Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thời Gian Ngưng Đọng Lúc Nửa Đêm

Phiên bản Dịch · 1713 chữ

Hạ Nghiễm giả bộ như mơ mơ màng màng: "Tỷ tỷ."

Sau đó lại trở mình, bất động.

Hoàng tỷ sững sờ, sau đó cười cười: "Hoá ra là đang nói mớ."

Từ đó trở về sau, cứ đến nửa đêm, Hạ Khiết Khiết đều đúng hạn biến thành pho tượng màu vàng kim.

Ngày hôm sau, Hạ Nghiễm kiềm chế nhịp tim, nhìn chằm chằm thiếu nữ bên cạnh đếm thời gian.

Sáu mươi giây!

Vừa hết thời gian, mọi thứ đều trở lại bình thường.

Ngày thứ ba, Hạ Nghiễm lại có phát hiện mới.

Cậu làm một thử nghiệm nhỏ, chính là di chuyển đồ vật.

Khi hoàng tỷ vừa biến thành pho tượng, cậu lập tức xé tan cái gối của mình thành từng mảnh, rồi quăng ra ngoài.

Vừa hết thời gian, cái gối lập tức khôi phục lại hình dạng và vị trí cũ.

Ngày thứ tư, Hạ Nghiễm cuối cùng cũng có thể đưa tay giữ lấy hoàng tỷ ở bên cạnh.

Trước khi ngủ, cậu cứ nắm mãi một lọn tóc của hoàng tỷ, nhất định không chịu buông tay, Hạ Khiết Khiết đương nhiên cũng thuận theo ý cậu.

Đợi đến thời gian quỷ dị kia.

Hạ Nghiễm vận nội lực, chém xuống lọn tóc dài ngang eo kia.

Nhưng tóc không hề bị tổn hại chút nào.

Hạ Nghiễm nhíu mày, hắn lại thử lay lay pho tượng hoàng tỷ, nhưng hoàng tỷ cũng không nhúc nhích chút nào.

Giống như thân thể này của cậu đã thuộc về không gian quỷ dị này vậy, vĩnh viễn không thay đổi.

Mỗi ngày cậu đều thử nghiệm một chút…

Hạ Nghiễm cuối cùng cũng biết khoảng thời gian quỷ dị đó là gì.

Đó là thời gian ngưng đọng!

Cứ đến nửa đêm, thời gian sẽ ngừng lại. Chỉ là lúc này phạm vi thời gian ngừng lại là bao xa? Thế giới xung quanh sau khi thời gian ngừng lại sẽ như thế nào? Vì sao thời gian lại ngừng? Sau khi thời gian ngừng lại có phải chỉ có một mình cậu trong thế giới đó hay không? Ranh giới giữa lúc thời gian ngừng lại và thời gian thường như thế nào, Hạ Nghiễm cũng không rõ. Cho nên tạm thời không có cách nào để biết.

Thế giới bên ngoài cánh cửa kia rốt cuộc có cái gì, trong lòng Hạ Nghiễm bỗng tràn ngập sợ hãi.

Điều khiến cậu nghi ngờ nhất chính là phải chăng thời gian ngưng đọng trong một phút này cũng thuộc về hai mươi bốn giờ trong ngày?

Nếu thực sự như vậy, thì có thể với người khác, một ngày có hai mươi bốn giờ, còn với cậu, một ngày có hai mươi bốn giờ một phút?

Hạ Nghiễm thử nghiệm rất nhiều cách khác nhau, nhưng chung quy cũng không dám bước ra ngoài. Từng ngày cứ như vậy trôi qua.

Mùa đông qua đi, tiết trời cũng ấm dần.

Nhánh dương liễu xanh mướt nhuốm màu sương sớm thành màu xanh.

Hạ Khiết Khiết cuối cùng cũng nhớ ra nàng phải đi chùa lễ Phật, thế là bắt đầu tranh thủ thời gian xin xuất cung.

Hoàng đế bị nàng làm phiền đến chết mất, quyết định cho hai tỷ đệ “vật lưu niệm” này xuất cung, dặn dò ra ngoài an phận một chút. Sau đó phái hai cao thủ đại nội đi theo để đảm bảo tôn nghiêm của hoàng gia.

