Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1430 chữ

Vũ Quang nói: “Nếu gia tộc có thêm một hai người có thể tiến vào Võ Đế thì với trận pháp năng lượng kết hợp với địa hình nơi đây thì dù bọn chúng kéo đến chúng ta cũng có thực lực mà chiến với bọn Chúng. Mà khu săn bắn dạo gần đây cũng không quá ổn định, có sự xuất hiện của nhiều yêu thú cấp cao, có lẽ chúng đánh hơi được cái gì đó lên thời gian tới hạn chế cho người trong tộc tiến vào thì hơn. Nếu chúng phát hiện có người sống ẩn lấp trong khu vực của chúng mà không phải tu sĩ vãng lai thì chúng ta cũng khó sống được với chúng nó.”

Lão Bá nhìn Vũ Quang mong muốn có thêm một hai người tiến vào cảnh giới Võ Đế mà cảm thấy ngao ngán nói: “Vũ Quang ngươi là đang nằm mộng đó à? Tưởng tiến vào cảnh giới Võ Đế dễ thế sao? Ngươi và ta ở Võ Hoàng bao lâu rồi mà người mới có Võ Hoàng tầng 7 thôi à, ta cũng đã ở cảnh giới Võ Hoàng tầng 9…” Nói đến đây Tiêu Diệp liền im bặt không nói gì nữa.

Ngày đó Tiêu Diệp vừa đột phá từ Võ Hoàng tầng 8 lên tầng 9 tiếp cận thêm gần với cảnh giới Võ Đế điều mà bao người tu luyện mơ ước. Nhưng cũng chính ngày đó khi chưa kịp vui mừng thì kẻ địch đến. Tiêu Diệp vốn là một trong hai phó thủ lĩnh dưới trướng của Tiêu Văn Tùng người chi huy 18000 vệ binh tinh nhuệ Vũ Phong đoàn có nhiệm vụ bảo vệ Vũ gia ở Hoàng Liên Sơn cũng chính là anh trai của Tiêu Diệp. Cái ngày ý cái ngày mà Tiêu Diệp đang mừng rỡ vì đã đuổi kịp anh trai thì cũng là cái ngày đen tối nhất trong đời mà Tiêu Diệp trải qua. Tận mắt chứng kiến anh trai cùng đám thuộc hạ và huynh đệ dưới trướng lần lượt ngã xuống không còn một ai, chỉ còn lại mình lão. Vợ và đứa con còn chưa ra đời của lão, lão cũng không biết họ sống chết thế nào. Rơi vào tay kẻ địch thì có cái kết cục gì tốt đẹp?

Vũ Thạch thấy Lão Bá nhớ lại chuyện đau lòng xưa, cố ý kiếm chủ đề nói ra làm cho Lão Bá phân tâm: “Lần này ngoài Vũ Long, còn có Vũ Bảo, Vũ Hạnh, Vũ Tuyết, Vũ Thắng, Vũ Đình Đồng sẽ được đưa ra ngoài. Ta để Vũ Hạnh, Vũ Tuyết cùng gia nhập và Bảo Linh học viện, học viện này chỉ có nữ nhân, Vũ Hạnh, Vũ Tuyết gia nhập vào đó cũng đỡ bị đám nam nhân gây phiền toái tránh cho sinh ra nhiều chuyện ngoài ý muốn. Trong số chúng thì ta lo nhất là Vũ Bảo tính hắn hơi ham chơi lại không có tính nhẫn nại, sợ sẽ gặp nhiều phiền phức tuy vậy hắn lại khá giảo hoạt cũng làm ta bớt lo. Về phần Vũ Long, Vũ Đình Đồng thì ta khá an tâm, hai đứa nó biết thu liễm, không kiêu ngạo lên không làm ta quá lo lắng. Lão Bá ngươi thấy có cần phải thay đổi ai trong số chúng không? Ta vẫn cảm thấy 6 đứa nhỏ này là an tâm nhất.”

Lão Bá vẻ mặt u buồn nhìn Vũ Thạch biết Vũ Thạch có ý tốt muốn giúp mình nhưng ông cũng không kìm được cảm xúc: “Lão đại ta ra đầu sơn cốc cảnh giới đây, còn về phần lũ trẻ thì ta thấy huynh quyết định vậy là hợp lý rồi cũng không có ai làm việc này hợp hơn chúng đâu.” Nói xong Lão Bá liền quay đầu rời đi.

Nhìn bóng của Lão Bá dần biến mất Vũ Thạch chỉ biết thở dài. Cái tên Lão Bá cũng là khi đến đây mọi người mới đặt cho Tiêu Diệp, vì mọi người để ý mỗi lần gọi tên thật của lão lại làm lão ủ rũ. Vì khi mẹ lão sinh ra lão không phải cha mẹ lão đặt tên cho lão, mà chính anh trai Tiêu Văn Tùng đặt tên cho lão là Tiêu Diệp.

