Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1587 chữ

“Vũ Long cháu ra đây đi dạo với ta.” Vũ Thạch cất tiếng gọi đứa cháu.

“Ông nội người mang con đi đâu vậy?”

“Hai ông cháu mình đi dạo loanh quanh trong đây thôi, ta có chút chuyện muốn nói với cháu.”

“Ông nội người có chuyện gì muốn nói với cháu vậy?”

Vũ Thạch có chút trầm mặc không trả lời lại câu hỏi của Vũ Long, mà hỏi ngược lại.

“Vũ Long cháu có biết gia tộc ta có nguồn gốc thế nào không?”

“Ông nội có ai là người trong tộc mà không biết chứ?”

“Nguyên nhân mà chúng ta đến đây ở cháu cũng rõ ràng chứ?”

“Cháu rõ ràng.”

“Vì nguyên nhân đó mà người trong tộc mang rất nhiều thù hận.” Vũ Thạch nói đến đây lòng mang nhiều đắn đo, trong thâm tâm ông không muốn đứa cháu nội mình yêu quý cũng như những đứa trẻ trong tộc còn bé như vậy mang trong mình thù hận không muốn chúng phải gánh vác việc của người lớn nhưng ông không có quá nhiều lựa chọn.

Vũ Thạch gạt đi sự đắn đo khẽ mỉm cười với Vũ Long, trên nụ cười của ông ngoài tính thưởng thức đứa cháu hiểu chuyện của mình còn mang vẻ tang thương, nét buồn thoáng hiện trên đôi mắt của ông. Gia tộc gần như diệt vong người vợ của ông cũng chết khi phá vây Vũ Thạch lặng người nghĩ lại quang cảnh lúc ấy.

Vũ Long nhìn ông nội có chút thất thần, lo lắng hỏi: “Ông nội người làm sao vậy người có chỗ nào không khỏe sao?”

“Ta không sao chỉ là nhớ lại chút truyện xưa mà thôi.“

“Vũ Long ta muốn cháu đi ra ngoài đi khỏi nơi gia tộc ẩn cư, tuy cháu còn nhỏ nhưng tu vi cũng khá. Tuổi cháu còn nhỏ như vậy, để cháu đi ra ngoài thật nguy hiểm, nhưng chỉ có như vậy cháu mới phát triển được. Những người khác trong tộc dù có thiên phú tu luyện cùng cố gắng nhưng nếu tiếp tục phong bế ở nơi này trốn tránh, không gian và kinh nghiệm cho các cháu phát triển sẽ không nhiều. Chúng ta đã phong bế mình ở đây đã trăm năm rồi, cũng đã đến lúc đi ra bên ngoài, chỉ có đi ra bên ngoài chúng ta mới có hi vọng phục hưng lại gia tộc.”

Vũ Thạch nói: “Lần này sau lễ tưởng niệm các thân nhân bị thảm sát ngày ấy, gia tộc quyết định đưa một số đứa trẻ trong tộc ra bên ngoài đầu nhập vào các học viện nhằm gây dựng lực lượng. Vũ Long cháu sẽ là người chỉ huy của đám trẻ, tuy vậy sẽ phân mỗi đứa vào các học viện khách nhau, nhiệm vụ của cháu là tổ chức liên lạc mọi người lại với nhau trợ giúp nhau phát triển trong học viện. Mọi người sẽ được đưa đến các học viện thích hợp với bản thân để học tập. Ngoài ra khi khó ngăn các cháu có thể tìm đến Phong Nguyệt Các đó là thế lực của chúng ta sẽ được mở ra trong mấy ngày tới. Nhưng chỉ khi thật cần thiết cháu mới được tìm đến tránh bại lộ lực lượng của gia tộc.”

“Còn điều này cháu phải nhớ rõ Vũ Long báo thù không phải là tất cả, trong tộc nhiều người luôn đôn đốc thế hệ sau tu luyện thậm chí rất khắt khe quản giáo con cháu mình luôn nhắc nhỏ thế hệ sau nhớ lấy mối thù. Chúng ta sống không thể quyên đi những người đã ngã xuống để chúng ta còn sống, nhưng người chết họ cũng không hi vọng chúng ta sống trong thù hận. Đưa các cháu ra ngoài sống để các cháu tìm kiếm cho gia tộc chúng ta một con đường phát triển mới, để những thế hệ sau có thể sống tự do tự tai cùng xã hội mà không phải lẩn trốn nơi này cô độc, đó mới là điều mọi người cần.”

“Vũ Long cháu hiểu những gì ta đang nói chứ?”

Vũ Long suy nghĩ những gì mà ông nội nói với mình trong chốc lát rồi trả lời: “Vâng cháu hiểu phải làm gì rồi thưa ông.”

“Sắp phải đi xa rồi không biết đến ngày nào mới quay về, thời gian này cháu rành nhiều thời gian vui vẻ bên cha mẹ đi.”

“Thôi được rồi cháu quay về đi, trước hôm đi ta sẽ căn dặn cháu vài chuyện.”

Vũ Long thi lễ rồi một mình quay về để Vũ Thạch ở lại trong khuôn viên.