Thế là Hạ Khiết Khiết ôm đệ đệ, chọn y phục gọn nhẹ xuất cung, hướng đến phân viện của thiền viện Lục La thuộc Bồ Tát đạo tràng ở phía bắc kinh thành.

Trước khi xe ngựa rời khỏi cung, Trân phi bế theo tiểu công chúa, chạy tới nói nàng cũng muốn đến Bồ Tát đạo tràng. Hạ Khiết Khiết nghĩ, dù sao xe ngựa cũng khá rộng rãi, cho Trân phi đi chung cũng được.

Trên đường đi, nữ nhân có thể làm cô cô của Hạ Khiết Khiết nói không ngừng nghỉ, nàng kể chuyện trời nam biển bắc, nói hết cái này đến cái kia. Hạ Khiết Khiết chỉ “dạ”, “vâng” gật đầu, miễn cưỡng tỏ ra yếu ớt.

Trân phi cũng là người đã trải qua đủ loại sóng to gió lớn trong cung, nếu không thì sau khi sinh hạ tiểu công chúa cũng sẽ không bị vô sinh, nhưng dù sao thì nàng vẫn còn sống.

Cho nên, nàng đương nhiên nhìn ra tâm tình khẩn trương của Trưởng công chúa. Nàng chủ động chọn những chủ đề Trưởng công chúa có thể trò chuyện, nói về những điều hay của Phật môn, những hoạt động gần đây của Phật môn trong kinh thành.

Chẳng mấy chốc, hai người bắt đầu trò chuyện sôi nổi, chỉ còn lại tiểu hoàng thúc và tiểu công chúa mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Chỉ khác là tiểu hoàng thúc giả vờ mê mang, còn tiểu công chúa thì mê mang thật.

Tiểu công chúa họ Hạ, tên Lệnh Nguyệt.

Tự viện Từ Hàng tọa lạc trên ngọn núi Phật giáo nổi tiếng ở phía Bắc kinh thành.

Dưới sự bảo vệ của hai tên thị vệ, Trân phi và ba đứa trẻ bước thêm mười bậc thang, vòng qua mấy bức tường màu vàng, đại điện nghiêm trang to lớn cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.

Trân phi đốt hương, thần sắc vô cùng thành kính, đôi mắt mang theo chút bi thương, nhìn về phía tượng Bồ Tát thông minh tài trí hơn người, nàng cúi người vái lạy thật sâu, sau đó hành lễ cúng bái.

Hạ Nghiễm ngang nhiên đi lòng vòng tứ phía, tìm kiếm cái gọi là “cơ duyên”, mặc dù khả năng không lớn, nhưng khó có một lần được ra khỏi cung, nếu có thể kéo theo tỷ tỷ chạy trốn thì tốt.

Hơn nữa, khoảnh khắc thời gian ngưng đọng lúc nửa đêm luôn khiến cậu cảm thấy thế giới này không đơn giản như vậy.

Với nội lực mạnh mẽ hừng hực như Hạ Nghiễm, việc đi đi chạy chạy với cậu chẳng là gì cả, thế nên chẳng mấy chốc cậu đã bỏ lại hoàng tỷ ở phía sau. Trong tiếng gọi í ới “Tiểu Nghiễm, Tiểu Nghiễm, đệ chờ tỷ một chút” của hoàng tỷ, cậu nhanh chóng chạy sâu vào trong tự viện Từ Hàng, chỉ cần đến được Tàng Kinh Các, dùng thân phận cậu nhỏ hoàng gia của mình, xông vào trong đó, tuỳ ý chọn mấy quyển kinh mà lật ra đọc, thế thì thực là năm ăn năm thua, không mất gì cả.

Nhưng Tàng Kinh Các làm gì dễ tìm như vậy?

Cậu đã đi khắp tự viện Từ Hàng nhưng cũng không tìm thấy.

Hạ Nghiễm chạy vào con đường cuối cùng, tường vàng hai bên cổ kính, đơn giản mà sáng sủa, dưới chân tường gạch phủ lên một lớp rêu mỏng.