Vũ Long trở về trang viên của gia đình mình thấy Vũ Thương đã đợi sẵn cậu trong phòng khách.

“Vũ Long lại đây với cha. Lại đây ngồi bên cạnh ta, ông nội đã nói chuyện với con rồi phải không?”

“Vâng thưa cha.”

“Con cảm thấy thế nào? Có cảm giác lo lắng, sợ sệt với trách nhiệm của mình chăng?”

“Nếu con nói không sợ thì là nói dối nhưng nếu nói là con sợ thì cũng không hẳn.” Vũ Long nói rồi ngừng lại trong giây lát rồi nói tiếp: “Thật ra con rất muốn được đi ra bên ngoài khám phá, mỗi lần nghe Lão Bá kể chuyện con đều mơ ước được đi đến những nơi mà Lão Bá kể. Con chỉ thấy hơi lo lắng một chút, sợ làm không tốt ảnh hưởng đến gia tộc.”

Vũ Thương nói: “Con cũng đừng nghĩ quá nhiều sẽ mang gánh nặng trong lòng. Cố làm hết sức của mình là được rồi, chuyện phục hưng gia tộc, rửa mối thù không phải chuyện của một mình con. Đưa mấy đứa trẻ bọn con ra ngoài là một việc mạo hiểm nhưng cũng không có cách nào. Chỉ có những đứa trẻ được sinh ra ở nới ẩn cư này mới có thể đi ra ngoài mà không bị nhận ra lai lịch, ông nội và các trưởng bối cũng là bất đắc dĩ mới phải làm vậy.”

“Công pháp tu luyện của con thì ông nội đã chuẩn bị sẵn cho con rồi, ta làm cha không biết làm gì cho con cả, đây là một ít cảm ngộ của ta khi tu luyện con cầm lấy mà tham khảo.” Vũ Thương đưa cho Vũ Long một quyển sách bằng da thú màu nâu sậm rồi lại nói tiếp: “Mỗi lần tu luyện khi lĩnh ngộ được điều gì ta đều viết vào đây. Nó đã ở bên ta từ hồi ta mới chỉ là một Võ Sĩ đến giờ, con cũng sắp là một Võ Sĩ rồi hi vọng nó giúp ích được phần nào cho con. Trong chiếc nhẫn này có 3000 linh thạch hạ phẩm, một ít đan dược và pháp khí con cũng cầm lấy đi. Ta cũng không thể cho con nhiều được sau này ra ngoài con phải biết tự lực thì mới mạnh mẽ được. Đây cũng là quy định của ông nội con. Mỗi đứa trẻ chỉ được cho 3000 linh thạch cùng một ít đan dược chữa thương và vài món pháp khí mà thôi tránh mang nhiều tiền của mà bị người khác mưu hại. Mà 3000 linh thạch hạ phẩm ta thấy là nhiều rồi đó con nhớ đừng để ai biết, một Võ Sĩ bên ngoài cũng không có nhiều vậy đâu, con phải biết dùng chúng cho hợp lý, có chỗ linh thạch ý cũng không khiến con gặp nhiều khó khăn khi bắt đầu cuộc sống mới ở bên ngoài.”

“Cha con có chuyện muốn hỏi.” Vũ Long nói: “Lão tổ Vũ Thiên Hải đi đâu rồi cha? Nếu như người vẫn ở Vũ gia thì ngày đó Vũ gia ta cũng không có kết cục như vậy.”

“Không ai biết lão tổ đã đi đâu. Nhưng chuyện này chắc có liên quan đến việc Ma tộc xâm lấn. Lam Long đại lục chúng ta thuộc về tinh cầu Lam tinh, từ hơn 300 năm trước tinh cầu của chúng ta đã bị Ma tộc cô lập chúng ta không thể đi hay liên lạc với các tinh cầu khác được nữa. Tuy vậy Ma tộc lại không chiếm đóng Lam tinh cầu, chúng chỉ cô lập chúng ta rồi thi thoảng có vài vụ đột kích từ ngoài không gian vào tinh cầu chém giết cướp bóc ít tài nguyên rồi lại rút đi. Ta cũng không hiểu Ma tộc đang tính toán âm mưu gì, lão tổ hồi đó tham gia đánh đuổi ma tộc xâm lấn nhưng trong một trận chiến người lại biến mất không thấy quay về, có lẽ người đã bị Ma tộc bắt giữ hoặc vì lý do nào đấy người đã đi đến tinh cầu khác.”

Bạn đang đọc Vũ Long sáng tác bởi Black-Rain
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Black-Rain
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.