Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Miệng Quạ Đen(2).

Phiên bản Dịch · 2027 chữ

Một nam tử trẻ tuổi mặc áo đuôi tôm có gắn thêm một cái nơ màu đen trên cổ, đứng ở cửa của phòng khách quý, nhìn về phòng thay đồ nam của câu lạc bộ, cười nhẹ nói với các đồng đội bên cạnh:

- Năm nay đại học Tùng Thành có Lâm Khuyết gia nhập, không thể quá coi thường, có thời gian nên đến quan sát bọn hắn thi đấu.

- Hội trưởng, chỉ có một tên Lâm Khuyết thì sao chúng ta phải sợ, hắn có tài cán gì mà phải khiến cho học viện Tam Giang chúng ta quan sát?

Cạnh hắn là một thanh niên có thân hình cao lớn, mặt có vài phần ngây thơ đang re vẻ lấy lòng nói:

Nếu ở thời cổ đại, sư huynh có thể được tôn lên làm thần tiên rồi.

- Làm gì có, chỉ là người cổ đại kiến thức hạn hẹp thôi.

Nam tử mặc áo đuôi tôm đắc ý cười một tiếng, hay chân hắn không chạm đất, cách mặt đất khoảng mười centimet.

Hắn cứ lơ lửng như vậy, thuận thế lướt đi trên hành lang hẹp dài ở khu khách quý.

Ghế của khách quý hàng sau cao hơn hàng trước, thanh niên áo đuôi tôm vừa lướt qua mấy hàng ghế, bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc:

- Cù Huy à, cái tính thích thể hiện của ngươi vẫn như cũ a!

Thanh niên áo đuôi tôm Cù Huy quay đầu lại, chỉ thấy một thanh niên mạc bộ võ phục màu trắng đang đứng ở rìa của hàng ghế, khoanh tay trước ngực nhìn hắn. Người này cao một mét tám, đầu tóc rối bời, mắt có quầng thâm, vẻ mặt hiện ra sự mệt mỏi tựa như nhiều ngày không ngủ.

- Ha ha, Hứa Vạn Niên a, ngươi cũng không thay đổi gì, vẫn mang bộ dạng lưu manh này.

Cù Huy cười lạnh một tiếng:

-Ta thể hiện như vậy đấy, nên mới không thất bại đến nỗi bị tân sinh của câu lạc bộ đánh bại.

Hội trưởng của câu lạc bộ võ đạo, đại học Bắc Sơn Hứa Vạn Niên khẽ cười nói:

Không cần ly gián, ta thật sự tâm phục khẩu phục Bành sư đệ, không đôi co với ngươi, đi đứng nhớ cẩn thân dưới chân.

Liếc mắt nhìn hắn ngồi xuống, Cù Huy vừa lướt về hàng ghế mà trường hắn được xắp xếp, vừa nghi ngờ nói:

- Hứa Vạn Niên uống lộn thuốc hay sao, mà lại dễ dàng bỏ qua sự trêu chọc của ta như vậy.

- Chắc chắn là uống lộn thuốc, bằng không sao lạ nói sư huynh ngã xuống được chứ, lại nói cẩn thận dưới chân? Hội trưởng bay trên không trung chứ có phải đi bộ đâu?

Thanh niên có thân hình to lớn, một mặt ngây thơ vừa nói vừa buồn cười.

- Đúng vậy, toàn bộ những người owr đây, khó ngã nhất là sư huynh a!

Những thành viên khác của học viên Tam Giang nhao nhao phụ họa theo.

Cù Huy cũng cảm thấy buồn cười, nhịn không được quay đầu nhìn về Hứa Vạn Niên:

- Lời này của hắn rốt cuộc là có ý gì?

Ầm!

Cù huy vừa nói xong quay đầu lại, liền đụng phải cây cột chống mái vòm, đụng mạnh đến nhức cái mũi xém tí chảy cả nước mắt. Đau đến quên duy trì dị năng, ngã ngữa về sau, các thành viên câu lạc bộ phải hò hét đỡ lấy.

- Cái cmn kiến trúc gì kỳ vậy, giữa đường xây cây cột!

Thanh niên ngây thơ tức giận, mắng một tiếng trách tội cây cột.

Lúc này, bọn hắn đã đi đến hàng ghế cuối.

Cù Huy một lần nữa bay lên, áo đuôi tôm vẫn gọn gàng, ánh mắt hắn đanh lại nhìn về Hứa Vạn Niên:

- Ta ngã xuống thật...

“Cây cột ở đây to như vậy, vậy mà cả nhóm của người của mình đều không ai thấy.”

Ở trên hàng ghế đại học Bắc Sơn, Hưa Vạn Niên nhìn thấy Cù Huy ngã xuống, cười hắc hắc, nói với các thành viên khác:

- Có trông thấy không?

