đạt đứng từ đằng sau bước tới khi thấy Quý lấp ló đứng trước cửa ra vào, hành động đó khiến cho cậu nghi ngờ nhất là sau những chuyện xảy ra vào sáng nay.

-"Ơ không....chỉ là...tớ không tin rằng hung thủ chính là 1 trong số những người chúng ta, thế nên tớ có chút suy nghĩ.." Quý trả lời ngập ngừng.

-"Cậu nghĩ gì." Đạt kiên nhẫn chờ Quý giải thích, nói không rõ ràng là ông đây cho nhừ xương!

-"Có khi nào hắn đang ở ngoài kia không?" Quý đáp -"Cậu thử nghĩ xem, có thể hắn cho chúng ta bùa mê thuốc lú gì đó nên mới đem chúng ta tới đây. Sau đó sử dụng kỹ xảo 1 chút là có thể đánh lừa được mọi người, nhằm để chúng ta chia cách hắn mới thừa cơ hành động được quỷ kế của mình?"

Đạt sau khi nghe như thế cũng cảm thấy có lý bèn hỏi: -"Thế thì làm sao để minh chứng được điều đó?"

Quý giở giọng cười ranh mãnh: -"Cho nên tớ định đi ra ngoài 1 chuyến để tìm xem có dấu vết gì chứng minh được sự xuất hiện hy hữu của hắn không."

-"Đồng ý. Cậu lập luận khá đấy." Từ đằng xa, Huỳnh và Bảo Trân đi tới.

Huỳnh tiếp: -"Đúng vậy, tớ cũng không tin những người bạn của chúng ta dám thực hiện 1 vụ giết người tàn khốc đến thế! Chỉ có người ngoài, là 1 kẻ có thể đang bí mật theo dõi chúng ta mà thôi."

-"Nếu đúng như các cậu nói, hẳn là 1 âm mưu đã được sắp đặt từ trước. Hắn không thể nào dàn dựng đến mức công phu như thế chỉ trong 1 đêm." Đạt xoa cằm nói.

-"Đã 4h rồi, các cậu muốn đi thật chứ. Ngộ nhỡ lạc thì sao?" Bảo Trân nhìn đồng hồ nói.

-"Các cậu biết tín hiệu đèn flash mà phải không. Nếu không thể dùng định vị GPS thì chỉ cần trả lời qua tín hiệu đèn là được." Huỳnh giơ máy điện thoại nở 1 nụ cười đắc thắng.

-"OK. Thế nếu có gì nguy hiểm bọn tớ sẽ nháy đèn 2 lần báo hiệu, còn nếu không có gì nguy hiểm thì sẽ nháy 1 lần thôi. Được chứ?" Gia Đạt ra ý kiến.

-"Nhất trí! Nhưng chúng ta phải hành động càng sớm càng tốt, nhớ cẩn thận đừng tách nhau quá xa đấy." Huỳnh nhắc nhở.

Thế là nhóm 4 người chia nhau tiến vào khu rừng. Cỏ cây rậm rạp chen chúc nhau, những cái bóng dần dần khuất sau tán cây, đi được nửa đoạn cả bọn phải dừng lại dò xét xung quanh từ hướng nhà nghỉ đồng thời cũng không quên cảnh giác xung quanh mình. Không 1 gợn gió, cũng chẳng có tiếng chim, thật hết sức quỷ dị.

Càng đi sâu hơn, họ càng cảnh giác cao độ, nhưng tuyệt nhiên lại không lấy được 1 dấu chân từ 1 người nào khác. Không thể nào! Vậy hắn đang ở đâu? Cuối cùng họ dừng lại tại 1 gốc cây.

-"Cậu thử trèo lên cây xem, trên đó cao dễ quan sát hơn. Biết đâu lại tìm được tung tích gì đó." Huỳnh nói với Quý.

Quý bỗng ngớ người, từ bé đến lớn, 1 cái thang cậu còn chưa dám leo huống chi cái cây này cao dữ dội đến vậy.

