Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rút Thăm.

Phiên bản Dịch · 1936 chữ

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang vộng khắp võ quán, gần như có thể lật tung cả nóc khán đài.

Lâu Thành và Thái Tông Minh cũng dùng hết sức để vỗ tay, có cảm giác như vừa thoát khỏi đại nạn, cảm tạ hiệu trưởng đã “khẩu hạ lưu nhân”!

- Kính mời hội trưởng liên hiệp võ đạo hội Phương Kim Giác tiên sinh, đọc đôi lời chào mừng.

MC mời vị “khách quý” lên đọc diễn văn.

"..." khóe miệng Thái Tông Minh giật giật nói:

- Tiểu Tranh, chúng ta vẫn nên tâm sự tiếp thì hơn.

Lâu Thành nhìn phía trước, quan sát từng vị trí camera, lẩm bẩm nói:

- Nói cái gì bây giờ?

- Ngươi biết chế độ thi đấu đặc biệt của đoàn thể tranh tài võ đạo không ?

Máu nói nhiều của Thái Tông Minh bắt đầu bốc lên.

- Ta cũng không phải là người trong cổ mộ, làm sao lại không biết? Bình thường, mỗi bên có ba tuyển thủ, lần lượt thi đấu, từng người đấu với nhau thắng đấu tiếp thua thay người khác lên. Bên nào cả ba thành viên đều bị thất bại thì bên đó thua. Nhưng cũng có thể đăng ký chế độ thi đấu đặc biệt, ba người cùng lên đài, tiến hành quần chiến, phát huy một số công pháp phối hợp hoặc là trận pháp đặc biệt.

Lâu Thành vừa nghe hội trưởng thao thao bất tuyệt, vừa thuận miệng nói những hiểu biết của hắn về hình thức thi đấu đặc biệt.

Thái Tông Minh cười hắc hắc:

- Vậy ngươi biết điển cố của hình thức thi đấu đặc biệt này không?

- Cái cũng có điển cố hả?

Lâu Thành cảm thấy hứng thú hơn.

Thái Tông Minh cười nói:

- Lúc luật lệ của những cuộc thi đấu võ đạo còn chưa hoàn hảo, Huyền Vũ phái liên hệ với võ lâm minh chủ lúc bấy giờ, là người đương thờisở hữu hai cái danh hiệu Võ thánh, Vương giả, Lâm Trung Huấn Lâm lão gia tử. Bọn họ nói chế độ thi đấu này không công bằng, môn phái bọn họ là nhờ kiếm trận mà lập tông, chính là “Tam Nguyên Định Quang kiếm trận”, nếu lấy một đối một không phải là bọn họ chưa đánh đã bại hay sao?

- Ừ, không sai a, có những môn phái am hiểu trận pháp và trận chiến, nếu thi đấu với luật bình thường thì thật sự không công bằng với bọn họ.

Lâu Thành đồng ý bình luận.

Thái Tông Minh cười một tiếng:

- Lâm lão gia tử cũng nghĩ như vậy, cho nên đã quy định ra chế độ thi đấu đặc thù này. Chỉ cần đăng ký trước, có thể một lượt ba người đăng tràng bày ra kiếm trận, đối thủ cũng cho ba người lên dài hợp sức phá trận, và cũng có thể để cho ba người dự bị cùng gia nhập để phá trận.

- Đúng như thế này rất công bằng a, những môn phái không am hiểu trận pháp thì phải dùng nhân số để bù lại, có gì mà buồn cười?

Lâu Thành thắc mắc nhìn Thái Tông Minh, cười cái gì?

Thái Tông Minh nín cười nói:

- Không phải sao, khi nghe đến chuyện này, chưởng môn Không Động viện đứng ngồi không yên, cũng đi tìm Lâm lão gia tử, nói không thể nặng bên này nhẹ bên kia, Không Động viện của bọn họ am hiểu “Ngũ Phương Ngũ Hành trận”, ba người không thể nào phát huy được trận pháp.

- Ơ, cũng đúng...

Lâu Thành chần chờ nói.

Thái Tông Minh nói tiếp:

Không Động viện kiểu nói này, Thượng Thanh tông cũng xen vào, dựa vào cái gì mà bọn họ phải chịu thiệt? Lâm tiền bối ngài nên suy nghĩ đến “Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm trận” của Thượng Thanh tông chúng ta. Ngươi nghĩ xem, chuyện này không phải sẽ làm Lâm lão gia tử khó xử hay sao?

