Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự Tàn Nhẫn Của Sói

Tiểu thuyết gốc · 1421 chữ

Sáng sớm hôm sau khi mọi người đã rời khỏi phòng. Một tiếng thét vang lên cạnh khu hành lang gần nơi xuống phòng khách.

Mọi người nhanh chóng chạy đến, đập vào mắt họ là một cảnh tượng hết sức kinh khủng! Một cái xác nằm dưới đó với cái đầu bị dập nát nơi phần trán, trông méo mó hết sức, tứ chi đều bị bẻ gãy được cố tình đặt ở 1 tư thế quái dị. Trên khuôn mặt biểu hiện nỗi khiếp đảm và đau đớn tột cùng.

-"Là Ngọc Ngân?" Thư dường như không tin được, cất giọng nói ngập ngừng.

-"Không..." Gia Hân suy sụp hoàn toàn khi cô phải chứng kiến nhiều cái chết từ bạn bè của mình.

-"Hắn ra tay rất tàn độc!" Trị chau mày lộ rõ vẻ bực tức.

-"Rốt cuộc hắn là ai?! Tại sao lại giết chúng ta, chúng ta đã làm nên lỗi gì cơ chứ!" Hoàng Minh bức xúc vung nấm đấm.

-"Mọi người...chúng ta không nên để cậu ấy cứ ngồi như thế...tớ càng thấy khiếp đảm hơn." Tuệ Nghi không muốn nhìn đến cái xác thảm thương đó nữa.

Họ dọn dẹp và thu xếp đâu vào đấy sau đó cùng xuống nhà bếp. Mọi người cứ luôn cảnh giác, như thể tử thần luôn nhắm vào họ, cứ mỗi buổi sáng sẽ có 1 người chết, cứ nghĩ đến điều đó là tâm trí họ lại nặng trĩu và bất an, cho đến bao giờ cơn ác mộng này mới chấm dứt đây?

-"Các cậu không ăn?" Đạt thở dài nói.

-"Tớ chả còn bụng dạ nào để ăn nữa." Gia Phát nói.

-"Nếu không cố gắng sống sót, chúng ta sẽ không thắng được Sói." Trọng cho lát bánh mì vào miệng từ tốn nói.

-"Nói hay gớm nhỉ, cứ nghĩ tới việc cái con thú quái ác kia vẫn còn đâu đó quanh đây bụng dạ làm sao mà ăn cho nổi." Ký khó chịu nhìn Trọng.

-"Các cậu chấp nhận chờ bị giết à?" Trọng hỏi ngược lại.

Mọi người im lặng không ai đáp 1 lời.

-"Chúng ta phải luôn chủ động, bằng không hắn sẽ đi trước 1 bước, chúng ta có lợi thế hơn Sói là nhiều người vậy thì lại càng không thể để cho chúng ngang nhiên giết người như vậy được!" Trọng nghiêm nghị trả lời, trong ánh mắt cậu thể hiện sự kiên quyết.

-"Lần đầu tiên tớ thấy cậu như thế đấy, anh bạn" Trị cười cười nói, bên cạnh Đông Quang gật đầu đồng tình không ngờ cậu ta đôi lúc cũng thốt lên 1 câu chí lí như thế.

-"Vậy thì mau ăn thôi, chúng ta cần phải vắt chắt xám nhiều lắm đấy. Phải tìm cho ra Sói!" Huỳnh lên tiếng.

Sau bữa ăn ai nấy lại tiếp tục trở về phòng, họ vẫn còn ám ảnh về Sói nên không muốn lảng vảng bên ngoài. Chỉ còn Trị, Trọng, Thư, Huỳnh, Quý, Đạt, và Đông Quang vẫn còn ngồi đó.

Họ tiếp tục bàn bạc để tìm ra Sói, nhưng hầu hết ai nấy đều không có dữ liệu hay chứng cứ để dựa vào mà suy đoán.

-"Các cậu còn nhớ cái ngày chúng ta ở khu nhà kho không?" Trị lên tiếng.

Mọi người im lặng nhớ lại:-"Ý cậu là những cái thùng giấy?"

-"Đúng vậy!" Trị đáp -"Chúng ta vô tình biết đến chúng và là hồ sơ cho vụ mất tích tập thể lớp 9a3 vào 3 năm về trước."

-"Cậu nói đúng, như Huỳnh nói cậu ta phát hiện ra nhiều mảnh xương rời rạc dưới cái hố nào đấy đã được các cậu ấy xác nhận đó là của những người lớp 9a3." Thư nói.

-"Cậu kể vắn tắt lại lần nữa được không." Trị đề nghị.

Huỳnh bắt đầu kể lại chuyến đi thám thính của bọn họ vào buổi chiều hôm đó, cho đến lúc đụng phải hố xương, mọi người lắng nghe cách chăm chú.

-"Ngoài điều đó ra các cậu còn thấy gì nữa không?" Thư hỏi.

