Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Trượng Phu Phải Như Thế(1)

Phiên bản Dịch · 1529 chữ

Dòng người chen lấn xô đẩy nhau, may mắn cho Lâu Thành và Thái Tông Minh cả hai vừa mới bước vào đứng khá gần cổng chính, nên có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng người tiến vào.

Một người có mái tóc vuốt ngược về phía sau, mặt hơi xệ xuống, khóe mắt có nếp nhăn, chân mang giày tây, từng bước đi vững vàng, dường như ông ấy là lão sư của câu lạc bộ võ đạo , còn được gọi là huấn luyện viên. Dù ông ta nhìn về ai, nét mặt đều rất nghiêm túc thận trọng, nhưng khi nhìn về người bên cạnh lại có chút gì đó vui mừng và ôn hòa hơn. Mà người bên cạnh cao hơn ông ta nửa cái đầu, dáng người cao gầy, cách ăn mặc đơn giản chỉ là quần jean và áo sơ mi trắng, nhìn đơn giản mà sạch sẽ, sau lưng là một cái ba lô màu đen đầy ắp.

"Hắn chắc chắn là Lâm Khuyết mà mọi người đòn đại mấy ngày qua..." Lâu Thành thầm nghĩ.

Lâm Khuyết giống như "người làm biến mất âm thanh", hắn vừa bước vào là cả võ quán lập tức im lặng, mọi người chăm chú nhìn hắn, có ánh mắt sùng bái, có ganh ghét đố kị, có tò mò, có hưng phấn kích động. Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, khóe miệng nhếch nhẹ, ánh mắt nhìn thẳng về phí trước, từng bước đi tới, dù cho huấn luyện viên bên cạnh có nói gì hắn cũng chỉ gật nhẹ đầu, không nói một lời nào, đám đông phía trước dần dần dạt ra tạo cho hắn một lối đi, hắn giống như là những người nổi tiếng xuyên qua đám người đi vào pgòng thay đồ bên trong võ quán.

Đến khi bóng lưng của hắn biến mất, đám người xung quanh lập tức ồn ào bàn luận.

- Đẹp trai quá!

- Câu lạc bộ võ đạo thật sự có "soái ca" rồi!

- Đã đẹp trai mà còn lạnh lùng, làm sao ta chịu nổi đây...!

Đó là những lời bình luận của các bạn nữ sinh.

- Chảnh cái gì...?

- Thiên tài đều có thái độ như vậy sao?

- Nếu ta có tài năng như hắn cũng thăng cấp lên chuyên ngiệp cửu phẩm, thì chắc cũng có thái độ như vậy.

- Câu lạc bộ võ đạo của chúng ta sắp mạnh lên rồi.

- Đúng vậy, đến lúc đó chúng ta đánh thắng hết các trường học phía nam, xem bọn chúng có còn dám dương oai trước chúng ta nữa không.

- Có hắn hướng dẫn, nói không chừng sau khi tốt nghiệp chúng ta cũng có thể đạt đến nghiệp dư ngũ phẩm lục phẩm gì đó, cơ hội kiếm được việc làm lại tăng thêm một phần.

Đây là lời các nam sinh thảo luận.

Lâu Thành thu hồi ánh mắt, hắn đảo qua đám đông vô tình thấy được Nghiêm Triết kha không biết đứng ở đó từ lúc nào, ánh mắt và biểu cảm cuồng nhiệt cũng giống như những nữ sinh gần đó.

“Haizz...Thật khiến người khác phải ghen tị mà!” Lâu Thành không nhịn được nói với Thái Tông Minh một câu:

- Nếu ta cũng có tu vi chuyên nghiệp cửu phẩm, thì cũng được xem trọng như hắn.

Thái Tông Minh chặc lưỡi nói:

- Vào những lúc như thế này, người cần phải bình tĩnh, đừng thể hiện ra sự ghen tị làm người khác đánh giá ngươi không có văn hóa, cơ bản thì ghen tị và mơ ước để tạo động lực cũng là “bản chất của đại trượng phu” thôi.

“Bản chất của đại trượng phu” Lâu thành lẩm nhẩm suy nghĩ một hồi, rồi bất giác liếc nhìn Nghiêm Triết Kha phía trong đám đông, tỏ vẻ thông thái nói với Thái Tông Minh:

- Có phải ý ngươi ám chỉ nàng là động lực là mơ ước của ta hả?

- Ngươi cũng nhạy bén đấy tiểu Tranh, ngươi chỉ cần có gắng đạt được trình độ như hắn thì Nghiêm Triết Kha cũng nhìn ngươi với ánh mắt hâm mộ như thế.

Thái Tông Minh cười giơ lên cánh tay tạo dáng khoe cơ bắp nói:

- Ta toàn đánh nhau rồi chơi game cũng đạt được nghiệp dư ngũ phẩm, cần hay không ta nghiêm túc tập luyện trong vòng năm phút đạt được trình độ như hắn, lấy lại thể diện cho ngươi và toàn bộ câu lạc bộ võ đạo.

