Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Miệng Quạ Đen(1).

Phiên bản Dịch · 1772 chữ

Nửa giờ sau, trước cửa nhà khách.

- Rất may mắn là lần này không có xảy ra chuyện gì, nếu như vì chuyện của các ngươi mà làm ra hỗn loạn gì, ta xem các ngươi có thể trả lời thế nào? Đến lúc đó đuổi các ngươi cũng không tính là quá đáng...

Phó chủ nhiệm ban bảo vệ phát ra trận trận gầm thét với Lâu Thành và Thái Tông Minh, bắt đầu kịch liệt răn dạy.

Sau một lúc lâu, hắn mới thỏa mãn nói:

- Ta sẽ nói lại chuyện này cho viện trưởng, có bị xử lý hay không thì tùy vào thái độ của các ngươi cho đến lúc đó.

- Lão sư nói rất đúng, giáo huấn thật đúng, đều là lỗi của chúng ta, chúng ta tuổi còn rất trẻ quá nỗng nỗi rồi.

Thái Tông Minh co được dãn được, Lâu Thành cũng theo hắn nhận sai, dù sao thì chữ ký cũng đã có a!

Sự việc lại quay về cho trường hắn xử lý, thì chuyện sẽ nhẹ nhàng hơn, bao che khuyết điểm là truyền thống tốt đẹp của tập thể.

Tiễn được phó chủ nhiệm, Lâu Thành thở hắt ra:

- Thật lợi hại, không hổ danh đã từng là cao thủ chuyên nghiệp thất phẩm, ngồi văn phòng nhiều năm như vậy, gào thét cũng xém chút để cho ta không thể bão nguyên thủ nhất.

- Ngươi vừa rồi lại tĩnh trang?

Thái Tông Minh nghiêng đầu nhìn phía Lâu Thành.

- Đúng vậy, nếu không thật nhàm chán.

Lâu Thành làm vẻ mặt hiển nhiên.

Lúc này, đã gần năm giờ, fan hâm mộ đã tản đi, chung quanh nhà khách yên tĩnh dị thường, gió thu lành lạnh, thổi lên quần áo. Thái Tông Minh và Lâu Thành vô thức cùng im lặng.

Nhìn thoáng qua ánh đèn của đại sảnh, cảm nhận được gió lạnh bên ngoài, Lâu Thành bỗng nhiên mở miệng nói:

- Khẩu vương, ngươi thật sự muốn tham gia đặc huấn của câu lạc bộ? Không sợ không đủ thời gian cùng với bạn gái? Không sợ không đủ thời gian ngủ nướng và chơi đùa hả?

Thái Tông Minh phun ra một luồng hơi nóng:

- “Mẹ trẻ” nhà ta là học bá, ta sẽ dụ nàng đăng ký vào chuyên ngành thứ hai, mà ta sẽ dùng thời gian chơi game để cùng nàng gọi video nói chuyện. Hắc hắc, ta dự định khoảng thời gian từ giáng sinh đến tết nguyên đán sẽ bay một chuyến tới Đế Đô, hẹn hò mấy ngày, hiện tại phải tích góp tiết kiệm tiền.

Gia cảnh hắn không tệ, tiền sinh hoạt mỗi tháng nhiều gấp hai Lâu Thành, khoảng ba ngàn. Nhưng dùng tiền cũng nhiều, chưa từng thấy hắn thừa tiền, về phần vấn đề lên lớp, có đám phòng ngủ hỗ trợ, cộng với những ngày lễ và cuối tuần, cùng lắm là bỏ ba, bốn tiết học.

Không đợi Lâu Thành nói, hắn tiếp tục nói:

- Ta đã suy nghĩ kỹ, sau khi tốt nghiệp đại học chúng ta se phải hòa nhập vào xã hội, không giống như bây giờ có nhiều sức khỏe và thời gian rãnh rỗi, có cả sự nhiệt huyết của tuổi trẻ nữa.

- Ta vẫn yêu thích võ đạo, mặc dù tương đối lười, nhưng vẫn sẽ thường xuyên tưởng tượng một chút, người mà không có mộng tưởng thì khác gì cá ướp muối? Ta không muốn trong bốn năm đại học, trừ những buổi học và các bài kiểm tra, chỉ còn những kỷ niệm về game.