Huỳnh lắc đầu, chán nản nói:" Không, bọn tớ chỉ thấy nhiêu đó thôi. Khi ấy cũng gần tối rồi, nhìn không rõ. Với lại khi té xuông hố xương thì tên này - " Huỳnh quay sang nhìn Quý:"Hồn như muốn đi dạo chốn bồng lai rồi"

Mọi người đều nhìn Quý, trông có vẻ nhịn cười khiến cậu khó chịu không thôi:"Chứ cậu bảo tôi phải làm sao? Từ nhỏ đến lớn tôi có thấy xác chết bao giờ đâu, huống gì lại là xương người nữa. Không lẽ cậu muốn tôi reo lên vui mừng, cầm từng cái xương lên ngoạm hay hôn chụt chụt à!?"

"Bọn tôi mừng vì cậu không biến thái đến thế" - Cả bọn cùng nghĩ đến điều đó nhưng không dám nói ra, chỉ cố nhịn cười.

Họ vắt óc suy nghĩ cả buổi mà cũng chẳng tìm được manh mối gì, có thể họ đang nghi ngờ lẫn nhau nên không nói lên những điều ẩn giấu trong lòng của mình. Không khí thì ảm đạm, chết chóc, không ai nói với ai 1 lời và tự chìm vào thế giới riêng của bản thân. Thấy tình hình như thế, với tư cách là lớp trưởng, Trị lên tiếng an ủi mọi người:

-"Các cậu đừng căng thẳng quá, tớ biết là các cậu cũng đang lo lắng về những điều đã và đang xảy ra hiện giờ. Nhưng nếu không giữ cho bản thân tỉnh táo thì chúng ta khó mà tìm ra ma Sói. Càng sợ hãi thì đầu óc càng ù lì và mất phương hướng. Các cậu về phòng nghỉ ngơi lấy sức đi. Tối nay chúng ta sẽ họp lại."

Mọi người thấy Trị nói có lý, hiện giờ chưa có manh mối gì quan trọng để giải đáp được kẻ đã giết hại 3 người bạn của họ. Cứ tiếp tục thất vọng mãi thì cũng chẳng giải quyết được gì, nên ai nấy đều trở về phòng mình. Trên đường về phòng, Huỳnh túm lấy Đạt và Quý ra 1 góc, cô nhỏ giọng thì thầm:

-"Này! Tớ là cupid, tớ đã ghép cặp 2 cậu làm bạn tri kỷ nên giờ tớ có chuyện cần nói với 2 cậu. "

Thấy 2 cậu bạn đứng thừ ra mặt ngờ nghệch như chưa kịp tiêu hoá lời mà Như Huỳnh vừa nói. Thấy thế, cô vội tiếp lời:

-"Khi nãy tớ thấy nhiều người quá nên không muốn nói điều tớ đang nghi ngờ. Giờ tớ chỉ tin vào 2 cậu thôi. Và tất nhiên là bí mật giữa 3 đứa tụi mình."

Huỳnh nói đến đấy thì Đạt và Quý hiểu ra, 2 người cũng thông cảm cho cô vì lúc này không dễ gì có thể đặt niềm tin vào nhau, bởi ai cũng lo sợ người tiếp theo sẽ là mình. Khi nhận được sự tin tưởng thì Huỳnh mạnh mẽ nêu ra suy nghĩ của mình, cô cho rằng ma Sói nằm 1 trong số người bọn họ, Đạt và Quý thất kinh thiếu chút nữa là la lên, may mà trước khi cái miệng nhanh hơn cái não thì bị Huỳnh sáng cho 1 phát liền thi nhau ôm mỏ khóc "thầm".

-"Thật là! Nhỏ tiếng thôi, 2 cậu muốn mọi người đều nghe hả? Từ giờ nói nhỏ thôi nghe chưa! " Huỳnh gằn giọng cảnh báo

-"Ạ ạ ụi em iết òi ạ..." 2 người mỏ sưng vù ôm nhau mếu máo, thầm nghĩ "Con gái gì mà bạo lực quá, lúc nãy cậu ta mạnh tay chút nữa là răng tụi mình đi sớm rồi."

Huỳnh tiếp tục nói, sở dĩ cô kết luận như vậy là vì quanh sân khu nhà trọ hay ở ngoài rừng đều không có dấu chân của kẻ lạ mặt. Hôm đó đi thám thính, cô đã vừa đi vừa xem xét cũng chẳng tìm thấy gì, kể cả cô nhìn thử lên cành cây cũng không có dấu vết gì khả nghi. Nếu hắn quan sát mọi người từ xa thì phải có dấu vết gì đó quanh đấy, nhưng tuyệt nhiên lại chẳng có gì cả, thế thì chỉ có 2 khả năng:

-"Hắn là 1 trong số chúng ta hoặc là....." nói đến đây Huỳnh bỗng ngập ngừng

-"Hắn đang ẩn nấp đâu đó trong ngôi nhà trọ này!"

Bạn đang đọc Who Are You? (Ma Sói) sáng tác bởi BiệtđộiAlietum

Truyện Who Are You? (Ma Sói) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiệtđộiAlietum
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.