Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khoe Khoang Và Chia Sẻ.

Phiên bản Dịch · 2057 chữ

Âm dương trang, Lôi hỏa trang và Ngưng thủy trang nhìn thì đơn giản, giải thích qua thì ai cũng có thể tập được. nhưng đã là trang công cơ bản của tuyệt học Lôi bộ và Băng bộ, tất nhiên phải có chổ đặc biệt của nó. Như thế nào để có thể nhập tĩnh, nên quan tưởng đến cái gì khi nhập tĩnh. Nếu không có ai hướng dẫn hoặc giải thích những điều này, cho dù có được công pháp gốc, bên trong một ngàn người chỉ sợ chỉ có một người thiên phú dị bẩm, mới có thể từ văn tự miêu tả mà có thể luyện thành.

Trong đó, Âm dương trang là cơ sở của cơ sở, không câu nệ quan tưởng là cái gì. Chỉ dạy cách nhập tĩnh, các quan tưởng, cách bảo nguyên, cách thủ nhất. Cho dù chỉ có như vậy, nhưng sau khi Thi lão sư hướng dẫn trong ngày đầu tiên, lại cần thêm ba tuần, hướng dẫn liên tục sửa chữa sai lầm, cho đến hiện tại mới ngừng. Có thể chân chính bước vào trạng thái nhập tĩnh, nắm giữ được quan tưởng bảo nguyên thủ nhất, dường như chỉ có hắn và Nghiêm Triết Kha, ngay cả Quách Thanh, Lý Mậu, Tôn Kiếm cũng không cách nào làm được, về phần Lâm Khuyết, co vẻ trước kia hắn đã từng luyện qua.

Trải qua cuộc chiến hôm nay, trình độ trang công của hắn đã có bước tiến lớn, bắt đầu hòa làm một thể, nhưng trình độ võ học của hắn tăng lên mấy phẩm thì không đoán ra được.

Bình tĩnh lại, Lâu Thành cảm thấy hơi sợ, vừa rồi thật sự là máu liều xông lên não, mới nghĩ đến thử thực chiến chân chính. Đến khi hết “máu”, trong lòng lập tức lo lắng về việc thu thập “tàn cuộc” a. Những chuyện đánh nhau như thế này sẽ bị trừng trị nghiêm khắt, nếu như không có nương tay, hắn chỉ có thể khóc sau song sắt mà thôi!

May mắn, vừa rồi hắn ra tay có chừng mực, không có nhắm vào chổ yếu hại, chỉ có cước cuối cùng đá Ngô Đông, do mắt hắn không có nhìn thấy nên vô phương khống chế, nhưng nhìn Ngô Đông đang lăn lộn trên mặt đất, có vẻ như không có gì nguy hiểm.

“Hiệp dùng võ phạm cấm thật không phải lời nói đùa...” Lâu Thành thu lại lo lắng trong lòng, bình tĩnh suy nghĩ, rồi mỉm cười nói với Ngô Đông:

- Ngô sư huynh, ngươi đang học năm tư, sắp tốt nghiệp rồi nha!

Ngô Đông đang xoa chân, ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lâu Thành. Cảm thấy tên sinh viên năm nhất đang đứng trước mặt hắn tỏa ra một khí thế trầm ổn, chỉ một câu nói đã chạm vào đúng điểm yếu của hắn, biểu hiện thì không một chút hoảng loạn. Hắn lại nhớ tới một cước xuất quỷ nhập thần của đối phương , trong tình trạng hai mắt không nhìn rõ. Chợt có một loại cảm giác khó hiểu dâng lên.

Dưới ánh nhìn của Lâu Thành, mắt Ngô Đông không tự chủ lẩn tránh đi cái nhìn của hắn.

“Đây là tân sinh viên ngây ngô trước kia hay sao?”

“Đây là tiểu tử đã luống cuống tay chân khi tập luyện, trong ba tuần trước hay sao?”

Ngô Đông lần đầu hoài nghi nhân sinh của hắn. Những học sinh không phải là đậu do được đặc tuyển vào câu lạc bộ nào đó, thì để vào được đại học Tùng Thành cũng phải thuộc dạng thông minh. Nhưng tên tiểu tử trước mắt cũng quá là kinh khủng, làm cho thế giới quan của hắn bị phá vỡ...

“Ta có phải là đang mơ hay không?”

Câu nói của Lâu Thành đã làm Ngô Đông hoảng sợ, hắn yên lặng thở ra, tỏ vẻ cao thâm nói:

- Chuẩn bị tháng mười tới sẽ có đợt “giáo chiêu”, Ngô sư huynh còn có tâm tư vui chơi với hai tên lưu manh, nhưng mà sư đệ đây vẫn phải cảm tạ ngươi, để cho ta có thể tiến thêm một bước nữa trên con đường võ đạo a.