- Tài năng của ta coi như không tệ, hiện tại cũng là nghiệp dư ngũ phẩm, đến lúc đó chưa hẳn không có hi vọng bước vào chuyện nghiệp.

- Dù sao nên thử một lần, nói không chừng liền thành công? Tựa như ngươi theo đuổi người trong mộng vậy, như là mèo mù vớ được chuột chết đấy thôi!

Lâu Thành lườm hắn một cái:

- Ngươi lảm nhảm thì lảm nhảm một mình đi, lôi ta vào làm gì?

- Quen miệng.

Thái Tông Minh cười hắc hắc.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, tỏa ra sự ăn ý đồng thời nói một câu nổi tiếng trong phim:

- Đời người ngắn ngủi, ngại gì không thử một lần?

------------

Đêm thứ hai, đèn đuốc thắp sáng cả võ quán đại học Tùng Thành , người người xôn xao, lễ khai mạc của đại học võ đạo hội toàn quốc sắp được diễn ra ở đây.

Lâu Thành đứng trước phòng thay đồ nữ chờ Nghiêm Triết Kha đi ra, mỉm cười đưa quyển sổ kia cho nàng:

- Đã có được chữ ký của Lương Nhất Phàm, ta cũng xé một trang có chữ ký để cho bản thân rồi.

Cặp mắt của Nghiêm Triết Kha trừng lớn, vừa mừng vừa sợ đón lấy, lật đến hai trang có chữ ký:

- Ngươi... ngươi thật sự lấy được a... Thật là... thật là thật cám ơn!

Lâu Thành tỏ ra bình tĩnh, ôn hòa mỉm cười:

- Cảm ơn cái gì, trước đó ngươi cũng đã cho ta một bình thuốc rượu mà!

Cái này là hắn lấy cớ, miễn cho đôi bên xấu hổ!

- Cũng đúng!

Nghiêm Triết Kha khẽ gật đầu, dáng vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì:

- Ta còn định mời ngươi ăn cơm, nhưng ngươi đã nói như vậy, thì chắc không cần nữa...

“Hả? Mời mình ăn cơm? Đây có thể coi là hai người hẹn hò riêng nha! Mình vậy mà bỏ qua chuyện này sao?” Miệng Lâu Thành há ra, xém chút nữa thì nét mặt biến thành ngu ngốc, trong lòng tràn đầy hối hận, thật sự muốn tát cho mình một cái, ai bảo ngươi lắm mồm, ai bảo ngươi không đợi người ta nói cho xong!

- Nhưng mà chuyện ăn cơm ta không ngại đâu...

Hắn mặt dày cố gắng nói ra.

Cặp mắt của Nghiêm Triết Kha cong lên, lém lỉnh cười một tiếng:

- Không phải đã có lọ thuốc rồi sao, còn đi ăn cơm cái chi nữa?

Không đợi Lâu Thành trả lời, nét cười trên mặng nàng càng nhiều, lộ ra lúm đồng tiền, đẹp như nắng sớm:

- Cơ hội đã tuột mất, chỉ có thể đợi lần sau.

- Lần sau ta phải lựa nơi nào đắt một chút.

Lâu Thành dùng câu nói đùa để xoa dịu sự hối hận trong lòng.

-Ui? Vậy thì ta không mờiiiii...

Nghiêm Triết Kha có ý kéo dài giọng điệu.

- Ta sai rồi, bạn học Nghiêm Triết Kha mời cơm, là quán lề đường ta cũng sẽ ăn như hổ đói!

Lâu Thành chắp tay lại, cố ý diễn trò.

Nghiêm Triết Kha hơi nghiêng đầu, cười tủm tỉm nói:

- Ăn như hổ đói? Nếu ngươi ăn như vậy ta cũng không mời.

"... Dùng ánh mắt chân thành." Lâu Thành cảm thấy mình rất cần dùng icon trong cuộc nói chuyện này a.

- Đúng rồi, ngươi sao lại có dạng sổ tay của nữ này?

Nghiêm Triết Kha cười cười, đổi chủ đề.