Cậu nhóc hoàng gia chạy lạch bạch về phía trước, nhanh chóng đến cuối đường.

Cuối đường là một cổng vòm, bên trong vọng ra tiếng quét sân sàn sạt.

Ánh mắt Hạ Nghiễm sáng lên, cậu biết mình đến nơi rồi.

Hạ Nghiễm bước chậm lại, từ từ đi vào trong.

Nhưng mới chỉ bước đến gần cánh cổng, cậu cảm nhận được một luồng nội lực nhẹ nhàng hướng về phía mình, giống như một trận gió nhẹ, khiến người cảm thấy ấm áp thoải mái, nhưng lại đẩy người ta lui về ngàn dặm.

Lui?

Hay không lui?

Đó chính là vấn đề.

Hạ Nghiễm chọn lui lại phía sau, thân hình lảo đảo như bị mất thăng bằng, ngã vào nền gạch xanh ngói cứng lạnh.

Lão hòa thượng.

Ngươi cứu?

Hay không cứu?

Đó cũng là vấn đề.

Lão tăng quét rác bên trong cũng không có lựa chọn nào khác, thân hình ông ấy như gió, tăng bào trắng bay bay, tay trái đỡ lấy eo cậu bé, tay phải còn đang cầm cây chổi.

“Tiểu thí chủ.”

Gương mặt lão tăng có chút đau khổ, hàng lông mày trắng kéo dài từ khóe mắt rủ xuống. Ông ấy cũng không hề khinh khi đứa trẻ nhỏ có thể chưa biết nói chuyện này.

Chúng sinh bình đẳng, huống chi là một đứa bé?

“Đi lạc sao?”

Lão tăng lại hỏi.

Trên đường đi, Hạ Nghiễm luôn tự hỏi làm sao để đối phó với những tăng nhân Phật giáo này. Hiện tại nhìn thấy dáng vẻ lão tăng này, cậu đã có câu trả lời rồi.

Cậu nhẹ nhàng đưa một ngón tay lên, đặt giữa mình và lão tăng, cất giọng non nớt: “Không có đi, cũng không có lạc.”

Lão tăng nhẹ giọng cười: “Lão nạp nghĩ sai rồi. Vậy thí chủ đến đây làm gì?”

Hạ Nghiễm dùng câu chữ thô ráp diễn tả: “Ở đây xinh đẹp.”

Lão tăng ngạc nhiên: “Xinh đẹp?”

Hạ Nghiễm dang chân, xoay người ngồi xổm ở góc tường trong nội viện. Trong góc tường đang có một đám cúc nở rộ cuối thu, cậu bé nhẹ nhàng cúi người, lắc lắc cái mông nhỏ, khuôn mặt nhỏ bé tiến lại gần hít hà, sau đó tươi cười.

Dưới ánh chiều tà, Hạ Nghiễm tắm mình trong ánh nắng vàng rực rỡ, gương mặt mơ hồ hiện lên một sự trầm tĩnh và thánh thiện.

Sắc mặt đau khổ của lão tăng dần dần giãn ra, ông ấy cũng cảm nhận được niềm vui của cậu bé.

Đó là hương thơm của hoa.

Đói thì ăn, buồn ngủ thì đi ngủ, trời mưa thì thu dọn quần áo, trời nắng thì đem phơi chăn mền.

Trăng sáng, hoa thơm.

Chỉ cần tâm tĩnh lòng an, thì làm gì có chỗ cho muộn phiền?

Thế gian này kẻ ác rất nhiều, nhưng dù Kim Cương trừng mắt, tay cầm giới đao cũng không thể tiêu diệt tất cả kẻ ác trên đời. Nhưng chỉ cần có một tấm lòng từ bi, một trái tim an lạc là đủ rồi.

Lão tăng lẩm bẩm một tiếng mô Phật: “A Di Đà Phật, Lão nạp tên Vô Hoa.”

Bạn đang đọc Vô Địch Tiểu Hoàng Thúc (Dịch) của Tiễn Thủy II
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Alice.Tu.Quynh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 316

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.