-"Xin lỗi nhé, cậu đề cao tớ quá rồi."

-"Chẳng lẽ muốn bọn tớ leo lên đó?" Bảo Trân chống nạnh. Rồi mọi người đồng loạt nhìn sang Đạt.

-"Biết rồi...thật hết cách." Đạt tự biết thân biết phận, nhanh chóng đu người lên 1 cành cây gần đó nhanh nhẹn thả ngược người lên cao, chân đã đạp được 1 nhánh nhỏ làm thế nâng, cậu tiếp tục nhào ngược và cứ thế, cho đến khi cậu cảm thấy vị trí đó đủ cao thì dừng lại.

Cả bọn ở dưới được 1 phen ngơ ngác nhìn mà trầm trồ.

-"Oa...cậu học kung fu loại gì thế?"

-"Từ nhỏ tớ thích đu sào, ba tớ tập thêm cho vài cú lộn ngược, không ngờ lại có lúc hữu hiệu đến vậy." Đạt nở mũi.

-"Trông như khỉ leo cây thì có."Quý có chút mất mặt bèn chế giễu.

Từ chỗ cao đó Đạt ngó nhìn xung quanh, nhưng lại thất vọng, chỉ có cây cối nhen nhúc quanh đó, lại không có dấu hiệu đóng trại hay bóng dáng của sự sống. Có vẻ không có 1 tia hy vọng nào cho cả bọn rồi, mọi người thở dài ảo não.

Mọi người liền quay gót trở về, 2 cô gái đi phía trước vừa đi vừa bàn bạc lại vấn đề, 2 chàng trai thì lẽo đẽo phía sau, họ cứ đi như thế cho đến khi có 1 tiếng động lớn vang lên, 2 cô gái hoảng hốt quay lại thì thấy Đạt đang chật vật kéo Quý lên, có vẻ tiếng động vừa rồi là do Quý vô tình dẫm phải 1 cái hố nên khiến cậu bị té xuống dưới.

-''Aisss, thật là, ai lại đi đào 1 cái hố giữa đường như thế này.''Quý rên rỉ một cách tức giận, tự hỏi sao mình lại xui xẻo đến thế.

-''Đợi chút để tớ kéo cậu lên, may mà hố này không có sâu.'' Đạt ngó xung quanh tìm kiếm cái gì đó để kéo bạn mình lên.

-''Khoan đã!''Quý đột nhiên reo lên. -''Cậu chiếu đèn xuống cho tớ với, hình như tớ đạp trúng cái gì đó cộm lắm, coi chừng là kho báu đó. hí hí hí.''

Đạt cùng 2 cô bạn chiếu đèn xuống cho Quý xem, thì bỗng nhiên, mặt cậu trắng bệt như không còn giọt máu, cậu hốt hoảng đến mức giọng nói bị lấp bấp đến không nên lời:

-''Dưới...dưới này...LÀ MỘT Ổ XƯƠNG NGƯỜI!!!!!''

Nghe Quý thốt lên lời đó, ở trên 3 người đồng loạt đứng tim, mồ hôi lạnh toát ra run cả người. Cả bọn đều đồng có 1 suy nghĩ: tên ngốc này không những bại não mà còn âm khí nặng nữa. Khi không rớt đâu không rớt mà lại rớt trúng ổ xác chết mới ghê cơ chứ. Thật là 1 tên phiền phức.

-"Giờ chúng ta tìm cách kéo cậu ấy lên lẹ đi. Kho báu đâu không thấy toàn mấy thứ quái quỷ gì đâu." Như Huỳnh lo lắng quay sang thúc giục 2 người bạn của mình.

Đạt nhanh chóng tìm lấy 1 cái cây gần đó, leo lên trên dùng sợi dây leo thả xuống hố.

-"Quấn quanh hông đi!"

Quý nhanh chóng làm theo. Khi đã leo lên hố, cậu thở hổn hển mặt tái xanh.

-"Xương...toàn là xương..."

-"Tại sao những mảnh xương đó lại ở đây?" Đạt trầm ngâm.