Giáo chiêu chính là hội tuyển dụng tổ chức tại trường, tập trung tuyển những sinh viên đã hoàn thành một học kỳ vào năm tư trở lên, số lượng cạnh tranh nhưng điều kiện công việc khá tốt, hơn nhiều so với tìm việc bên ngoài. Lâu Thành có ý cảnh bào nên xem việc đã xảy ra như hai bên luyện tập, cả hai không nên nói ra, ngươi đang cần tìm việc làm tại hội giáo chiêu lần này.

Nếu thật sự muốn làm lớn chuyện, mang theo hai tên côn đồ đánh nhau trong sân trường, ngươi hoàn toàn bất lợi a. Truy ra nữa thì, nói không chừng ta có thể dựa vào việc đánh đuổi hai tên lưu manh này, mà được trường học khen thưởng nữa, nhiều lắm thì chỉ bị cảnh cáo một chút. Sinh viên năm tư cũng có thể bị đuổi học a, chỉ sợ ngươi lãng phí bốn năm học thôi.

Ngô Đông mặt sầm lại, hơn nửa ngày mới nói:

- Lâu sư đệ ngươi quả thật là hậu sinh khả úy, ta chỉ tùy tiện hướng dẫn một chút, không cần quá để ý.

Là võ giả, hoặc tiếp xúc với những điều tương tự, cách nói chuyện khó tránh khỏi sử dụng thành ngữ hay cổ văn.

- Vậy sư đệ xin tạ ơn Ngô sư huynh.

Ngô Đông đã chịu thua, Lâu Thành cười ha ha, khoanh tay nhìn hai thanh niên lưu manh một chút, rồi một lần nữa mở ra bộ pháp chạy đi.

Chuyện Ngô Đông giải quyết xong, vấn đề này liền kết thúc, về phần hai cái thanh niên kia, Lâu Thành không cảm thấy có vấn đề gì. Là trường đại học thuộc dạng top trong nước, lại là trường lớn nhất Tùng thành, bọn côn đồ nếu dám dẫn người xông vào trường học, gây chuyện với học sinh, thật là đang chê cuộc sống này quá dài a. Nếu như là đợi ở bên ngoài trường để trả thù, trừ phi bọn hắn không cần kiếm cái ăn, mỗi ngày đều ngồi lì trước cổng trường. Chỉ là chuyện ẩu đả đánh nhau, tất nhiên sẽ không giống như mối thù giết cha, bực tức lúc đó rồi thôi, sau này ngẫu nhiên chạm mặt chưa chắc đã nhớ đến.

Nhìn thấy Lâu Thành nhấc chân nhẹ nhàng, lại tiếp tục chạy, kèm theo một làn gió thổi qua mặt hai người, khiến cả hai phải trợn mắt há mồm nhìn nhau.

- Mả mx nó, hắn cmn còn có thể chạy!

Khuôn mặt thanh niên đầu đinh như vừa nhìn thấy đĩa bay.

- Đây là quái vật hay sao...

Thanh niên xăm mình dụi dụi con mắt của hắn.

Trong lòng bọn hắn lần nữa sinh ra sợ hãi, sợ hãi với “sinh vật” không phải con người này.

... ...

Trở lại phòng ngủ, Lâu Thành không muốn chờ để sử dụng nhà tắm, hắn trực tiếp dội nước lạnh ngay ở phòng vệ sinh chung. Phòng vệ sinh chung được lắp thêm hệ thống nước nóng, có có vòi hoa sen có máy giặt, đều là “phú nhị đại” Tần Mặc cho người lắp đặt, nhưng mà cả hắn cũng chỉ dùng qua có một lần, bình thường đều khi có việc quan trọng mới xuất đầu lộ diện. Qua hai tháng khai giảng, Lâu Thành chỉ gặp hắn bốn lần trong khóa tư tưởng học sinh, chưa hề gặp mặt trong ký túc xá. dù sao cơ sở mới này cũng xem như là trường nội trú, không gây ra chuyện lớn mọi việc để ban cán sự giải quyết là được.

Thay quần áo, lau khô tóc, Lâu Thành đi ra từ phòng vệ sinh chung, nhìn thấy phía đối diện Thái Tông Minh đang xem trực tiếp võ đạo a.

- Ồ, tiểu Tranh, ngươi đã đi đâu? sao giờ mới trở về? Có gì không ổn sao? Đi dạo ở Vi Thủy hồ hả?

