Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1531 chữ

Chiến đầu một hồi mà Vũ Long vẫn không gây được thương tổn nặng nào đáng kể trên người Cự Viên, sức chiến đấu của nó vẫn mạnh mẽ mà Vũ Long và 2 con linh thú đã bắt đầu thấy dấu hiệu xuống sức. Tiếp tục chiến đấu như vậy sẽ không giết được Cự Viên mà linh khí còn cạn kiệt trước, lúc đó Vũ Long và hai anh em nhà sói sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm. Vũ Long suy nghĩ một hồi rồi ra hiệu cho 2 anh em nhà sói tập trung công kích vào chân của Cự Viên mỗi khi nó sơ hở.

Bị vây công, tấn công mãi mà không giết được đối thủ Cự Viên liên tục nhận phải công kích tập trung vào chân. Lúc đầu chỉ là các vết thương nhỏ và nhẹ không nghiêm trọng không khiến nó bận tâm. Các vết thương như vậy lại tăng lên liên tục, hai chân của nó thương tích ngày càng nhiều, lúc này nó mới ý thức được các vết thương nhẹ tích tụ ngày càng nhiều đã trở nên nghiêm trọng. Giờ chuyển sang tấn công hai con sói đã không được nữa rồi. Từ đầu hai con sói vẫn luôn giữ khoảng cách an toàn với nó rồi mượn sự sơ hở khi nó chiến đấu với chủ nhân của chúng mà tiến hành công kích.

Cự viên dần mất đi sự linh hoạt trong di chuyển, rồi nó bắt đầu cảm thấy nặng nhọc, hai chân của nó bây giờ đã đầy những vết thương, máu chảy đỏ thẫm trên bộ lông xám tro. Các thương tổn đã vào đến gân cốt, nó giờ vẫn còn đứng thẳng được chưa có ngã, nhưng việc di chuyển đã trở thành khó khăn.

Vũ Long cũng đã mệt nhoài, hơi thở có phần gấp gáp rồi, duy trì một cuộc đấu dài như vậy dù có sự hỗ trợ của đan dược giúp khôi phục thì Vũ Long cũng thừa nhận không nổi. Đây là cách ma luyện bản thân mà Vũ Long nghĩ ra trong khi đi săn yêu thú đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm để tôi luyện thân pháp. Thân pháp của Vũ Long giờ đã đạt tới cảnh giới khá cao ngay cả các Võ Sĩ cũng khó mà có thân thủ như vậy. Chiến đấu với yêu thú có cảnh giới so với bản thân cao hơn mà không hề bị thương qúa nhiều khi cận chiến là một điều rất khó, không kể đến cậu lại không hề sử dụng pháp thuật chỉ dựa thuần túy vào pháp lực.

Cự Viên đã không thể di chuyển nó giờ đã không còn là đối thủ của Vũ Long, hai anh em nhà soi cũng không còn nhiều sức, không thể để chúng kết liễu Cự Viên được làm vậy có khi lại khiến chúng bị thương nặng thậm chí một trong hai anh em chúng còn mất mạng Vũ Long không thể làm như vậy. Tính rèn luyện đã không còn Vũ Long cũng lười nhác, cậu quyết đinh dùng pháp thuật tung ra một chiêu pháp thuật công kích cường đại kết liễu Cự Viên. Cự Viên đã không thể di chuyển không thể tránh được đòn công kích sinh mệnh nhanh tróng tiêu tan.

“Vũ Long sao trong trận chiến cháu lại dùng nối đánh đánh cận chiến vậy? Tuy cháu có tư chất hơn người, sức mạnh về thể chất cũng cao hơn hẳn so với các tu sĩ cùng cấp nhưng cháu chọn cách đánh cận chiến với một yêu thú cao hơn cấp độ của mình thật sự có phần quá nguy hiểm. Sao cháu không dùng pháp thuật từ khoảng cách nhất định công kích?” Vũ Thạch cất tiếng hỏi đứa cháu.

Vũ Long chưa kịp trả lời thì Vũ Thương đa quát hỏi: “Tuy con vẫn dùng pháp lực giúp cho những đòn tấn công bằng thương có uy lực không kém gì pháp thuật khi công kích, vết thương tạo ra từ công kích của binh khí dưới tác dụng của pháp lực thuần túy không kém gì pháp thuật công kích thậm chí còn tạo ra vết thương chí mạng nguy hiểm hơn nhiều so với pháp thuật, nhưng đánh cận chiến vậy rất nguy hiểm. Con làm vậy không thấy nguy hiểm sao? Dù sao con vẫn còn nhỏ, tuy thế giới này là một thế giới võ lực, trẻ con cũng có thể làm được những việc đến người lớn cũng không thể tưởng tượng được. Nhưng không có nghĩa là con có thể làm việc liều linh nguy hiểm đến tính mạng bản thân.”