Khi Vũ Long vừa khuấn bóng 2 bóng người xuất hiện đi đến bên Vũ Thạch.

Đó là Vũ Quang em trai của Vũ Thạch và Lão Bá người vẫn thường ngồi dưới bóng cây đầu sơn cốc. Lão Bá tên thật là Tiêu Diệp là một thành viên vệ binh tinh nhuệ Vũ Phong đoàn vẫn luôn đi theo Vũ Thạch.

Vũ Quang nói: “Anh, để lũ trẻ ra ngoài như vậy có phải quá nguy hiêm không? Hay hoãn lại một thời gian đợi tới khi Phong Nguyệt Các lớn mạnh, có chút thực lực rồi hãy để chúng đi ra ngoài?”

Lão Bá tiếp lời nói: “Lão đại tuy chúng ta đã chạy khá xa phải cách Đường Minh đến 3 quốc gia lớn, khoảng cách tới Đường Minh cũng lên đến hơn 1 triệu km. Nhưng cũng phải cẩn thận những kẻ đó biết chúng ta còn sống thì cũng không tiếc giá nào mà diệt chúng ta đâu. Giờ trong tộc cũng chỉ có huynh là có cảnh giới Võ Đế thôi.”

Vũ Thạch biết hai người Vũ Quang và Tiêu Diệp lo lắng nói trấn an: “Hai người không cần quá lo, đã trăm năm rồi có lẽ chúng đã không còn truy lùng chúng ta, có khi chúng còn khinh thường lực lượng của chúng ta, sớm đã không để chúng ta vào mắt rồi. Lần này đưa ra ngoài cũng chỉ là những đứa trẻ, chỉ có người quản lý bên phía Phong Nguyệt Các là phải tốn công che dấu thân phận thôi. Trước lúc lũ trẻ đi ta sẽ thi triển hồn trận trên linh hồn lũ trẻ cho dù là Võ Đế đích thân tra xét cũng không tra xét được gì cả, nơi ẩn cư này của gia tộc sẽ không bị bại lộ. Chỉ có lực lượng sứ quán của Đường Minh ở Đình Chấn quốc cũng không làm được gì đâu.”

Lão Bá thấy Vũ Thạch nói vậy cũng cảm thấy an tâm hơn nói: “Đình Chấn quốc này tuy phồn thịnh nhưng nhân số lại không quá đông lãnh thổ lại quá rộng, chúng ta ẩn cư ở đây 100 năm cũng rất hiếm khi thấy có người lui tới khu vực gần đây săn bắt yêu thú.

Vũ Thạch nhìn Lão Bá gật đầu nói: “Vùng Rừng Đen này nằm trong địa phận của yêu thú khắp nơi đều có yêu thú cường đại chúng ta nhờ địa hình đặc biệt cùng trận pháp năng lượng cao siêu mới ẩn lấp mà không bị yêu thú phát hiện, cũng khó khăn lắm mới tạo ra được một vùng săn bắt thích hợp cho lũ trẻ rèn luyện, từ thành Gia Định của Đình Chấn quốc cách đây 12742km (Bằng đường kính trái đất) muốn đi được đến chỗ chúng ta phải vượt qua bao nhiêu lãnh địa yêu thú cấp 8 chưa kể đến còn có yêu thú cấp 9. Chưa cần đến những yêu thú cấp cao này chỉ riêng các bầy yêu thú cấp thấp thôi cũng đủ làm cho con người không dám tiến sâu vào khu Rừng Đen rồi. Khoảng cách đó cũng không phải là xa, ở thế giới của chúng ta thì nó rất nhỏ bé với chiến thuyền hiện đại thì chỉ mất vài tiếng là có thể đi đến nơi chúng ta trú ngụ nhưng bầu trời ở Rừng Đen là bầu trời của yêu thú. Con người không dám bay trên bầu trời Rừng Đen vì đó là hành động tự sát. Chỉ những chiến thuyền có khả năng ẩn láu gần như tảng hình tránh đi được tầm nhìn và cảm nhận của yêu thú mới dám bay trên Rừng Đen. Chiến thuyền như vậy rất ít, chúng ta có một chiếc cũng là nhờ lão tổ tông chuẩn bị sẵn đặt ở đây, nếu không ta cũng thật không biết nếu muốn đi ra khỏi khu Rừng Đen này chúng ta phải trả giá bao nhiêu người mới có thể ra được khỏi đây. Có mấy tu sĩ Võ Hoàng, Võ Đế dám đi săn sâu trong Rừng Đen này. Cho dù có bị lộ thì bọn chúng cũng không thể mang đại quân xông vào đây tìm kiếm chúng ta được sẽ dễ dẫn đến đại chiến với các đàn yêu thú chỉ sợ chưa kịp tìm chúng ta chúng đã tổn thất thảm trọng rồi. Chúng ta vào được đây là nhờ Lão tổ mưu tính xâu xa chuẩn bị cho hậu nhân chúng ta truyền tống trận đến nơi này. Kẻ thù vẫn đang tìm kiếm nhưng chúng không thể nghĩ được chúng ta lại ẩn láu ở một nơi như thế này được.”

Bạn đang đọc Vũ Long sáng tác bởi Black-Rain
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Black-Rain
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.