-"Là tai nạn hoặc có thể...họ bị giết!" Huỳnh mặt mũi tối sầm.

Mọi người đang chìm vào suy nghĩ của riêng mình thì bổng Bảo Trân reo lên:

-"Đợi đã các cậu! Nhìn xem, hình như có 1 vật gì đó ở dưới hố!"

Thế là cả bọn liền cử Đạt xuống dưới lấy, vì cậu thân thủ nhanh nhẹn nên chẳng mấy chốc, cậu đã lấy được vật kỳ lạ theo sự chỉ dẫn của Bảo Trân. Hóa ra đó là 1 bảng phù hiệu. Nhưng khi nhìn vào bảng phù hiệu cả 3 người đều sửng sốt, vì đó là phù hiệu của 1 tiền bối lớp 9a3 mà trước đó cả bọn đã thấy trong sổ học bạ.

-"Các cậu có thấy điều giống như tớ vừa thấy không?" Đạt từ dưới hố nói vọng lên -"Tớ vừa phát hiện họ đều mặc đồng phục của trường mình , vậy 3 năm trước họ đến đây và đã xảy ra chuyện gì đó nên 3 năm sau họ không thể trở về..."

Câu nói của Đạt khiến cho mọi người sởn cả gai óc, họ không muốn tiếp tục ở lại cái nơi quái quỷ này nữa, nên phải nhanh chóng quay trở về trước 8h tối. Trước khi đi Quý nán lại lạy 3 cái miệng thì thầm:

-"Lạy mấy anh mấy chị, khi nãy em lỡ đặt bàn tọa lên đầu của mấy anh chị, xin mọi người bỏ qua cho em, đừng hù em tội nghiệp trái tim bé bỏng của em. Em hứa sẽ đốt thật nhiều tiền vàng mã cho......Á á, cậu để cho tớ khấn xong đã chứ."

Như Huỳnh hết chịu nổi cái tên dở hơi này liền 1 mạch lôi cậu đi về, trời sắp tối nên không thể nán lâu trong rừng.

Họ men theo con đường cũ để trở về quán trọ, khi vừa về đến nơi họ thuật lại mọi chuyện mình đã thấy trong khu rừng đó, nghe xong tất cả bọn họ đều tái mét mặt mũi sợ hãi. Đột nhiên, Hữu Luân vùng dậy như mất hết lý trí, cậu lao vào nắm cổ Quý và cho Quý 1 cú đấm vào mặt, Quý bị đánh bất ngờ bèn ôm mặt té lăn ra đất, mọi người đều bị bất ngờ trước phản ứng vừa rồi của Luân, thấy thế Đạt chạy lại đỡ Quý đứng lên, quay sang mắng Luân.

-"Cậu làm gì thế! Có gì cũng phải bình tĩnh -" Đạt chưa nói hết câu thì Luân nổi nóng hét lên -" Bình tĩnh cái nổi gì! Tại nó mà chúng ta bị mắc vào cái trò chơi chết tiệt này! Mẹ kiếp! Chúng ta như cái đống dưới hố đó, trơ ra như xương xẩu!"

Những lời này như thấu đến tâm can của Quý nên cậu cũng không nói gì, vẻ mặt cuối xuống như thể chịu tội. Luân nói không sai, nếu không phải tại cậu thì mọi người đâu đến nông nổi này, đã có 1 người chết ai biết được tiếp theo có phải là cậu hay không, nếu không sẽ còn chứng kiến nhiều người bị liên lụy nữa.

-"Mặc kệ cậu ta, đừng để ý nữa, cậu cũng đâu có muốn như vậy đâu." Thư nhẹ nhàng an ủi Quý

Luân như chưa chịu dừng vẫn còn ý định xông tới. Trọng từ đâu bước tới cản đường, sắc mặt lạnh lùng nói:

-"Cãi nữa là chết đấy!"