“Ông nội, cha, con làm vậy vì muốn rèn luyện ý chí và kỹ năng, khi đối mặt với kẻ thù con sẽ không sợ hãi, mà tu sĩ chỉ biết dùng pháp thuật từ xa công kích khi đãnh với con thì khả năng cận chiến của con sẽ là đòn sát chiêu. Nó sẽ giúp con chiếm được không ít lợi thế.” Nói xong Vũ Long cười hì hì hướng mặt nhìn về phía mọi người.

Vũ Thạch xoa đầu đứa cháu yêu trên mặt lộ vẻ vui sướng: “Đánh cận chiến có rất nhiều nguy hiểm đặc biệt vết thương khi đánh cận chiến thường rất nghiêm trọng. Chủ động đánh cận chiến ở độ tuổi như Vũ Long đó là một bản lĩnh rồi, có mấy đứa trẻ ở tuổi như này mà không sợ hãi đối mắt cận chiến với yêu thú đây. Mỗi lần chiến đấu chỉ cần cháu cẩn thận suy nghĩ trước khi lâm trận là được. Con đường tu luyện riêng của mỗi người không ai giống ai hết.”

Vũ Thương định nói gì đó nhưng sau khi nghe Vũ Thạch nói thì lại thôi không nói nữa.

Mùi thức ăn phảng phất tỏa ra từ gian phòng bên cạnh.

“Long Huyền tài nghệ nấu ăn của con ngày càng điệu nghệ à.” Lão Bá đang ngồi trầm ngâm cất tiếng.

“Cha, Lão Bá mời hai người sang phòng bên dùng cơm. Long nhi con đỡ ông nội sang phòng bên dùng bữa. Vũ Thương không phải chàng định để cho cha ngồi đợi đấy chứ? Còn ngồi ngây ở đó làm gì?” Long Huyền thúc giục nói.

Bữa ăn diễn ra vui vẻ trong tiếng cười đặc bệt là Vũ Long.

Khi bữa ăn kết thúc mọi người vẫn ngồi quây quần nói chuyện một hồi. Nói chuyện được một hồi Vũ thạch nói: “Ăn xong rồi thì cháu đi nghỉ đi Long nhi, 3 ngày nữa ta sẽ tới gặp cháu.”

Vũ Long thi lễ rồi xin phép đi nghỉ.

“Thằng bé này thiệt là… mỗi lần nó kể về chiến đấu với yêu thú đều làm người khác muốn lên cơn đau tim mà.” Vũ Thương nói về Vũ Long.

Vũ Thạch nói: “Chỉ dựa vào pháp lực chống đỡ sự tấn công mà không hề bị thương quá nhiều mà chút ít vết thương đó cũng quá nhẹ à, thân pháp của Vũ Long cũng thật tốt. Ở tuổi của nó ta cũng không làm được cái việc chiến đấu vượt cấp như vậy đâu. Cơ thể Vũ Long mạnh mẽ như vậy có lẽ cũng do mẹ nó, Long Huyền là long huyết nhân, tộc có thân thể rắn chắc mạnh mẽ nhất trong các chủng tộc. Nếu nó mà dùng phép thuật công kích khi chiến đấu thì hai con yêu thú ý chết còn muốn nhanh hơn. Thậm chí Vũ Long có thể diệt sát ngay lập tức hai con yêu thú đó, chỉ là Vũ Long vẫn chưa nắm giữ thành thạo các kỹ năng chiến đấu của long huyết nhân mà thôi.”

Long Huyền nghe Vũ Thạch nói thì có chút ngượng ngùng nói: “Cha con đã cố dạy Vũ Long nắm giữ các kỹ năng nhưng thằng bé vẫn chưa thật thành thạo. Lúc thì thi triển được lúc thì không.”

“Không sao chuyện này không vội được.” Vũ Thạch xua tay nói.

“Mới Võ Đồ tầng 8 mà thiếu gia có thể chém giết yêu thú cấp 2 không mấy khó khăn như vậy cũng là hiếm thấy. Tuy là thiếu gia dựa vào trận pháp năng lượng và linh thú hỗ trợ nhưng đổi lại là người khác với hần ý hỗ trợ cũng không làm được như thiếu gia đâu. Rồi thiếu gia cũng sẽ nắm giữ thành thạo các kỹ năng đó thôi.” Lão Bá cũng mở miệng nói.

Những tiếng nghị luận trong phòng vẫn vang lên.

Thoáng cái 3 ngày đã trôi qua. Trong 3 ngày này phần lớn thời gian Vũ Long đều tu luyện và ngẫm nghĩ lại cảnh chiến đấu hôm trước trải qua.

“Ông nội nói hôm nay sẽ tới gặp mình không biết có chuyện gì đây.” Vũ Long tự hỏi mình.

Vũ Thạch đi trên hành lang tiến vào trang viên của Vũ Long hôm nay ông chỉ đi một mình mà không cho ai đi cùng.

Bạn đang đọc Vũ Long sáng tác bởi Black-Rain
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Black-Rain
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.