- Chuyện này quả thật quá khó, nghĩ đến cái lợi và tạo ra một chế độ thi đấu toàn diện...

Lâu Thành cau mày nói.

- Lúc này, Phương trượng Đại Hành tự cũng theo vào, một mặt chờ mong nhìn Lâm lão gia tử, Lâm thí chủ... cái này... cái này, Ngũ Bách La Hán đại trận(1)...

Lúc này hay tay Thái Tông Minh chắp lại nói:

- Lâm lão gia tử lúc ấy nói một câu, tốt, tốt lắm... tất cả các ngươi đều cút cho ta!

(1: La Hán đại trận 500 người)

Lâu Thành không nhịn được cười:

- Quả nhiên, trên đời này không có chuyện gì có thể chu toàn được.

Hai người hạ giọng nói chuyện đến quên cả trời đất, lâu lâu có vài nụ cười nở trên mặt như đang hứng thú nghe những lời phát biểu trên khán đài, cười cười nói nói. Cuối cùng cũng kết thúc một bài phát biểu của một vị “khách quý” nào đó, xen kẽ với tiết mục ca múa ở giữa , cho đến khi đêm tối lên đèn Lương Nhất Phàm bước lên.

Không cần bọn Nghiêm Triết Kha dẫn đầu vỗ tay hoan hô, toàn bộ võ quán như muốn nổ tung.

Chuyện này không chỉ là do sức hút của Lương Nhất Phàm, mà còn nhờ “ơn” của nhóm khách quý trước đó.

- Con người của ta không giỏi nói chuyện cho lắm, mọi người lại gấp gáp muốn biết kết quả bốc thăm. Nên ta chỉ nói một câu, chúc Đại Học Võ Đạo hội toàn quốc thành công tốt đẹp, để võ đạo càng đi sâu vào lòng người, cho những người trẻ tuổi lúc nhỏ không được tiếp xúc với võ đạo có thêm động lực tiến lên.

Lương Nhất Phàm dùng khuôn mặt đồng cảm, lời ít mà ý nhiều nói.

- Tốt!

Thái Tông Minh, Hứa Vạn Niên và mấy người khác dẫn đầu vỗ tay, khuôn mặt tràn đầy phấn khởi, bầu không khí hân hoan hiện rõ lòng người.

Máy chiếu mở lên, phía sau lưng Lương Nhất Phàm xuất hiện một màn hình, phía trên là lịch thi đấu của khu vực, những ô để gắn tên đội thi đấu vẫn còn trống không.

Căn cứ vào luật thi đấu, khu vực sẽ có bốn bảng đấu, những trường đạt top bốn năm ngoái sẽ là hạt giống, trực tiếp tiến vào, những trường còn lại phải trải qua hai ba vòng đấu để tìm ra đội đánh vòng loại, đánh thắng sẽ được xếp vào bảng tương ứng, những đội được rút thăm đầu trong nhóm sẽ được hưởng lợi thế sân nhà.

Vòng bảng là thi đấu tuần hoàn một lượt, năm ngoái thì những đội sân nhà có thành tích tốt hơn, hai đội đứng đầu mỗi nhóm sẽ chia thành bốn cặp đấu, tiếp tục đấu tiếp để chọn ra hai đội mạnh nhất, sẽ đại biểu khu vực đi thi đấu vòng loại trực tiếp của võ đạo hội.

Lúc này, MC và trưởng ban tổ chức mang hai cái hộp một lớn một nhỏ, đặt trên bàn ở trước người Lương Nhất Phàm, ông ấy sẽ bốc từ rương nhỏ trước để chọn đội hạt giống của bảng đấu.

- Bảng A.

Lương Nhất Phàm dưa tay vào bên trong, lấy ra một tờ giấy, mở ra xem rồi cất cao giọng nói:

- Câu lạc bộ võ đạo đại học Sơn Nam.

Đây là đội đứng thứ ba nam ngoái.

- Bảng B... câu lạc bộ võ đạo đại học Bắc Sơn!

Lương Nhất Phàm vừa dứt lời, những lão sư và huấn luyện viên trong võ quán nhìn lẫn nhau, lọt vào bảng này thì chỉ có thể tranh hạng nhì.

