Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lá Bài Ma Sói

Tiểu thuyết gốc · 2533 chữ

6:30 Am

Vù vù gió thổi hiu quạnh

-"Chúng ta bắt đầu dọn dẹp từ đây và tới khu nhà kho, các em phân công với nhau rồi chia việc ra." Thầy Hào dõng dạc nói.

-"Dạ..." cả bọn ngái ngủ.

-"Dọn xong sớm thì các em sẽ kịp tiết học trên lớp, còn nữa...đừng để tôi bắt gặp khoảnh khắc các em náo loạn.." Thầy gằn từng chữ, đôi mắt sắc bén ánh lên sự lạnh lùng và đáng sợ.

-"Ặc...bọn em biết rồi ạ."

Thầy Hào nở 1 nụ cười nửa miệng rồi rời đi, cả bọn thở dài thườn thượt nhìn khu sân sau, dọn dẹp chắc tốn kha khá sức lực đây.

Hôm qua cả bọn được 1 phen náo loạn hậu quả là hôm nay phải bị lôi đầu từ sáng sớm để đến trường trực nhật.

-"10 người sẽ dọn ở sân ngoài, còn 10 người còn lại sẽ dọn trong nhà kho, nhanh lên nào kẻo trễ tiết học đầu tiên. Chắc các cậu không muốn nghe phụ huynh chúng ta giáo huấn 1 trận chứ?" Minh Trị phân công rồi nhắc nhở.

Cả bọn rùng mình khi tưởng tượng đến cảnh ngồi cả tiếng đồng hồ để nghe "ca cổ" dông dài của bậc phụ huynh. Tức tốc mọi người thu xếp dọn dẹp với tốc độ ánh sáng.

-"Này các cậu!" Quý trong nhà kho reo lên.

-"Lại trò gì nữa đấy?" Hoàng Ký tò mò bước vào.

-"Giúp tớ khiêng bộ bàn ghế này ra ngoài với." Quý mặt mày nhăn nhó.

-"Này Quý Phi, cậu không thể làm được gì ngoài miệng mồm hay sao." Trọng giở giọng châm chọc.

-"Cậu nói ai hả tên chết tiệt?! Giỏi thì tự nhắc chúng lên thử xem!" Quý bực tức nói.

Trọng thản nhiên nhắc 1 chiếc bàn lên và xách đi ra ngoài, không quên hướng ánh nhìn khinh bỉ với ai kia.

-"Hừ! Đợi đó!" Quý cảm thấy lòng tự trọng bị chà nát bèn xoắn tay áo lên hùng hổ đi vào trong kho.

Cậu mỗi bên tay đều kéo theo 1 chiếc bàn, ngọn lửa nhiệt huyết bắt đầu bùng cháy.

Và thế là người kéo người lôi, cả 2 thi nhau ai kéo được nhiều bàn ghế ra ngoài nhiều nhất thì sẽ thắng.

Bốp

-"Ặc..ặc" dưới thềm đất là 2 kẻ đang bị bất tỉnh nhân sự.

-"Thật là, không có giúp được gì chỉ giỏi kéo đôi việc." Thư phủi phủi tay khi vừa cho 2 tên mỗi người 1 quả đấm.

Như Huỳnh nhìn vẻ mặt nhăn nhó của 2 cậu bạn thì thản nhiên châm lửa:

-"Cậu hơi nhẹ tay đấy Thư."

Chừng 30p sau, cả bọn dường như đã dọn dẹp xong, chỉ còn đống bàn ghế bị chất đầy trên sân là "sản phẩm" của 2 thanh niên trẻ là Quý và Trọng . Khiến cho Thư không khỏi thở dài:

-"Xong rồi, 2 ông tướng mau đem chúng trở về chỗ cũ đi." Thư ra lệnh.

-"Hả...tớ vừa mới kéo ra mà. Hay để các cậu ấy thay phiên đi." Quý than vãn.

-"Các cậu ấy dọn dẹp xong trong kho rồi còn các cậu thì được nằm nghỉ, vả lại, ai đã bày mấy đống đó ra giờ mau bắt tay nhanh đi."

-"Mau lên, chúng ta sẽ trễ tiết học mất!" Ký đi lại lôi Quý đứng dậy.

-" Huy à...nếu mày còn coi tao là bạn.." Quý giơ đôi mắt long tròng ra nhìn Huy.

-"Xin lỗi, tao té đây." Huy vội né sang bên.