Trị cũng bước tới đặt tay lên vai Luân trầm giọng nói:"Đoàn kết thì sống chia rẽ thì chết, cậu ta cũng không cố ý, hà cớ gì cứ trách mãi như thế trông khi cậu ta đã hối hận lắm rồi."

-"Mọi người trở về phòng mình đi, còn 1 tiếng nữa là tới thời gian quy định rồi!" Thư cất giọng.

Vì bị can ngăn, Luân hậm hực trở về phòng theo đó mọi người cũng bắt đầu tản ra.

Huỳnh đang đứng trước tấm bảng 3D, phân vân. Sau khi đã quyết định, cô nhấn chọn 2 khuôn mặt quen thuộc, liền đó tại phòng của Quý xuất hiện 1 tấm bảng thông báo "Bạn và Đạt đã được Cupid chọn làm tri kỉ với nhau" và Đạt cũng nhận 1 thông báo y như thế.

Thế là 8h tối, cả bọn đã có mặt tại bàn tròn dưới phòng khách. Đã bắt đầu bình chọn, lần lượt mọi người nói lên những suy nghĩ của mình dành cho đối phương.

-"Mọi người, các cậu đừng quên chính ai đã bày ra trò này và kẻ đó đáng nhận lãnh hậu quả!" Luân gằn giọng liếc nhìn Quý với ánh nhìn thù ghét.

-"Tớ....cảm thấy...cậu ấy không đáng bị như thế." Gia Hân có chút sợ hãi nhưng vẫn cố gắng đỡ lời cho Quý.

-"Tớ chính là tiên tri, bảo hộ hãy bảo vệ tớ. Tớ hứa sẽ nhanh chóng tìm ra Sói" Hoàng Ký cũng nói theo.

Vào lúc này, Minh Trị chậm rãi đứng lên, hô to: -"Nào bình chọn thôi. 1...2...3"

Tuệ Nghi ngó hết xung quanh bàn. Và bắt đầu tổng số phiếu như sau:

Quý: 1 phiếu.

Hoàng Ký: 2 phiếu.

Minh Trị: 1 phiếu.

Gia Đạt: 2 phiếu.

Bảo Ngọc: 3 phiếu.

Hoàng Minh: 2 phiếu.

Hữu Luân: 8 phiếu.

Sau khi đã công bố số phiếu, Luân sợ hãi đứng lùi ra xa cậu không tin nổi mọi người đã phản bội cậu. Không! Cậu không cam tâm! Cậu không muốn chết.

Đột nhiên, 1 tia laze từ đâu bắn thẳng vào đầu Hữu Luân và phát cháy. Luân đau đớn gào thét, còn mọi người người lại chứng cảnh tượng kinh hoàng khi thấy cái đầu bốc lửa đang dần lan tỏa khắp người cậu ta. Thân thể cháy đến khi nó gục xuống cạnh cái bàn gần đó, tiếng thét dần dần yếu đi khi ngọn lửa dường như đã nuốt chửng cậu ta.

Ai nấy đều phải lùi ra xa, cậu ta đã hoàn toàn là 1 đống xương bị thiêu rụi và bị khô quắp theo hình dạng quái dị. Các cô gái bắt đầu nức nở, thật tàn nhẫn, không ai dám nhìn đến nó. Trong thâm tâm mỗi người đều cảm thấy tuyệt vọng và tội lỗi vì họ đã gián tiếp giết chết người bạn của mình.

Tối đó...Lúc đồng hồ đã điểm 12h đêm, tiếng chuông định mệnh vang lên. Trong bóng tối, 1 bóng hình đang vội vã vụt chạy trên dãy hành lang và dừng lại ở cạnh cầu thang xuống tầng dưới vì có 1 kẻ đang đi lên, người đó đã không còn lối thoát, sợ hãi lùi về sau.

-"Đừng...đừng lại gần đây!!!!"

-"Mày đã trông thấy bọn tao và mày phải chết. Được rồi.....xuống địa ngục đi!"

Bạn đang đọc Who Are You? (Ma Sói) sáng tác bởi BiệtđộiAlietum
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiệtđộiAlietum
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.