- Mua vì chuyện này a, dạng thanh niên ẩu tả như ta trước giờ không có sử dụng qua sổ tay.

Lâu Thành cố ý pha trò.

- Ra là vậy!

Nghiêm Triết Kha mắt chứa ý cười, đang định nói tiếp, thì Quách Thanh đứng không xa ngoắc tay với nàng.

- Tiểu Tranh, ta đi trước, chuẩn bị có việc rồi.

Nghiêm Triết Kha chỉ Quách Thanh bên kia.

Hội cổ động viên của các nàng muốn thử cổ động toàn trường trong buổi hôm nay, muốn tạo ra bầu không khí hào hứng, chính là muốn dẫn dắt khán giả trên khán đài, dù sao cũng là buổi trực tiếp, không thể để không khí tẻ nhạt được.

Lâu Thành vẫy tay nhìn nàng rời đi , chờ nàng đi xa Thái Tông Minh nhích lại gần, nghiêm túc nói:

- Tiểu Tranh, Ngươi biết lúc nghe các ngươi nói chuyện thì trong lòng ta nghĩ gì hay không?

- Nghĩ gì?

Lâu Thành đã chuẩn bị xong tâm lý.

- Nhịn cười, không nên cười, nhưng không nhìn được, ha ha ha!

Thái Tông Minh cười ha hả:

- Ai bảo ngươi nói nhiều! Ai kêu ngươi kiếm cớ! Ai nói ngươi trước đó không chịu thỉnh giáo ta! Cơ hội hẹn hò đó! Hối hận không? Đau lòng không?

Lâu Thành liếc mắt nhìn hắn:

Tiểu Minh, ngươi qua đây.

- Làm gì?

Thái Tông Minh đề phòng trả lời.

- Vì duy trì trật tự, để ta bóp chết ngươi!

Lâu Thành hung hăng nói.

Hôm nay võ quán cũng cần được duy trì trị an, hai người mặc võ phục của câu lạc bộ, được phân công canh gác ở khu khách quý.

Mười mấy trường học tham gia vòng loại này đều phái lão sư hoặc là phó hiệu trưởng quản lý trực tiếp câu lạc bộ đến tham dự. Mà hai trường đứng đầu khu vực, ứng cử viên của chức vô địch đại học Bắc Sơn và học viện Tam Giang, thì được mời cả thành viên đội hình ra sân lẫn dự bị, để tham gia buổi lễ khai mạc.

Trong đó, câu lạc bộ của đại học Bắc Sơn là quán quân toàn quốc năm trước, sau đó còn phải lên đài rút thăm chia bảng đấu.


Nghiêm Triết Kha đi bên cạnh Quách Thanh, không có nói chuyện về chữ ký của Lương Nhất Phàm, Chỉ nói vài vấn đề chuyên môn của việc cổ động tối nay.

Trong lúc nói chuyện, đến phần Lương Nhất Phàm chủ trì việc rút thăm, Quách Thanh giống như là chợt nhớ ra chuyện gì nói:

- Kha Kha, ta nghe nói tối qua tiểu Tranh rất ngầu đó.

- Hắn làm gì?

Nghiêm Triết Kha hiếu kỳ hỏi.

- Ngay trước mặt phó chủ nhiệm ban bảo vệ, hắn thoát ly khỏi đội ngũ đi đến xếp hàng để được xin chữ ký của Lương Nhất Phàm tiên sinh. Phó chủ nhiêmụ rống lên trong bộ đàm, gọi hắn trở về, hắn trực tiếp tắt đi! Thực tình quả thực rất ngầu rất liều mạng a, bị trách phạt cũng không sợ!

Quách Thanh dùng giọng “bà tám” diễn tả lại:

- May mắn Lương Nhất Phàm tiên sinh không có ý trách hắn, còn phó chủ nhiệm chỉ mắng hắn một trận...

Nghe Quách Thanh kể lại, Nghiêm Triết Kha khẽ cắn môi, ánh mắt trở nên ôn nhu, khóe miệng có chút mỉm cười, tay phải của nàng vuốt nhẹ quyển sổ tay...

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Bản Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YoDkraken
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.