Và 1 lần nữa Quý và Trọng lại kéo bàn ghế vào trong kho, khi đã di chuyển gần hết thì Quý vô tình đụng phải 1 chiếc thùng giấy để cạnh đó làm giấy tờ rơi vãi ra ngoài.

-"Ối! So ri" Quý làm bộ mặt hối lỗi.

-"Hay thật, cả bọn dọn dẹp nãy giờ." Hữu Luân thở dài.

Cả bọn liếc nhìn Quý như muốn cho 1 viên đạn, song ngồi lại dọn dẹp thêm đống giấy tờ vừa bị Quý làm rớt ra.

-"Nhìn này, là sổ học bạ của lớp 9a3!" Ánh Linh reo lên.

-"Sao lại thế nhỉ? Chẳng phải những quyển sổ này sẽ được các anh chị đến nhận khi đã tốt nghiệp cấp 2 sao?"

-"Có gì lạ đâu, chắc mấy người đó còn bận rộn nên chưa sắp xếp được thời gian ấy mà." Huy tặc lưỡi.

-"Không đâu" Minh Trị xem qua từng quyển rồi nói.

-"Những quyển sổ này nói là các anh chị đã tốt nghiệp vào 3 năm trước rồi." Như Huỳnh tiếp lời.

-"Thật à?" Bảo Ngọc trố mắt nhìn.

-"Nhìn xem, có ghi thời gian các anh chị ấy tốt nghiệp này." Như Huỳnh giơ cuốn sổ lên cho mọi người thấy.

-"Đúng thật.."

-"Tuy nhiên trong trường hợp có lí do nào đó mà họ không quay lại lấy, cũng có thể họ không muốn học tiếp nữa nên bằng cấp cũng chẳng quan trọng gì lúc nào lấy chả được, nhưng cả 1 lớp thế này...thì thật lạ"

Tất cả mọi người đều trầm ngâm.

-"Còn nữa này!" Quý reo lên.

Trên tay cậu là chiếc hộp màu đỏ sẫm được lấy ra từ trong chiếc thùng đựng sổ học bạ.

-"Lại mò mẫm gì đấy. Cậu đừng có táy máy được không." Huy phàn nàn.

-"Nó đựng cái gì thế?" Gia Hân có chút thấp thỏm đứng nấp sau lưng Như Huỳnh.

-"Thử mở ra xem." Hoàng Minh đề nghị.

-"Này sao lại là tớ! Lỡ trong này có thứ gì đó kinh tởm các cậu bảo tớ phải làm sao." Quý hốt hoảng vì mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu như đang mong đợi.

-"Cậu là người tìm ra chiếc hộp trước mà, đừng nói nhiều mau mở đi." Ký thúc giục.

-"Nhưng mà trong mấy cái tình tiết kinh dị, thường là phải có cái gì đó nhảy bổ ra chẳng hạn, hoặc người mở hộp sẽ dính lời nguyền thì sao?!" Quý bất an.

-"Thôi đi ông tướng. Cái đầu óc mày toàn nhiễm mấy cái phim viễn tưởng, có nhanh lên không thì bảo!" Ký bực mình.

Quý hết cách đành phải tự mình mở chiếc hộp ra, nó hơi cũ nhưng không có ổ khoá trông có vẻ như là 1 chiếc hộp đựng quà hơn. Tháo được cái nắp ra rồi, hơi hồi hộp cậu từ từ chậm rãi ngó vào bên trong, mọi người đều nín lặng dõi theo cậu chờ đợi cái gì đó.

-"Phù..tưởng gì, hoá ra là 1 sấp bài." Quý thở phào nhẹ nhõm.

-"Trông nó như thế nào?" Thư cũng không kìm được hỏi.

-"Đây. Các cậu tự xem đi." Quý chìa chiếc hộp đưa tới.

-"Đúng thật, là ký hiệu gì vậy?" Thư thắc mắc hỏi.

-"Là ma sói đấy. Bộ bài này cũng khá phổ biến, không ngờ lại nằm trong nhà kho này." Hoàng Minh lên tiếng.

-"Tên gì nghe quái vậy?" Thư thắc mắc.

-"Cậu không biết à? Thể lệ chơi cũng rất đơn giản, mỗi người sẽ được bốc 1 lá bài nhân vật. Từ đó xác định cậu sẽ thuộc về phe "Dân Làng", phe "Sói" hay phe "thứ 3". Và cậu không được để lộ nhân vật của mình cho đến cuối trò chơi. Phe "Sói" sẽ có nhiệm vụ loại bỏ từng "Dân Làng" còn phe "Dân Làng" sẽ truy lùng "Sói". Còn phe "thứ 3" sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình. Đến cuối cùng nếu phe "Dân Làng" và phe "Sói" bằng nhau thì phe "Sói" sẽ thắng." Bảo Trân tuôn 1 tràng giải thích.