- Hứa sư huynh, đây là dị năng của huynh à?

Các thành viên trong câu lạc bộ nhao nhao hỏi thăm, một thanh niên thanh tú nét mặt có vài vết tàng nhang, suy nghĩ rồi hé miệng hỏi thăm.

Hứa Vạn Niên đắc ý nói:

- Đúng vậy, trước đó ta không cảm nhận được, còn tưởng mình chỉ là vô ý nói ra lời xui xẻo thôi, lúc được lúc không. May mắn được bành sư đệ chỉ điểm, tìm người giúp ta kích hoạt được dị năng “miệng quạ đen” này.

Đang khi nói chuyện, hắn vỗ vỗ bả vai thanh niên bên cạnh.

- Hả?

Vẻ mặt thanh niên bị vỗ vai mờ mờ mịt mịt.

Mọi người đều cao hứng cười nói, chỉ có thanh niên này một mặt như đang suy nghĩ về cái gì.

-Không có gì, Bành sư đệ, ngươi tiếp tục suy nghĩ về vấn đề vật lý vận động thế giới của ngươi đi.

Hứa Vạn Niên cười ha ha hai tiếng, lại vỗ bả vai của Bành Nhạc Vân lần nữa.

Bành Nhạc Vân có lông tơ lưa thưa xung quanh miệng, làn da có thể so với nữ sinh, dáng vẻ không tính là xuất chúng, nhưng có vẻ rất gọn gàng. Hắn nghe thấy lời Hứa Vạn Niên nên cũng không hỏi nữa, quay đầu lại, hai mắt trống rỗng nhìn phía trươc, tiếp tục suy nghĩ về nhân sinh.

- Hứa sư huynh, dị năng của huynh có khả năng tổn hại như thế nào?

Thanh niên mặc tàn nhang hỏi.

Hứa Vạn Niên cười trả lời:

- Hiện tại hiệu lực chỉ ở trình độ phá rối, hơn nữa sẽ gây ra đau đầu mà lại không hiệu quả.

Nói đến đây, hắn có ý khoe khoang, chỉ hai người đang từ phía dưới đi lên:

- Ta sẽ biểu diễn cho các ngươi xem một lần.

Lâu Thành và Thái Tông Minh đi theo chỉ thị từ bộ đàm, tiến đến vị trí công tác của bọn hắn, vừa bước lên trên mấy bậc thang, bên tai chợt có giọng nói vang lên:

- Chào, hai vị bạn học.

Quay đầu nhìn lại, Lâu Thành thấy mmột nhóm người mặc võ phục của đại học Bắc Sơn, trên mặt lập tức hiện ra nét nghi hoặc.

“Gọi mình làm cái gì?”

“Bành Nhạc Vân cũng đứng ở đây sao?”

Hứa Vạn Niên nét mặt chân thành nói:

- Phía trước trơn trượt, vừa rồi có người té ngã, ngươi phải chú ý dưới chân, không khéo sẽ ngã a.

- À, Cảm ơn!

Lâu Thành cảm kích trả lời.

Đột nhiên, nội đan trong bụng hắn phản ứng một cái, tinh vân xung quanh bành trướng ra rồi nhanh chóng co vào.

Hả? Lâu Thành ngẩn người, nội đan đã khôi phục lại, không có khác biệt gì.

Đã xảy ra chuyện gì? Hắn cau mày nghi hoặc, cùng Thái Tông Minh bước lên.

Một bước, hai bước, ba bước... Bọn hắn đã đi đến vị trí cuối, nhìn xuống toàn bộ võ quán.

- Lạ vậy, sao không có hiệu quả?

Các thành viên đại học Bắc Sơn đang chờ xem kịch vui, đều nhìn qua Lâu Thành trợn mắt há mồm.

Hắn bình yên vô sự!

Hứa Vạn Niên cũng kinh ngạc, đứng thẳng người lên, bước ra khỏi hàng ghế, tỉ mỉ nhìn bọn Lâu Thành. Nhưng Lâu Thành vãn như củ nhảy nhót tưng bừng, không có biểu hiện gì khác lạ.

“Xảy ra chuyện gì?” Hứa vạn khó hiểu quay người lại.

Đúng lúc này, chân hắn bị trợt, không kịp điều chỉnh trọng tâm, chuẩn bị ngã sấp xuống.

Một cái tay đưa ra, vững vàng đỡ hắn, ngăn cho hắn khỏi té ngã.

- “Ngôn linh” thất bại, sẽ có phản phệ tương ứng.

Bành Nhạc Vân luôn luôn suy nghĩ viển vong không biết lúc nào đã thanh tỉnh lại, ánh mắt trầm tĩnh nói.

