Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 1 : Từ sơn thôn bước ra

Tiểu thuyết gốc · 1171 chữ

Chương 2 : Dự định

Lâm Hàn lúc trở về nhà thì đã là giữa trưa, sau khi chia tay cùng Từ Cương và hẹn ba ngày sau cùng xuống núi đi thị trấn.

Muốn xuống thị trấn là vì bán đi những thảo dược mà bản thân thu thập được, dù sao đây cũng là thu nhập duy nhất của Lâm Hàn lúc này.

Nhà của Lâm Hàn là một căn nhà gỗ nằm ở phía tây Thạch Tuyền thôn, không rộng cho lắm nhưng giờ chỉ có một mình hắn thì vẫn rất trống trải.

Đi qua mảnh sân nhỏ phơi đầy dược liệu khô, Lâm Hàn thoáng kiểm tra chúng rồi mới bước vào nhà. Ở đây toàn là mấy loại phàm dược cấp thấp dành cho người thường, chẳng đáng giá bao nhiêu. Cũng chỉ có mỗi gốc Tử Diệp thảo vừa bán mới là hạ phẩm Nguyên dược, giá trị xa xỉ, dù là thôn trưởng cũng mua không nổi nên mới đem xuống thị trấn bán.

Tất nhiên, xa xỉ hai từ chỉ là dành cho thôn nhỏ như Thạch Tuyền thôn, đem ra bên ngoài thì cũng chỉ là hàng hơi có giá một chút.

Đốt bốn nén hương cho bà bà, ánh mắt Lâm Hàn nhìn linh vị bà mà đầy cảm kích, bà ấy vừa nuôi dưỡng hắn vùa dạy cho hắn biết đọc biết viết biết các loại dược thảo, cùng với Thất thúc chính là ân nhân lớn nhất đời Lâm Hàn.

Rất tiếc, bà bà đã qua đời sớm, hắn vẫn chưa kịp báo ân !

Lại cơm nước một chút, Lâm Hàn mới tĩnh tâm ngồi trên giường lật xem hai quyển sách Thất thúc cho, trước tiên là cơ sở khẩu quyết.

Ở Khiếu Phong đại lục, tài nguyên dồi dào người tu luyện đông đảo. Trừ một vào trường hợp cá biệt thì tu vi thấp nhất đều là Phàm thể cấp ba, các loại công pháp chiến kỹ bí pháp càng là như sao trên bầu trời đếm cũng đếm không xuể.

Tuy nhiên, cơ sở khẩu quyết thì là một thứ khác loại. Nó do vị đại năng đầu tiên của đại lục này sáng tạo ra, lại thêm qua các đời hiền giả nâng cấp sửa chửa, cuối cùng đã trở thành bản khẩu quyết hoàn mỹ nhất cho giai đoạn Phàm thể, đồng thời nó cũng được lưu truyền rộng rãi khắp nơi. Chỉ cần có chút tiền là có thể tìm mua về một quyển.

Nhà của thôn trưởng chính là có một bản như vầy nên Triệu Đằng lúc trước mới không thèm để ý.

Tuy nhiên, người khác ra sao Lâm Hàn không biết, với hắn thì thứ này đã rất quý giá rồi. Hắn vốn còn định lấy tiền bán Tử Diệp thảo ra mua nó nữa đó chứ !

Tu luyện phân chia làm bảy cảnh giới, trong đó Phàm thể cảnh là giai đoạn cơ sở nhất.

Phàm thể cảnh lại chia ra làm chín cấp nhỏ, ba cấp đầu chỉ cần rèn luyện thích đáng là có thể đạt được, cơ thể sẽ có hai trăm cân ( kg ) sức mạnh, những tầng sau thì phải có cơ sở khẩu quyết thì mới tiến bộ nhanh được.

Mà sau khi đạt cấp chín đỉnh phong thì có thể đột phá đên Nguyên Thể cảnh, chính thức đặt chân lên tu luyện lộ.