-"Nghe vui đấy. Này các cậu, chúng ta chơi thử đi." Quý đề nghị.

-"Đã bảo là nhanh lên mà, chúng ta bị trễ tiết học mất." Ký nhắc nhở.

-"Đúng đấy. Chúng ta mau lên lớp thôi. Còn cậu, trả chiếc hộp về chỗ cũ đi không khéo có người tìm chúng đấy." Trị đáp.

-"Chẳng phải 3 năm rồi sao, nếu họ muốn tìm cũng phải lấy từ lâu rồi cần gì đến giờ." Quý bĩu môi.

Minh Trị thở dài ngao ngán, đành bó tay. Mọi người nhanh chóng rời khỏi nhà kho và bắt đầu tiết học trên lớp. Thời gian thấm thoát trôi qua, cuối cùng cũng đến giờ ra về...

-"Các cậu đợi đã!" Quý vội thốt lên.

-"Chuyện gì thế?" Cả bọn thắc mắc.

-"Chúng ta bắt đầu thôi." Quý lấy từ trong cặp da ra hộp bài.

-"Lại trò đó nữa hả? Cậu chưa bỏ cuộc sao." Như Huỳnh cười cười.

- "Tớ tưởng cậu đã trả hộp bài về chỗ cũ rồi chứ." Minh Trị trả lời.

-"Hì hì, tớ mượn thôi. Chơi xong tớ sẽ trả." Quý cười trừ như bị bắt trúng mạch.

-"Đồng ý. Chúng ta chơi thử xem!" Bảo Ngọc và Ngân đều đồng thanh.

-"Này này tớ không có thời gian đâu, tớ về trước đây." Đông Quang có ý định cáo lui.

-"Không được. Đằng nào về rồi cậu cũng học, chi bằng về trễ một chút chẳng phải tốt hơn sao." Gia Phát vội kéo bạn mình lại.

-"Tớ thì không có ý kiến." Huy hứng khởi hùa theo Qúy.

-"Xin lỗi tớ thì không có hứng thú." Minh Trị cười xòa từ chối, cạnh bên Trọng cũng gật đầu đồng tình.

-"Chơi một chút cũng không chết đâu." -"Phải đó" Mọi người đều đồng loạt hướng ánh mắt về phía hai người.

Hết cách, đành phải đồng ý thôi.

Mọi người cùng nhau tập hợp tại một chiếc bàn ai nấy đều tự bóc 1 lá. Khi mỗi người đã nhận lá bài của mình xong rồi, thì đột nhiên họ mất nhận thức trần nhà bắt đầu xoay vòng vòng, lần lượt từng người 1 ngã lăn ra đất bất tỉnh.

Kết thúc hồi tưởng...

-"Thì ra... ngay từ đầu chúng ta không phải là đi dã ngoại." Gia Hân rùng mình khi nhớ ra.

-"Thế bây giờ chúng ta đang ở đâu đây?" Ánh Linh lắp bắp.

-"Mau gọi cho cảnh sát đến ngay đi" Ký nói .

-"Không được rồi, tín hiệu sóng không có!" Thắng thốt lên khi nhìn vào màn hình điện thoại.

-"Không thể nào..." nỗi lo lắng bất an đang xen lẫn vào trong đôi mắt mỗi người, nhất là giờ đây người bạn của họ đã bị giết hại 1 cách tàn nhẫn.

-"Và manh mối duy nhất là lá bài này." Trị lên tiếng.

-"Làm sao cậu biết?"

-"Nhìn đi, hắn cố ý để lại lá bài nhằm khơi gợi đến 1 cái gì đó." Trị giơ lá bài ra cho mọi người cùng xem.

Nhưng bọn họ lại thất vọng vì mặt sau của lá bài không biểu thị nhân vật.

-"Nếu đúng như cậu nói, lẽ nào...hung thủ là ma sói?" Câu nói khó tin nhất nhưng trong thời điểm này lại chính là câu trả lời thoả đáng nhất.

-"Chúng ta phải quay lại thôi, biết đâu sẽ tìm được người cứu giúp." Tuệ Nghi đề nghị.

-"Vô ích. Chúng ta bị kẹt lại đây rồi." Trọng khoanh tay đứng dựa lưng vào cửa phòng nói.

-"Cậu nói thế là sao?"Thư ngạc nhiên.