- A? Bành sư đệ, vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Hứa Vạn Niên đứng vững thân thể, kinh ngạc hỏi một câu.

Vì sao hắn lại thất bại?

Bành Nhạc Vân lắc đầu, ý bảo hắn cũng không rõ, sau đó, hắn thu hồi lại ánh mắt, trầm thấp tự nói một câu:

- Ta ngửi thấy mùi vị tinh không...

Ánh mắt của hắn lần nữa trống rỗng.

Hứa Vạn Niên nghi ngờ không thôi.

Nghi thức khai mạc của đại học võ đạo hội toàn quốc chuẩn bị bắt đầu, Đầu tiên là tiết mục biểu diễn của đội diễn tấu của đại học Tùng Thành, tiếp theo là đội múa với dáng người xinh đẹp thể hiện những vũ đạo sống động.

- Xem hết tiết mục múa này là có thể ngủ một giấc rồi!

Thái Tông Minh rất có kinh nghiệm, ngáp một cái nói.

Lâu Thành cũng cố ý làm ra vẻ sợ hãi:

Lễ khai giảng, hiệu trưởng nói cả nữa giờ, hôm nay mà cũng như vậy, thì ông ta có tyhể bị quần chúng đánh hay không?

- Có bị đánh hay không thì ta không biết, nhưng hôm nay không chỉ có ông ta nói nhãm. Mấy ngày trước ta có xem thử đoạn clip khai mạc võ đạo hội, lời nói của hội trưởng liên hiệp võ đạo hội vẫn còn ở trong đầu, xém chút nữa bị hắn thôi miên không tỉnh dậy được.

Thái Tông Minh ra vẻ hi sinh vì chính nghĩa.

Ở hàng ghế khách quý, khu vực của đại học Bắc Sơn, Hứa Vạn Niên nghe “đôi lời” phát biểu của hiệu trưởng đại học Tùng Thành. Hai mắt hắn rõ ràng trũng xuống, muốn ngủ lại không dám ngủ, hôm nay được trực tiếp trên toàn quốc a.

- Khả năng nói thật kinh khủng...

Bên cạnh hắn, khóe miệng thanh niên tàn nhang giật giật:

- Hứa sư huynh, huynh có thể dùng năng lực “miệng quạ đen” lên lão hiệu trưởng này không, cho lão ta quên lời hay đột ngột đau tim cũng được...

Hứa Vạn Niên trầm mặc một lát, thở dài:

Ta cũng định như thế, nhưng cmn khoảng cách quá xa.

Hắn nhìn về phía Bành Nhạc Vân bên cạnh, rồi nói:

Những lúc như thế này, ta thật hâm mộ và sùng bái bành sư đệ, mặc kệ xung quanh có trời sập núi lỡ, hắn vẫn có thể suy nghĩ nhân sinh, suy nghĩ viển vông. ta nghi ngờ, thaạt ra dị năng của hắn là “ngủ mở trừng mắt.”

- Ta cũng siêu hâm mộ Nhạc Vân sư huynh, có thể ngẫn người suy nghĩ trong tình trạng như thế này.

Một thành viên khác phụ họa nói theo.

- Các ngươi nói nhỏ lại.

Ngồi phía trước là lão sư chỉ đạo của đại học Bắc Sơn, ông ta tầm tuổi trung niên đầu đã bạc, hốc mắt lõm sâu, khí chất cứng nhắc, danh tiếng xem ra không tệ, tất cả mọi người lập tức im lặng.

Nửa giờ về sau, Thái Tông Minh hai mắt ngốc trệ, lung lay buồn ngủ:

- Tiểu Tranh, chúng ta nói gì đi, bằng không ta sẽ ngủ gục rồi lăn xuống dưới, đến lúc đó sẽ thành trò cười cho cả nước a!

- Ta thấy hiệu trưởng sẽ nhanh kết thúc thôi, hôm nay nhiều nhân vật quan trọng, mỗi người phát biểu vài câu, nếu ông ấy nói quá dài, nghi thức khai mạc sẽ kéo dài đến buổi sáng ngài mai luôn!

Lâu Thành tự an ủi mình.

Không khí háo hứng từ hai buổi biểu diễn trước đã mất hết.

Lâu Thành vừa mới dứt lời, thời gian đọc diễn văn có vẻ như thật sự có giới hạn. Hiệu trưởng “Đại nhân”vậy mà dừng lại, miễn cường bỏ micro nói lời kết thúc, khuôn mặt vẫn chưa thỏa mãn, cúi đầu chào mọi người rồi đi xuống.

Bộp Bộp Bộp!

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Bản Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YoDkraken
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.