Thái Tông Minh một mặt đầy tó mò, nháy nháy mắt.

Lâu Thành suy nghĩ một chút, ròi hỏi ngược lại:

- Ngươi cảm thấy thế nào?

- Ta cảm thấy cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng hơn. Nữ thần của ngươi xem ra cũng không phải là dễ dàng theo đuổi, nếu không đâu có đến lượt ngươi. Nhưng mà chỉ cần gắng sức, chày sắt, gậy sắt gì gì cũng có thể mài thành kim, ngươi bảo trì phong độ ngày hôm nay, chắc chắn có hi vọng. Trên đời này vẫn có nhiều đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu, mèo mù kiểu gì cũng sẽ gặp được chuột chết.

Thái Tông Minh cổ vũ theo phong cách riêng của hắn.

Lâu Thành trừng mắt, đi đến ghế sofa ngồi xuống, vừa định dựa ra, thì phần lưng đau nhói, làm hắn phải hít vào ngụm khí lạnh.

Ngô Đông ra tay thật đúng là không tệ a!

- Tiểu Minh, giúp ta xoa bóp tan máu bầm đi.

Lâu Thành vừa nói vừa đứng dậy, đi về phía phòng ngủ của hắn, bị thương sau lưng chỉ có thể nhờ người khác giúp đỡ.

- Hả?

Thái Tông Minh ngỡ ngàng:

- Ngươi không lẽ đã “Bá Vương ngạnh thượng cung”, bị chính nữ thần của ngươi phản đòn hả?

- Trong đầu của ngươi toàn chứa những suy nghĩ như vậy thôi sao?

Lâu Thành tức giận nói.

Ở trong phòng ngủ, hôm nay Triệu Cường và Trang Tiểu Quân cùng một thuyền, nói chuyện cũng khá hợp nhau, đang yên tĩnh làm bài tập. Trương Kính Nghiệp tán ngẫu với Phan tuyết trên QQ , vừa xem phim vừa trò chuyện, hỏi nàng những chuyện vui phía bên đó. Khâu Chí Cao đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn những ngọn đèn đường.

Lâu Thành nhịn cười, cầm lấy bình thuốc cao của Nghiêm Triết Kha, trở lại phòng khách, đưa cho Thái Tông Minh, bệ vệ ngồi xuống cởi áo thun, lộ ra một mảng bầm tím sau lưng.

- Ta kháo, ngươi đã làm chuyện gì vậy?

Thái Tông Minh vừa nghi nghi ngờ vừa lại kinh ngạc.

- Vừa rồi ta đưa Nghiêm Triết Kha trở về phòng ngủ, nghĩ đến hôm nay có nhiều tiến triển, vừa kích động vừa vui vẻ không có cách nào bình tĩnh. Liền chạy về phía Vi Thủy hồ, dự định tập trang công.

Lâu Thành không có che dấu, nói cho Thái Tông Minh những chuyện vừa xảy ra.

Thái Tông Minh mở nắp bình, buồn cười nói:

- Ngươi và a Cường là hai anh em hả? Một tên làm bài tập để tỉnh táo, một tên chạy đến hồ tập trang công để tỉnh táo. Ha ha, không chỉ có thiếu nữ tình cảm như thơ, “thiếu nam” cũng là à... ừ... dâm cảm cũng như thơ a.

Lâu Thành không để ý tới hắn lảm nhảm, lẩm bẩm nói:

- Sau đó ta gặp ba tên lưu manh, đánh một trận.

- Ra là vậy...

Thái Tông Minh đổ lên tay một chút nước thuốc, bôi lên vết máu bầm trên lưng Lâu Thành:

- Ngươi đúng là học võ rồi thì lá gan cũng tăng a, không bị thương chổ nào khác chứ?

Vết bầm tỏa ra từng đợt mát lạnh, hóa giải đi đau đớn, Lâu Thành thoải mái lim dim mắt nói:

- Không có, ba tên đều bị ta đánh bại.

- Chà, bạn ta thật lợi hại, mới học võ ba tuần, có phải Thi lão sư âm thầm dạy ngươi chiêu gì hay không?

Thái Tông Minh đặt lọ thuốc trên ghế sofa, dùng sức xoa bóp để dược lực lan ra, làm cho Lâu Thành nhe răng trợn mắt.

Ngươi biết ba tên lưu manh kia học ở khóa nào ngành nào không? Không thể đơn giản cho qua như vậy được.

Lâu Thành ho nhẹ một tiếng, nước chảy mây trôi mà nói.

- Ngô Đông của câu lạc bộ võ đạo.

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Bản Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YoDkraken
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.