- Suốt ngày đánh nhau chơi game mà còn khoe khoang, đúng là ngươi không giống ai...

Lâu Thành cùng Thái Tông Minh bắt đầu nói móc lẫn nhau.

Một lúc sau, Nghiêm Triết Kha đi vào phòng thay đồ nữ, lễ chào đón tâm sinh viên của câu lạc bộ chuẩn bị bắt đầu. Ánh đèn chiếu lên võ đài trung tâm, một người thân hình cao lớn, lưng hùm vai gấu đang bước đến võ đài.

- Chào mọi người, xin tự giới thiệu ta là hội trưởng của câu lạc bộ võ đạo tên Trần Trường Hoa, đang học năm tư đại học Tùng Thành...

Hắn mặc bộ võ phục màu đen đứng trên võ đài trông vừa vạm vỡ vừa linh hoạt. Lúc này hắn cầm micro mỉm cười giới thiệu về bản thân, khuôn mặt dữ tợn trở nên nhu hòa hơn một chút.

- Ha ha, nhìn lông mày của hắn làm ta liên tưởng tới hai con sâu rớm.

Trong khi Trần Trường Hoa phát biểu trên lôi đài thì Thái Tông Minh nói đùa với Lâu Thành.

Lâu Thành liếc mắt nhìn hắn:

- Tình thánh, ngươi nên tham gia câu lạc bộ hài kịch đi, tiếp tục ở đây sẽ làm phung phí tài năng của ngươi.

Hai người xì xào bàn luận cũng không làm ảnh hưởng đến Trần Trường Hoa, hắn tiếp tục giới thiệu:

- Cảnh giới của võ đạo được chia thành bốn tầng: thể, khí, cương, cấm, chuyện này mọi người đều biết. Hai cái sau hôm nay chúng ta không bàn đến, không phải những người nghiệp dư như chúng ta có thể đạt được,ta sẽ tập trung nói về thể và khí. Thể nghĩa là rèn luyện cơ thể, mấu chốt trong tầng này là chữ “luyện”, giống như chúng ta luyện đan hoặc luyện pháp khí, luyện thể chính là rèn luyện cơ thể chúng ta. Quá trình này gồm nhiều cách phối hợp với nhau, không chỉ đơn giản là đứng trên cọc hay giam mình trong phòng mà đạt được.

- Ta giải thích để cho mọi người hiểu, lúc trước các ngươi chưa có luyện tập qua võ đạo chính quy cũng không quan trọng, từ nay về sau có thể tập luyện bù lại, câu lạc bộ võ đạo đại học Tùng Thành của chúng ta từ trước đến nay nổi tiếng nhất là về luyện thể, được truyền thừa chính thống, những cái võ quán và phòng tập luyện bên ngoài không thể so sánh được. Chỉ cần các ngươi có thể kiên trì tập luyện trong bốn năm sẽ dư sức lên được nghiệp dư tam tứ phẩm, đến lúc đó nếu không tìm được việc làm, có thể tới các trung tâm thể hình hay võ quán nghiệp dư làm huấn luyện viên, cũng là một bước dự phòng cho tương lai.

- Nếu như trong số mọi người ở đây có bạn học thật sự yêu thích võ đạo, luyện tập khắc khổ trong vòng bốn không hẳn là không có cơ hội tham dự cuộc thi “định phẩm” , đạt được bằng chuyên nghiệp cửu phẩm. Ta cũng không tính là có thiên phú gì, nhờ vào tập luyện khắc khổ mà năm trước đã lên đến trình độ nghiệp dư nhất phẩm, năm nay chuẩn bị thi “định phẩm”. Vì vậy các thành viên trong câu lạc bộ võ đạo chúng ta không phải là không thể đạt được trình độ chuyên nghiệp, chỉ cần có quyết tâm, siêng năng luyện tập mọi việc đều có thể.

- Đương nhiên nếu bạn học nào có thiên phú, có thể đột phá cửa ải khó khăn từ “luyện thể” tiến đến “đan khí”, Đại học Bắc Hải có thiên tài như vậy, mỗi lần thi đấu với họ chúng ta đều bị đánh bại, khổ không thể tả.

Nghe đến đây Lâu Thành ngờ vực nhíu mày hỏi Thái Tông Minh:

- Năm ngoái đại học Bắc Hải là quán quân của “đại học võ đạo hội” đúng không?

- Đúng!

Thái Tông Minh gật đầu nhẹ.

Lâu Thành do dự một chút nói:

- Trần Trường Hoa sao lại trình bày dài dòng như vậy? Như là đang ám chỉ điều gì.

- Đương nhiên, hắn chủ yếu muốn biểu đạt 2 chuyện. Thứ nhất võ giả chuyên nghiệp cửu phẩm cũng không tính là gì, Lâm Khuyết cũng không quá quan trọng.

Thái Tông Minh cười hắc hắc nói tiếp:

- Thứ hai thành tích câu lạc bộ chúng ta không tốt không phải là do chúng ta yếu, mà là do đối thủ quá mạnh.

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Bản Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YoDkraken
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.