Cơ sở khẩu quyết không dài không ngắn, vẻn vẹn chỉ có hai ngàn chữ ghi lại cách hô hấp có thể giúp bản thân tiêu trừ mệt mỏi đồng thời hấp thụ hết dinh dưỡng trong thức ăn. Việc Lâm Hàn cần làm là phải biến nó trở thành bản năng của cơ thể, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng điều sử dụng.

Buông xuống quyển sách, Lâm Hàn không vội vã mà thực hiện ngay, thời gian không gấp rút, trước tiên đọc luôn quyển cơ sở quyền pháp đi đã.

Mở ra cơ sở quyền pháp, một trang giấy ố vàng bỗng từ trong đó rơi ra gây nên sự chú ý của Lâm Hàn.

Cẩn thận nhặt lên, ánh mắt hắn lập tức trợn tròn khi nhìn thấy bên trên đó ghi lại là một bản Hạ cấp chiến kỹ hoàn chỉnh.

Man Ngưu quyền.

Công pháp chiến kỹ trên Khiếu Phong đại lục được phân loại giống nhau, bỏ qua bậc cơ sở thì có thể chia làm Hạ Cấp, Trung cấp, Cao cấp, Đỉnh cấp, Thánh cấp, mỗi bậc lại phân làm thượng trung hạ tam phẩm.

Man ngưu quyền là hạ cấp hạ phẩm chiến kỹ, ở bên ngoài mặc dù cũng chỉ là hàng thông dụng nhưng với nơi như Thạch Tuyền thôn thì lại là một báu vật, ít ra kể cả thôn trưởng cũng không có được.

Vậy mà Thất thúc lại đưa nó cho Lâm Hàn, điều này làm hắn như có một dòng nước ấm chảy qua tim.

" Cám ơn, Thất thúc !!"

Ba ngày sau, trước cổng Thạch Tuyền thôn.

Lâm Minh một thân một mình đứng dựa lưng vào một gốc liễu già, hai mắt hắn nhắm lại thật chặt, ngực thì cứ hô hấp đều đều theo một tiết tấu kỳ lạ. Trời sáng vô cùng giá rét nhưng hắn vẫn mặc một bộ áo gai thô mà không hề có cảm giác gì, thân thể bé nhỏ mười tuổi vẫn sừng sững tại đó.

" Yo, đến sớm thế "

Ngay lúc này, âm thanh của Từ Cương vang lên gọi tỉnh Lâm Hàn.

" Ngươi tới chậm "

Lâm Hàn mở mắt ra quét Từ Cương một cái rồi nhàn nhạt nói, xong hắn quay về người trung niên bên cạnh Từ Cương khẽ cúi chào.

" Chào Từ Thúc "

" Ừm, Tiểu Hàn ngoan "

Từ Thúc là một vị đàn ông trung niên vạm vỡ, nhìn với Từ Cương hoàn toàn không giống hai cha con. Ông nghe Lâm Hàn thì cười chất phác một tiếng rồi chào

" Cũng tại đứa nhỏ này, lề mà lề mề nên mới đến trễ !"

" Cha, nào có ai nói con mình như vậy !"

Từ Cương trợn trắng mắt phản đối, sau đó vẻ mặt xấu xa nhìn về Lâm Hàn nháy nháy mắt.

" Là ngươi đến sớm mà, phải không Tiểu Hàn Hàn !"

Ba chữ cuối đặc biệt kéo đến dài làm Lâm Hàn nổi hết da gà, dưới dâm uy của thằng bạn xấu hắn đành ngậm ngùi gật đầu thừa nhận.

" Haha, đừng nháo nữa. Chúng ta lên đường thôi !!"

Từ Thúc nhìn hai đứa cười to rồi dẫn đầu, Lâm Hàn và Từ Cương cũng vội vã bước theo sau.

Thân ảnh ba người khuất dần cho đến khi mất bóng, và họ không biết rằng đây cũng là lần cuối họ nhìn thấy được Thạch Tuyền thôn yêu quý của mình.

Bạn đang đọc Võ Luyện Thần Quyền sáng tác bởi RunM
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RunM
Thời gian
Lượt đọc 1100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.