- Bảng C... học viện Tam Giang... Bảng D... học viện Hải Nguyên.

Lương Nhất Phàm rút thăm các đội hạt giống xong, sau đó chắp tay lui xuống dưới, các vị khách quý khác bắt đầu rút thăm từng bảng đấu.

Tim của Lâu Thành đập rộn lên, đối với vinh quang của câu lạc bộ, hắn có chút quan tâm lo lắng a.

Bảng A không có rút ra được câu lạc bộ của đại học Tùng Thành, điều này khiến hắn cảm thấy nuối tiếc, trừ hai bảng đấu có trường Bắc Sơn và Tam Giang, hai bảng đấu còn lại không làm các trường khác e ngại a.

- Bảng B, trận trận vòng loại thứ ba, chủ nhà là...

Vị khách quý kia rút ra tờ giấy đọc to:

- Câu lạc bộ võ đạo, đại học Tùng Thành.

“Ta kháo, lại vào ngay bảng khó ăn nhất...” Lâu Thành có chút buồn bực.

- Không sao, nói không chừng hai đội còn lại khá yếu? Vậy chúng ta có hi vọng tranh hạng hai rồi.

Thái Tông Minh ngược lại dùng ý nghĩ tích cực nói.

Sau đó, vị khách quý rút ra đối thủ của đại học Tùng Thành – sư phạm Nội Hải.

- Còn có cơ hội.

Thấy đội nhà đấu với đối thủ yếu hơn, Lâu Thành thở dài ra một hơi.

Đối thủ trận vòng loại thứ hai là một trong hay trường Tương Tòng và Tần Dương là hai trường không quá mạnh, xem ra cũng có cơ hội tiến vào vòng bảng

Rút thăm hoàn tất, đêm càng về khuya, bọn hắn đã trở về ký túc xá, không còn sức để xem thêm tin tức, trực tiếp ngủ thiếp đi.

Đến giữa trưa ngày tiếp theo, Lâu Thành trở vê phòng ngủ mới có thời gian lên diễn đàn và đọc tin tức trên mạng. Hắn tìm kiếm tất cả tin tức về lễ khai mạc của đại học võ đạo hội, bởi vì có liên quan tới Lương Nhất Phàm, nên vẫn được mọi người quan tâm đến.

Trong diễn đàn Long Hổ hội, hắn ngay tai trang đầu, thấy có tin tức và video cũng có chuyên đề của đài truyền hình Tùng thành.

“Chuyên đề?" không xem qua bình luận trước đó, Lâu Thành trực tiếp xem qua video một lần, xắn nhận không có hình ảnh hắn và Thái Tông Minh nói chuyện vui vẻ, mới yên tâm, nhưng khi ấn mở vào bài viết của truyền hình Tùng thành thì trước mắt hắn xuất hiện ra hình ảnh.

- Rất vui mừng và phấn khởi, và...và còn vinh hạnh nữa.

Trên khuôn mặt ngơ ngác, và lời nói nghe có cà lâm của hắn.

“Hả, đây là lúc ta trốn ra ngoài trong buổi gặp mặt tân sinh của câu lạc bộ, được đóng vai quần chúng mà trả lời phỏng vấn...” Lâu Thành nhớ lại chuyện cũ, tranh thủ thời gian mở ra cửa ohòng ngủ, hướng đến pòng đối diện hô to:

Khẩu vương! Tiểu Minh! Mau qua bên đây nhìn xem, chúng ta lên ti vi!

Sau khi trả lời phỏng vấn, bọn hắn còn tràn đầy chờ mong lộ mặt tại trên TV, thỉnh thoảng liền xem tin tức trên dâì truyền hình Tùng thành. Nhưng vẫn không thấy, dần dần đã quên chuyện này, ai ngờ cái phỏng vấn này là một bộ phận cảu chuyên đề, đến lễ khai mạc mới biên tập ra.

- Thật hả?

Thái Tông Minh chạy tới, ra hiệu Lâu Thành lui ra:

- Ây da, không tệ nha, nụ cười của ta nhìn đẹp trai thật, không giống người nào đó, dáng vẻ lại khờ khờ ngốc ngốc, mà mau xem bình luận, có người khen ta hay không?

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Bản Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YoDkraken
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.