-"Đây cũng là điều tớ không thể hiểu nổi, con đường duy nhất để thoát ra khỏi khu rừng này....đã biến mất rồi, tớ thử ra ngoài xem xét nhưng bốn bề xung quanh toàn là cây cối, chẳng có hy vọng nào để tìm lối ra đâu." Trọng đáp.

-"Chuyện này sao càng lúc càng quỷ dị thế này!" Quý thốt lên.

Cùng lúc đó một giọng nói vang lên.

-[Các bạn đã chính thức bước vào trò chơi ma sói. Đây là thế giới ảo do chính Ma sói thiết lập ra, nhiệm vụ của Dân Làng là sẽ tiêu diệt Ma Sói để có thể thoát ra ngoài].

-"Gì chứ. Lẽ nào nãy giờ chúng ta đang thực hiện trò chơi sao?!" Mọi người trố mắt.

-[Các bạn có 2 Sói, 1 Tiên Tri, 1 Bảo Vệ, 1 Cupid, 1 Thợ Săn, 1 Cô Bé và 13 người dân thường. Thời gian bình chọn để tìm ra Sói là trước 8h tối, sau 8h ai có số phiếu bình chọn cao nhất sẽ bị loại và các bạn sẽ về phòng trước 12h khuya và không ai được ra khỏi phòng cho đến 6h sáng hôm sau, phe "Sói" sẽ hành động giết người khoảng từ 12h khuya cho đến 2h sáng. Nếu trong trường hợp cả mọi người đều không ai bầu ai thì sẽ vi phạm luật chơi và tất cả mọi người đều sẽ bị giết.]

-"Phải làm sao đây, làm sao bây giờ! Điều này thật kinh khủng!" Ánh Linh ôm đầu sợ hãi khóc thét lên.

-"Bình tĩnh nào Linh." Thư ôm bạn mình vào lòng.

-"Không! Tất cả chúng ta đều sẽ bị giết vì trò chơi quái ác này." Ký thì thầm mặt mày tái xanh.

-"Tất cả là tại cậu! Chính cậu đã lôi kéo mọi người vào trò chơi này!" Luân tức giận nắm áo Quý và đẩy cậu thật mạnh vào góc tường.

-"Thôi đi. Có trách nhau cũng chả giải quyết được gì." Trị bình tĩnh nói.

-"Cậu còn bênh cậu ta, trước giờ bao nhiêu rắc rối cũng đều do cậu ta gây ra. Bây giờ 1 người đã chết rồi, tiếp theo sẽ lần lượt từng người từng người trong số chúng ta!" Luân như điên loạn gào lên.

-"Chẳng phải chúng ta còn cách đó sao? Giờ điều quan trọng duy nhất là phải tìm ra Sói và thoát ra ngoài." Như Huỳnh lên tiếng.

-"Và người đóng vai Sói có thể là một trong những người đang đứng ở đây!" Trọng nghiêm mặt gằn giọng.

Mọi người đều im lặng nhìn nhau, thật không hiểu nổi ai trong số bọn họ là Sói. Mấy giờ trước họ còn vui vẻ ăn uống bên nhau, nhưng cho đến hiện tại thì trong lòng mỗi người ai nấy đều phải dấy lên nỗi nghi ngờ và nơm nớp lo sợ.

-"Trước mắt, chúng ta phải về phòng đã. Không thể đứng ở đây mãi được." Gia Đạt đề nghị.

-"Về phòng sao? Để tách chúng tôi riêng ra rồi từng người một sẽ bị giết à!" Luân ánh mắt đầy tia thù hằn.

-"Cậu có thôi đi không! Cậu có thật sự tin 1 trong số chúng ta là những kẻ giết người? Biết đâu còn có người ngoài cuộc nhúng tay vào hòng làm cho chúng ta nghi ngờ lẫn nhau thì sao!" Thư giận dữ quát vào mặt Luân.

-"Dù sao cũng là ban ngày, Sói sẽ không thể hành động được, quy định của trò chơi là Sói sẽ thực hiện nhiệm vụ giết người tầm khoảng 12h khuya, tớ nghĩ nó không dám liều lĩnh đâu." Đông Quang cất giọng.

-"Được rồi, mau thu dọn rồi chúng ta đi thôi. Đừng có tách rời nhau đấy!" Thư nhắc nhở.

Chúng ta nhất định phải tìm ra Sói!

Bạn đang đọc Who Are You? (Ma Sói) sáng tác bởi BiệtđộiAlietum
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiệtđộiAlietum
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.